Khi gạo sống gặp cơm chín
Chương 11
Nhờ sự giúp đỡ của bảo vệ, cuối cùng tôi cũng đưa được Thặng Ngưu Bài về nhà. Anh ta ngã chỏng vó, nằm thẳng cẳng ở đó, chẳng nhúc nhích gì, giống như hoàng tử ngủ say trăm năm trong rừng vậy.
Trước kia, tôi vẫn nghĩ rằng mình chắc chẳng bao giờ có cơ hội ngắm nhìn một anh chàng đẹp trai không thua gì nam diễn viên điện ảnh ở khoảng cách gần như thế này.
Hiện giờ lại có một anh chàng đẹp trai đang nằm trên giường tôi, nếu muốn, tôi có thể nhìn anh ta từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, ngay cả một cái lỗ chân lông cũng không bỏ sót. Giả sử sau khi tỉnh lại, anh ta có tra hỏi tôi, tôi có thể nói rằng do anh ta uống rượu say, nôn ra khắp người, nhờ tôi cực kỳ tốt tính nên mới giúp anh ta tắm rửa sạch sẽ. Như vậy, tôi cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì hết.
Đừng nói tôi là sắc nữ. Cảm thấy tò mò với thân thể người khác giới cũng chẳng phải là chuyện gì đáng mất mặt. Tôi rất muốn biết anh chàng có gương mặt tuấn lãng thế này liệu dáng người có đẹp đến mức khiến người ta phải tán thưởng hay không. Cũng giống như việc, bình thường, khi đi trên đường, vô tình ta nhìn thấy một cô gái với dáng người tuyệt đẹp, sẽ nhịn không được mà muốn quay đầu lại xem gương mặt cô ấy có giống thiên sứ khiến người ta rung động hay không.
Chỉ tiếc là ông trời thường đùa giỡn con người. Tôi đã không chỉ một lần nhìn thấy một cô gái tóc dài dáng người tuyệt đẹp, nhưng hóa ra lại là một ông lão râu dài.
Chênh lệch giữa thiên đường và địa ngục lúc đó đúng là làm cho tội giật mình. Tôi cùng lắm cũng chỉ nghĩ là mình sẽ gặp phải một con khủng long, không ngờ là lại gặp phải một con cóc.
Nhưng mà, một anh chàng có khí chất như Hoàng tử thế này cũng không nên luẩn quẩn trong cuộc sống của tôi, lại còn liên tiếp tới cứu tôi trong cảnh nước sôi lửa bỏng nữa.
Tôi không phải công chúa, sự thật này từ năm tôi bảy tuổi đã có một thằng bé cực kỳ tàn nhẫn nói cho tôi biết rồi.
Đó là một mùa hè, trời rất hay mưa, tôi bị ốm phải nằm viện, cùng phòng bệnh có một tên nhóc lớn hơn tôi vài tuổi, mỗi lần bị y tá tiêm là cậu ta lại khóc rống lên. Có một lần, tôi cùng cậu ta chơi trò chơi, tôi muốn làm công chúa, cậu ta lại không đồng ý, nói rằng công chúa trong truyện cổ tích không thể thiếu mất hai cái răng cửa giống tôi được (lúc đó tôi đang ở tuổi thay răng).
Tôi đã quên tên tuổi cùng với bộ dạng của tên nhóc quỷ quái thích khóc kia rồi, nhưng câu nói kia của cậu ta thì tôi vẫn nhớ rất rõ: “Em không phải là công chúa.”
Tôi nhìn đôi môi đầy đặn khêu gợi của Thặng Ngưu Bài, âm thầm thở dài một hơi, sau đó ôm một bộ chăn gối ra khỏi phòng ngủ, định sẽ ngủ trên ghế salon.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Thục Phạn say khướt xuất hiện trước mặt tôi: “Mễ, gặp được em thật tốt. Tôi quên mang theo chìa khóa, định ở nhờ em một đêm.” Nói xong, không đợi tôi đồng ý, đã đĩnh đạc xông vào.
Khi nhìn thấy trên ghế salon có chăn gối, anh ta cười ha hả nói: “Hóa ra em đã sớm chuẩn bị cho tôi rồi, chúng ta thật sự có thần giao cách cảm đấy, cám ơn nhiều.”
Sau đó, anh ta lại ôm tôi thật chặt, ép tôi tới mức không thở nổi: “Mễ, tối nay tôi không gọi điện thoại cho em, em có nhớ tôi không?” Trong giọng nói thản nhiên có một chút u buồn, giống như một đứa trẻ thèm muốn được ăn kẹo.
“Nhớ anh mới là lạ, tôi còn mong anh đừng đến quấy rầy tôi.” Tôi đẩy anh ta ra, “Tôi sẽ ngủ ở sô pha.”
“Vậy tôi ngủ ở đâu?”
“Anh ngủ trong phòng đi!” Dù sao trong đó cũng có sẵn một gã đàn ông say mèm rồi, thêm một tên nữa cũng vậy.
“Mễ, em thật tốt với tôi, lại còn nhường giường cho tôi nữa, mình thì ngủ ở sô pha. Mễ, trên đời này, đối với tôi, em là người con gái tốt thứ hai.” Người này đã say đến không biết gì rồi, không hiểu lý do gì đã biến tính tình anh ta thành thế này, ánh mắt mông lung, bước đi xiêu vẹo.
Tôi đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào về việc Thặng Ngưu Bài ở trong nhà mình, nào biết được Thục Phạn cơ bản không hề phát hiện ra trên giường còn có một người khác, cứ thế ngã xuống, rất nhanh liền ngáy vang, dáng ngủ thật là không thể khen được.
Aiiizzz, cùng là đàn ông, cùng là say rượu, vì sao lại kém xa như vậy. Tôi lắc đầu, quay về phòng khách nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng kêu sợ hãi của hai gã đàn ông đánh thức. Khi mở cửa phòng ngủ, tôi nhìn thấy Thặng Ngưu Bài và Thục Phạn, mỗi người đều ôm chăn lùi ra một góc, mắt mở trừng trừng, hoảng sợ chất vấn đối phương: “Tại sao anh lại ở đây?” Quay đầu nhìn thấy tôi đứng một bên, lại cùng lúc hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Đêm qua các anh say rượu, không về nhà được, đành phải ngủ ở nhà tôi, mà ở đây tôi chỉ có một cái giường, cho nên đành phải để hai anh cùng nhau ngủ một đêm.” Tôi giải thích.
Thục Phạn đấm ngực cười khổ: “Tôi chưa từng ngủ cùng giường với đàn ông bao giờ.”
Sắc mặt Thặng Ngưu Bài cũng không tốt hơn gì: “Tôi cũng vậy. Ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện thấy có một người đàn ông ngủ cạnh mình. Thật sự rất kinh khủng.”
Thục Phạn phụ họa: “Đúng vậy, còn kinh khủng hơn cả việc tỉnh dậy mà không thấy người yêu đâu ấy chứ.”
Tôi hơi tò mò hỏi: “Vậy đêm qua, các anh có ai bất cẩn, nhầm người kia thành phụ nữ, rồi sau đó….” Trong đầu ta bắt đầu hiện lên cảnh xuân vô hạn.
Hai anh chàng cùng hét vào mặt tôi: “Sao có thể thế được?”
“Vậy thì có cái gì mà khủng khiếp? Cổ nhân thời xưa vẫn thường ngủ cùng hảo bằng hữu mà.”
“Chúng tôi không phải cổ nhân.”
Tôi quay người đi chỗ khác, cố ép bản thân mình không thèm nghĩ đến vẻ mặt buồn cười kia của họ: “Nếu đã tỉnh rồi thì mau rời giường đi, tôi đi làm chút điểm tâm.”
“Không cần phải phiền như vậy.” Thặng Ngưu Bài nói, “tôi quay về tầng mười tám, sửa soạn lại một chút, buổi sáng nay còn phải sang giám sát bên nhà máy gia công.”
Thục Phạn cũng từ chối ý tốt của tôi: “Tôi muốn qua nhà chị tôi lấy chìa khóa. Đi muộn sợ chị ấy đi làm mất rồi.”
Hai người nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, rồi chạy trối chết ra khỏi nhà tôi.
Tôi hiếm khi nào có hứng làm điểm tâm sáng, mà hai người này lại không tiếp nhận ý tốt của tôi, chẳng lẽ đồ ăn tôi làm lại không hấp dẫn đến vậy sao?
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
85 chương
351 chương
73 chương
39 chương