Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen
Chương 28
Trong lúc cô đang chợ, thì ở nhà, Mặc Đình bận rộn chuẩn bị.
(Mặc Đình, ta không biết muội đã và đang làm gì. Nhưng nếu nó có hại cho ta, ta quyết không tha.)
Cô trầm mặc bước đi, ánh mắt lộ vẻ đau thương.
(Không lẽ những gì ta thấy trước đây chỉ là 1 màn kịch? Mặc Đình, muội có phải là muội muội mà ta từng quen biết hay là 1 ai khác?)
Ngôi nhà nhỏ hiện lên trước mắt. Nén đau thương lại, cô mở cửa.
Ngôi nhà tối om, không có sự sống. Không ánh đèn, chỉ có ánh nắng hiu hắt từ bên ngoài rọi vào.
(Hơ...Muội bỏ đi sao Mặc Đình? Ta đối với muội không tốt hay sao???.....)
Cô thất thần nhìn ngắm chiếc bàn, nơi Mặc Đình thường ngồi. Nó sẽ chào cô "Tỷ, ngươi về rồi nha", sẽ tươi cười, khi bị ủy khuất sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn ra làm nũng. Ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã, giọng cô buồn bã:
- Tỷ....về rồi.
Ngôi nhà im ắng....
Cô cười khổ. Mặc Đình bỏ đi vậy thì ai đáp lại cô chứ? Mặc Đình là một phần của cô, là gia đình của cô ở thời cổ đại này. Bây giờ nó đã bỏ cô mà đi.
Bỗng chốc, từng chòm sáng nho nhỏ lơ lửng trong không khí. Cô ngây ngốc.
Ngôi nhà nhỏ bừng sáng.
Gương mặt Mặc Đình hiện ra. Trên tay mang theo 2 quả trứng gà đỏ, một chén chè* nóng hôi hổi.
- Tỷ, tặng ngươi nha.
- Hả.
- Có lần tỷ nói là ở đây tỷ không có sinh nhật. Nên... Muội chọn 1 ngày thật tốt làm sinh nhật của tỷ. Tỷ không giận chứ?
- Sinh...sinh nhật của..ta?!?!?!
- Phải nha. Sinh nhật của tỳ làm muội phải chuẩn bị rất nhiều ngày nha.
Cô mỉm cười ấm áp, xoa đầu Mặc Đình
- Mặc Đình, cảm ơn muội. Ta rất vui
- He he. Tỷ là tỷ của ta nha. Sao phải cảm ơn. Làm tỷ vui là nhiệm vụ của ta nha.
- Mặc Đình, tại sao muội lại giành hết công vào mình là sao. Hứ. -Triệt Hy vén rèm bước ra
- Hả...Ngươi...ngươi làm sao lại ở đây?
- Thì hắn tới giúp muội nha.
- Hì hì, Nhã Thư, nàng cũng phải cám ơn ta nha. Người ta cũng có góp phần chứ bộ. -hắn làm ra vẻ ủy khuất nhìn cô
Cô phì cười
- Thôi, tỷ mau ăn chè đi.
- À mà Mặc Đình.
- Sao vậy tỷ
- Ai dạy muội nấu chè này với trứng gà đỏ vào ngày sinh nhất vậy?
- Ưm, là Triệt ca ca nha. Hắn nói như vậy á.
- Hư hư hư, nàng không cần cảm ơn ta. -hắn phe phấy cây quạt
- Vậy có ai nói với 2 người, trứng gà đỏ chỉ làm trong ngày đầy tháng hay không? Còn chè này chỉ để chúc thọ người lớn tuổi thôi nha.
- Hả, Triệt ca caaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa -Mặc Đình hét lớn
- Á, ha ha, ta cũng không biết nha. Thấy sinh nhật nương ta thì có chè này, với lại khi có hoàng.. à biểu đệ sinh nhật có trứng gà nên .... hi hi. Ta thật lòng không biết nhaaaaaaaaaaaaa.
Hắn chưa kịp dứt lời, Mặc Đình đã lăm lăm cây dao đuổi theo hắn. Cô ngồi ngắm cả 2, cười ha hả.
Đuổi mệt, cả 2 ngồi xuống.
- Hộc...tỷ...hộc....
- Từ từ, uống nước nào.
- Ực ực...
- Rồi, nói đi.
- Muội có quà muốn tặng tỷ nha.
- Hử, có quà nữa sao?
- Ưm. Tặng tỷ
Mặc Đình xòa tay ra, đó là một cây trâm. Hoa văn tinh xảo, nhưng còn có chút vụng về. Mặt Mặc Đình ửng đỏ..
- Cái..cái này là muội làm..Ưm...nó không được đẹp...
- Không..nó đẹp lắm...Cám ơn muội.
Cảm giác ấm áp khiến cô không muốn rời. Ôm Mặc Đình vào lòng, từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra.
- E hèm. 2 người cũng không được coi ta như tượng nha. Ta còn sống sờ sờ nè.
2 tỷ muội nhà nào đó đồng thời quay sang, nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn
- Á, làm gì nhìn ta như vậy nha. Người ta cũng muốn tặng quà chứ bộ.
- Vậy th2i mau lấy ra rồi biến.
- Ách, nàng thực phũ phàng nha.
- Hừ
- Được rồi, quà của nàng đây.............
- Người đâu! -hắn vỗ vỗ tay 2 cái
1 toán người cung kính bước vào, dẫn đầu là 1 vị thái giám.
- Lý Nhã Thư tiếp chỉ.
Mặt cô đen sì nhìn Triệt Hy. Hắn cười cười nhún vai. Mặc Đình há hốc mồm ra nhìn
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.... Phong Lý Nhã Thư thành Lý quý phi, ban cho Nhã Đình cung. (Fly: thực ra thì taz cũng hem bít viết cái chiếu nó như thế nào nữa, nên thôi, taz chỉ vít cái wan trọng nhất thôi nhá :">)
Cô liếc hắn, hắn làm như không thấy xoay người nhìn chỗ khác. Gã công công thấy cô chần chừ không chịu tiếp chỉ, vội giục.
- Lý cô nương, trước giờ hoàng thượng chỉ nạp có 1 vị Cổ quý phi thôi, mà vị quý phi này thường xuyên không ở trong cung nên tiểu thư cũng không cần phải lo vấn đề hậu cung tranh đấu. Hãy mau chóng tiếp chỉ đi. Đừng phụ tấm lòng của hoàng thượng.
Cô cắn cắn môi, nhận lấy thánh chỉ. Đám người kia vội vội vàng vàng lui xuống, chỉ để lại 1 câu
- Ngày mai Lý quý phi hãy chuẩn bị, chúng nô tài sẽ rước người vào cung.
Người nào đó cũng định rút lui theo thì bị 1 bàn tay chụp lại.
- Ngươi hãy giải thích cho ta. -cô gằn từng chữ, kiềm chế để không hét vào mặt hắn
- A, thì đó là lễ vật ta tặng nàng nha. Được làm phi của bổn vương là phúc của nàng đó.
- Hừ, ta không cần. Hôm nay là sinh nhật ta, làm ơn thu lại thánh chỉ, cho ta yên ổn qua ngày đi.
- Không được, thánh chỉ đã ban, làm sao mà thu hồi được.
- Hừ, vậy ta muốn đem theo Mặc Đình vào. Sao hả, không được phải không? Vậy thì...
Cô chưa kịp nói xong,
- Ai nói không được. Trẫm cho phép nàng mang theo Mặc Đình vào nha. Vậy là nàng đồng ý rồi đúng không? Vậy nha, ngày mai ta cho người đón nàng và Mặc Đình vào cung.
Hắn nói nhanh rồi phóng đi, để lại Mặc Đình đang h1a hốc miệng vẫn chưa hồi phục tình thần và một bức tượng đang cầm thánh chỉ lòe lòe phất phơ trước gió.
Tối hôm đó, Tĩnh
- Cái gì? -Lãnh Ngạo hét lên
Cả cô và Mặc Đình cùng nhau bịt tai lại. Lãnh Ngạo thở phì phì.
- Hắn không những lấy Huyết Phong, mà còn lấy luôn ngươi. Ngươi cũng không đủ, còn muốn lấy luôn cả Mặc Đình bé bỏng của ta. Hừ, tên đó thật muốn chết aaaaaaaaaaaaaa.
Để mặc cho Lãnh Ngạo phát huy công phu sư tử hống, ci6 cùng Mặc Đình nhàn nhã bịt tai, thi thoảng nhấp ngụm trà, ăn khối điểm tâm.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
66 chương
100 chương
248 chương
145 chương
57 chương