Khi lưu manh gặp bá đạo
Chương 17 : Lời tỏ tình dễ thương
Rầm! Rầm! Rầm
Sáng sớm trong ngôi biệt thự rộng lớn kiểu Tây Âu phát ra nhiều âm thanh lớn và tiếng người náo loạn
“Ông già! Ông thấy tôi sao? Mặc vậy được chưa? Trang điểm đậm quá ko?…..”
“Phong! Mày nhìn xem anh mày diện bộ này được ko?…”
“Anh hai! Anh thấy em sao? Được ko?…”
Blap…blap…
“Stop” Âm thanh trầm lạnh vang lên cắt đứt buổi sáng náo loạn này
“Mọi người bị làm sao?” Phong gấp nhẹ tờ báo hỏi
“Đi ăn tiệc” Đồng thanh
“Tiệc cũng ko vào sáng tinh mơ này chứ” Phong nhíu mày
“Tiểu tử con thì biết gì? Lần đầu ra mắt sui gia phải chỉnh chu chứ?” Bà Phương bất mãn chu môi nói
“Anh còn phải đi tỏ tình gấp gáp là đương nhiên” Thiên Anh liếc Phong
“Em thì”
“Đủ” Phong xoa hai bên thái dương gắt nhẹ
“Mọi người đều ổn rồi” Ông Lâm lên tiếng hoà giải
“Hừ! Tiểu tử, con ko chuẩn bị gì à?” Bà Phương liếc Phong
“Mẹ à! Mẹ quên rồi sao? Hạ ko có mời anh hai nha” Nhi đá xoáy Phong
“Hừ! Lãnh Hàn Thiên Nhi, em im miệng cho anh” Phong gắt
Nhi hừ mũi
“Haha mọi người từ từ bàn, con đi a” Thiên Anh hớn hở chạy trước
“Haizz! Đúng là tuổi trẻ” Bà Phương – Ông Lâm – Nhi đồng thanh thở dài
“Ể? Tiểu tì kia, con ko phải tuổi trẻ?” Bà Phương nhướng mày
“Haha! Con còn đồ chưa lấy con đi trước” vọt thẳng lên lầu
_______
Trên xe Thiên Anh nhắn tin hẹn Mỹ hân 12:30′ ở công viên Beauty rồi lái xe chạy thẳng tiệm hoa
Nhà Hân là nằm trong khu VIP giá trị mấy chục tỉ đồng, vì gia đình định cư bên Mỹ, Hân ko muốn theo nên ở một mình trong căn hộ cao cấp này
“Ha! Cuối cùng cũng dọn dẹp xong” Hân thở phào nhìn thành quả lao động mình làm mà hài lòng
Ring Ring Ring
“A! Có tin nhắn” mở ra xem “Thiên Anh?”
Hân đọc xong tin nhắn thì vô lực ngồi xuống sàn
“Haizz! Lại gì nữa đây? Ko phải có Hạ rồi sao? Muốn bắt cá? Ko đâu? Tim đau quá”
Tách
Một giọt, hai giọt nước mắt lăn dài trên má Hân
“Xin lỗi Hạ, mày cho tao ích kỉ lần này thôi”
Nói rồi Hân đi thay đồ chuẫn bị đến điểm hẹn
____12:30′ Công viên Beauty__
“Phù! May mà tới kịp giờ” Hân thở hổn hển
Ring Ring
-Ra trung tâm công viên
“Xì! Giở trò quỷ gì đây?”
“Võ Mỹ Hân hãy yêu anh” Thiên Anh đứng trong trái tim làm bằng hoa hồng, trên tay phải cầm một bó hoa, tay trái cầm một hộp nhẫn hét lớn
IM LẶNG
“Chặc! bị từ chối rồi kìa, đẹp trai vậy mà”
“Oa! Cô gái kia hạnh phúc ghê nha”
Và nhiều người bàn tán chỉ riêng Hân thuỷ chung im lặng
“Em ko yêu anh?” Thiên Anh thất vọng lẩm nhẩm muốn xoay người rời đi
“EM YÊU ANH” Hân chạy như bay vào lòng Thiên Anh
“Thậ….t thật sao?”
Gật đầu
“Oa, tôi thành công rồi a” Thiên Anh ôm Hâm xoay vòng vòng
Bốp bốp bốp
Xung quanh vang lên những tràng vỗ tay nồng nhiệt chúc mừng
——–Ta là đường phân cách romantic——
“Ko phải anh thích Hạ sao?”
Trên ghế đá Hân tựa đầu lên vai Thiên Anh
“Hả? Ai nói a?”
“Chính mắt em thấy anh nắm tay Hạ trong quán cafe” Hân nhìn thẳng mắt Thiên Anh
“Đồ ngốc! Chỉ mới nắm tay mà em cũng ghen?”
“Em.Em… mới ko có” đỏ mặt
“Thật sao?” Áp sát mặt vào
Mặt Hân đỏ ửng
“Võ Mỹ Hân, anh yêu em 15 năm rồi” Thiên Anh ôm chặt Hân vào lòng
“Em cũng yêu anh”
Hạnh phúc là vậy! Nó chỉ đến với những ai biết trân trọng và nắm giữ nó. Nó ko khó với bất kì ai! Chỉ cần nói ra hết dù có ra sao thì mình cũng ko hối tiếc
Siêu : cảnh tỏ tình thật khó viết a
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
50 chương
71 chương