Tập đoàn H&H vẫn như ngày nào phát triển. Doanh nhân thành đạt hắn cũng đã giành về. Việc bây giờ mà hắn ao ước thực hiện là : Chọc cho vợ ghen. Hắn muốn nhìn nó khóc, mắng mình, trông thật đáng yêu >. Kế hoạch được lên sẵn với sự trợ giúp của đàn em thân cận nhất của hắn cũng là phó tổng của công ty. Cầm xấp hình trên tay, hắn vừa xem vừa đắc ý. - Em làm tốt lắm Khang! – Hắn khen - Anh, chị nhà… - Khang vẻ sợ sệt - Yên tâm, làm chị nhà càng giận càng tốt. Em đi đi! Khang tuân lệnh thực hiện, cậu đến nhà Quốc Huy, bấm chuông vào gặp phu nhân tổng giám đốc - Em đến có chuyện gì không? - Có chuyện này… Nhưng không biết có nên nói không! – Khang run run - Nói nhanh - Dạ…đàn em bắt gặp anh Huy vào khách sạn với một cô gái. Còn có ảnh nữa ạ! - Đưa ảnh chị xem Khang đưa ảnh cho nó coi, nó cầm xấp ảnh trên tay, nhanh nhẹn nhìn thật kĩ… ----- Hắn từ công ty về, bụng dạ hả hê khi nghe vợ mắng, nhìn vợ ghen và rồi dùng ngon ngọt an ủi vợ >> vợ hết giận. Ôi, kế hoạch thật mĩ mãn làm sao! Về đến nhà, cửa nhà không khóa, không có nó trong phòng khách, nhà bếp cũng không. “ Chắc trên phòng ngủ ôm gấu khóc rồi!” – Hắn vui vẻ suy nghĩ và chạy lên phòng Mở cửa phòng ra, không có tiếng thút thít, gian phòng yên lặng hoàn toàn… Hắn hoảng hồn khi nhìn quanh phòng. Một cô gái mặt trắng bệch nằm bất tỉnh trên sàn, những viên thuốc nhỏ trắng lăn dài, vài miếng mẻ chai văng tứ tung. Bảo Hân nằm đó, không mắng không ghen, nó không nói một lời nào. Bức thư để lại hơi nhòe đi, có lẽ do nước mắt, bên cạnh bức thư còn kèm theo đơn li hôn. Hắn cầm bức thư lên, rơi nước mắt vì những câu từ trong đó “ Huy à! Chúng ta mới kết hôn được ít lâu mà anh đã chán em như vậy sao? Cảnh giường chiếu của hai người em đã thấy cả rồi! Em đau lắm, buồn lắm, sống trên thế gian này làm gì nữa? Em muốn chết, muốn nhắm mắt để không còn thấy anh bên người khác! Anh chán em cũng được, đơn li hôn em đã kí, mong rằng sau khi em ra đi anh sẽ sống hạnh phúc! Dù thế nào đi nữa, em vẫn muốn nói rằng: Em yêu anh! Hoàng tử của đời em! Bảo Hân” Chữ đã nhòe nay càng nhòe hơn vì chất dịch lỏng từ mắt hắn. Hắn ân hận, lại ân hận một lần nữa. Bế nó trên tay chạy thật nhanh ra ngoài, nó mà xảy ra chuyện gì chắc hắn không sống nổi. Chỉ muốn chọc nó tí thôi ai ngờ nó lại nghĩ quẩn như vậy! Nằm trên tay hắn, nó khẽ hé đôi mi, đưa tay lên vuốt mặt hắn. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nó, hắn khẽ mấp máy - Anh xin lỗi! - Anh đừng nói vậy! Có lẽ do em làm sai gì nên anh mới chán… - Nó nói nhỏ, gần như hết sức lực - Heo à, anh nói dối, anh muốn làm em ghen thôi. Thật sự anh không chán em. Anh yêu em, heo ngốc! Nó nở nụ cười nhẹ hạnh phúc, buông lỏng bàn tay khỏi mặt hắn, đôi mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ… > - Bác sĩ, vợ tôi có sao không? – Hắn hốt hoảng - Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Cô ấy bị viêm màng não mới hết mà lại để dùng thuốc ngủ - Bác sĩ khá giận - Vậy…vợ tôi có nguy hiểm gì không ạ? – Sự lo lắng bộc lộ khá rõ qua nét mặt cũng như lời nói - Cũng may là liều lượng rất nhỏ và đưa vào bệnh viện kịp thời, khoảng 2h nữa cô ấy sẽ tỉnh dậy! - Vâng, cảm ơn bác sĩ! Hắn trở lại phòng bệnh, nhìn người con gái đang nằm trên giường, xanh xao thế kia! Thời gian qua đi, nó nhúc nhích tay, hé mi tỉnh dậy, bên cạnh nó có một người bên cạnh – chồng nó đưa đôi mắt hối lỗi nhìn nó - Anh xin lỗi. Em tha thứ cho anh nhé! - Đơn li hôn. Anh đã kí chưa? – Nó nói bằng vẻ mặt lạnh lùng “ Xẹt…xẹt” – Tờ đơn bị hắn xé tan tành - Sau này cấm em làm chuyện dại dột như vậy – Hắn tức giận - Tất cả đều do anh cả - Ừ do anh. Em đừng giận nữa! – Ôm nó vào lòng, hắn tử tế nói Nó rúc rích cười thầm, cười vì trò này của mình thật là hay! ~~ Trở lại thời gian trước ~~ Khi cầm những bức ảnh trên tay ngắm lui ngắm tới. Trái với vẻ tức giận của một người vợ, miệng nó khẽ nở một nụ cười - Điều tra xem cô ta là ai, khử liền! – Nó lạnh nhạt Khang giật mình vì câu nói này, danh bất hư truyền. Bảo Hân giải quyết công việc quyết đoán và nhanh gọn - Chị à, chị nên hỏi lại anh xem! – Khang khuyên - Anh chị xử sau. Cứ xử con nhỏ này trước - Chị, lỡ người ta bị anh ép buộc thì sao? - Cứ xử. Mà sao em bênh con nhỏ này thế?- Nó cười hỏi - Dạ….Dạ… - Khang bí đường để lộ sơ hở. Cô gái trong ảnh là mặt bạn gái nó, sợ bị nó nghi ngờ nên đành hy sinh đưa em yêu vào ghép ảnh! - Khai không thì bảo! Khang ngậm ngùi khai sạch sành sanh mọi chuyện - Cứ bảo với anh chị đã trúng kế. Chuyện còn lại để chị lo Thế là nó mua hộp thuốc ngủ, đổ đầy ra sàn, đập vỡ luôn chiếc bình thủy tinh xuống đất. Ngoáy ngoáy viết vài chữ coi như thư “ tuyệt mệnh”, rắc rắc vài giọt nước để chữ nhòe đi như khóc! Canh giờ làm việc về của hắn và uống ít thuốc ngủ, nằm bất động xuống sàn cho giống như thật. Vậy là hắn một phen sập bẫy, hoảng hồn hú vía một phen. Chưa cần hỏi đã khai nhận mọi chuyện! Sau khi xuất viện, hằng ngày hắn dành trọn thời gian bên nó. Tự tay nấu cháo tịt bò, gà hầm,… bồi bổ cho nó. Không để nó đến công ty, suốt ngày lẫn quẩn trong nhà cũng đã gần 2 tháng ^^ (cưng vợ quá ). Nó chán nản, bây giờ khỏe thật rồi mà, khỏe như trâu luôn !! Nhất quyết đòi đi làm cho bằng được, hắn lên tiếng can ngăn nhưng lòng nó vẫn không xiêu. Giờ tan việc, hắn muốn đón nó đến nhà hàng Ý ăn một bữa thật thịnh soạn. Vừa đến công ty, ánh mắt nổi lên tia tức giận khi thấy nó vui vẻ trò chuyện với một đồng nghiệp nam. Không những thế trên tay còn không đeo nhẫn cưới. Hắn phóng xe bỏ đi, chạy về nhà một mình. - Hồi sáng em làm gì? – Hắn vừa chạm mặt nó trên phòng đã vội hỏi - Thì đi làm. - Vậy ra về còn nói chuyện với ai nữa vậy? – Hắn vẻ mặt không được vui - Đồng nghiệp công ty, chẳng lẽ không được sao? – Nó gắt. Gần như cải vã nhau, từ ngày làm vợ hắn, nó luôn được bảo bọc che chở. Biết là hắn yêu nó thật lòng, không muốn nó khổ đấy! Nhưng tại sao quản nó, hay suy nghĩ vớ vẫn như vậy? Sợ mất vợ chăng? Nó không nhịn nổi, hôm nay thật sự phải nói rõ ràng để còn biết mà sửa chữa nữa chứ…