Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen
Chương 29
Sáng sớm, một đoàn người dài ngoằng khua chiêng gõ trống hướng về phía hoàng cung. Giữa đoàn người, có 2 cỗ kiệu xa hoa đúc bằng vàng. Dân chúng đổ ùa ra xem, nhưng bị ngăn trở bởi tấm lụa mỏng. Chỉ thấy nhân ảnh trong chiếc kiệu đầu tiên thật thướt tha, nhân ảnh trong chiếc kiệu thứ 2 lại nhỏ nhắn. xinh xắn.
--------------------------------
Ở 1 nơi nào đó,
- Hừ, hết 1 Quách Cổ Nhi, giờ lại thêm 1 Lý Nhã Thư. 1 người không có lai lịch, 1 người thì chỉ là 1 tiện dân. Có điểm nào xứng với hắn. Tại sao, tại sao Đường Song ta không thể làm phi tử của hắn. -ánh mắt Đường Song hằn lên tia máu, gương mặt xinh đẹp văn vẹo, tay cầm khăn tay vò nát.
- Thưa chủ tử, vậy người tính sao? -tên hắc y nhân đứng 1 bên đợi chỉ thị
- Đừng làm càn, ta phải lấy tĩnh chế động. Ta muốn 2 người đó phải đầu rơi máu chảy, phải thê thê thảm thảm, không thể ngóc đầu lên làm người. -gương mặt Đường Song giờ đây hệt như 1 ác quỷ Tu La đang chờ miếng thịt béo bở đến miệng
- Vâng, chủ tử.
Hắc y nhân biến mất, chỉ còn Đường Song ngồi một mình. Ánh mắt đầy hận ý.
- Quách Cổ Nhi, Lý Nhã Thư, 2 con tiện nhân các ngươi phải chịu trừng phạt. Hãy chờ đó. Triệt Hy chỉ có thể là của ta. Chỉ có thể là của ta.
--------------------------------
Trong cung điện.
- Oa, tỷ. Nơi này thực đẹp nha.
- Ừm, thường thôi.
- Tỷ, sau này chúng ta sẽ như thế nào? -đáy mắt Mặc Đình xen lẫn hưng phấn và lo lắng
- Không có gì. Ta và muội chỉ cần ăn no, ngủ kĩ là được. Nếu thích ta có thể chỉ muội học khinh công nha.
- Hả, khinh công là sao?
Trên đầu cô bỗng rớt xuống 3 đường hắc tuyến. Trẻ nhỏ thật là....
- Không phải muội nói muốn bay bay trên trời như tỷ sao?
- A, vậy khinh công là cái bay bay đó à? -ánh mắt Mặc Đình sáng rỡ
- Đúng nha.
- Oa, muội muốn học.
- Hì hì, nhưng mà muội cũng phải học thêm các thứ khác nha. Vốn ta định 1 thời gian nữa sẽ mang muội đến cho Lãnh Ngạo cùng 2 tên sư phụ kia dạy truyền lại 1 ít võ công để phòng thân. Ai ngờ giờ lại vướng phải tên này. Haizzzzz
- Ái phi, tại sao nàng lại thở dài vậy? Làm phi tử của trẫm không lẽ không hưng phấn sao? -một thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền tới.
Cô nghiến răng nghiến lợi quay sang
- Hưng cái đầu ngươi chứ phấn. Lão nương ta đây chán ghét ngươi, ngươi hiểu không. Ta đây ghét nhất là đàn ông năm thế tứ thiếp, và những tên đê tiện. Ngươi vừa vặn đáp ứng cả 2 điều kiện đó.
- Ai nha, thực đau lòng nga. Ái phi không thích trẫm có phi tử khác, vậy trẫm có thể là ngươi đang ghen không?
Cô đen mặt. Có người tự ghen với chính mình sao. =.=
- Ghen cái đầu ngươi.
Cô đạp mạnh lên chân hắn.
- Oái, ái phi, nàng ăn hiếp ta. Người ta thực ủy khuất nha.
Cô định phản bác, một anh thâm the thé vang lên
- Hoàng thái hậu giá lâm......
Thái hậu 1 thân hoàng bào uy nghiêm lẫm lẫm đi vào. Cô vội đổi sắc mặt, kéo Mặc Đình cúi người làm lễ
- Thái hậu vạn tuế.
- Hừ. -thái hậu chầm chậm bước lên, ngồi vào chiếc ghế to. Cô vội hô:
- Người đâu, bưng trà.
- Không cần, ai gia không thích uống trà của người khác pha. Phải chi Song Nhi ở đây thì hay biết mấy. -thái hậu mặt không đổi sắc nói
Cô miễn cưỡng cười cười:
- Thái hậu, nếu người không thích thì mời người ăn chút điểm tâm ạ.
- Không cần, ai gia đã no rồi.
Thấy tình hình không ổn, Triệt Hy vội nói:
- Mẫu hậu a, ái phi làm điểm tâm rất ngon nha. Người cũng nên ăn 1 chút.
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lấy lòng.
- Hừ. -thái hậu hừ lạnh 1 cái, lấy 1 miếng điểm tâm, cắn 1 cái- Cũng tạm được.
- Mẫu hậu, hôm nay người đến đây tìm ái phi có chuyện gì không ạ?
- Không có gì, chỉ là ai gia nghe nói hoàng thượng lại lập phi nên tới xem. Rút cục cũng chỉ là hạng tiện dân. Song Nhi có gì không tốt, tại sao hoàng thượng cứ nhất mực không lập nàng làm phi. Cớ sao thà lập 1 quý phi suốt ngày không ở trong cung, 1 quý phi tầm thường chứ không lập nàng?
- Mẫu hậu. -Triệt Hy ai oán kêu
- Thưa thái hậu, dân nữ tuy không phải tiểu thư hoàng tộc, nhưng cũng biết chút phép tắc. Không hại người, không trộm cắp, cũng không phải hạng kỹ nữ tự bò lên giường hoàng thượng, cớ sao ngài lại nói dân nữ như vậy?
- To gan, ai cho ngươi lên tiếng ở đây. Ai gia chưa cho phép ngươi nói thì không được nói. -thái hậu đập bàn, rống lên
- Thái hậu tha tội.
- Mẫu hậu, người thật quá đáng. Nàng là phi tử của con. Con không muốn người xúc phạm nàng. Còn về Đường Song, nàng ta đừng hòng leo lên giường trẫm. Cuối cùng thì nàng ta cũng chỉ là hạng kỹ nữ tìm mọi cách để leo lên giường trẫm thôi.
Thái hậu tức giận, nhưng gương mặt có điểm kỳ quái, phẩy tay bỏ đi.
1 lúc lâu sau,
- Xin lỗi, làm nàng bị mắng.
- Không có gì, chỉ lá lão thái bà đó ghét ta thôi. Ta còn tưởng ngươi sẽ bênh vực bà ta nữa chứ. Không ngờ nha.
- Hừ hừ, còn nàng, ta cứ tưởng nàng sẽ đứng thẳng, không thèm chào mẫu hậu cơ đấy.
- Ha ha, kính lão đắc thọ nha. Lý Nhã Thư ta đây tuy không phải hạng người tốt lành gì, nhưng sẽ không vô phép với lão nhân, cũng sẽ không hại con nít. -cô cười to
Hắn im lặng, nhìn nụ cười sáng lạn của cô.
- Tỷ tỷ..... -Mặc Đình đứng trong góc run rẩy lên tiếng
- A, Mặc Đình, muội sao vậy?
- Huhu, lão thái thái đó thực dữ nha. Lão thái thái chê điểm Mặc Đình làm không ngon
- A, không sao, không sao. Ngoan. -cô đỏ mặt ôm Mặc Đình
(Lúc nãy không biết xấu hổ, nhận khối điểm tâm đó là mình làm, thực xấu hổ aaaaaa)
- Oa, khối điểm tâm lúc nãy là muội làm sao, thực ngon nha. -Triệt Hy ôm đĩa điểm tâm, hùng hổ cắn nuốt- Vậy mà người nào đó lại nói là mình làm- hắn tà mị liếc liếc cô
- Hứ, là ai nói đó là điểm tâm ta làm. Là ngươi nha. Đưa đây. -cô giật đĩa bánh
- Oái, nàng thực ác độc nha. -hắn ai oán nhìn cô
- Triệt ca ca ngoan, muội vào làm thêm cho huynh ăn. -Mặc Đình cười sáng lạn chạy vào bếp.
Triệt Hy quay sang cô, cười sáng lạn như muốn nói: "Nàng xem, không cần nàng cho ta vẫn có thể ăn".
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
66 chương
100 chương
248 chương
145 chương
57 chương