Khi gạo sống gặp cơm chín
Chương 10
Đàn ông là đồ dùng trên giường, nhưng quan trọng là có bao nhiêu người phụ nữ cùng sử dụng thứ đồ đó, một người, hay là nhiều người, còn nữa, đồ dùng này còn rất khéo mồm, anh ta có thể thủ thỉ tâm tình bên tai bạn những lời rất động lòng người, cũng có thể nói những lời ngu xuẩn khiến bạn tổn thương.
Nếu tìm đàn ông chỉ vì muốn làm ấm giường, thì tôi thà mua một cái thảm điện còn hơn.
Mười giờ, điện thoại trong phòng khách không có tiếng chuông nào, tối nay tôi bị mọi người bỏ quên mất rồi. Nghĩ kĩ lại, buổi tối mà nhớ tới tôi thì cũng chỉ có tên hàng xóm nhàm chán đó mà thôi, mặc dù lúc đó anh ta có lêu lổng bên ngoài thì cũng không quên dặn dò tôi ngoan ngoãn ở nhà.
Mười giờ rưỡi, điện thoại vẫn không kêu, Thục Phạn chắc đã hoàn toàn quên mất tôi rồi. Xem ra cô gái tôi nhìn thấy lúc ban ngày kia rất có ý nghĩa với anh ta.
Thặng Ngưu Bài thì sao? Anh ta luôn đưa những người phụ nữ khác nhau về nhà, nhưng sau khi triền miên cũng không giữ người ta ở lại qua đêm, thế mà cô gái này lại có thể tiến dần từng bước, đến nấu canh cho anh ta. Chứng tỏ với anh ta, cô ấy cũng khác biệt hơn so với những người khác.
Tôi sẽ là người đặc biệt của ai đây? Người ấy đang đợi tôi ở trước, hay là cũng đang loanh quanh đi tìm tôi?
Ngọn đèn ở quán bar vẫn mờ ảo như vậy. Độc thân lâu rồi, tự bản thân tôi cũng nghi ngờ sức hấp dẫn của mình đối với người khác phái, nên mới tới đây kiểm tra một chút.
Tôi ngồi ở trước quầy bar nhìn một anh chàng pha rượu trẻ tuổi biểu diễn một loại thủ pháp khiến người ta hoa mắt, nước miếng chảy ròng ròng.
“Tiểu thư, ly này mời cô.” Anh ta đặt một ly nước đẹp như cầu vồng xuống trước mặt tôi, trên miệng ly còn gắn một quả anh đào đỏ tươi nữa.
“Tôi không uống rượu.”
Anh chàng pha rượu nhìn ly nước màu trắng trong tay tôi, bật cười: “Tôi biết, đây là lần đầu tôi thấy một cô gái đến quán bar để uống sữa đấy. Yên tâm, ly “Mùa trăng năm ấy” (*) này của tôi hàm lượng cồn rất thấp, cô uống vào sẽ không say đâu. Đây là hương vị tôi mới nghĩ ra, cô giúp tôi nếm thử một chút xem có ngon không.”
(*) Tên này hơi khó dịch, mình cũng không biết nên dùng từ gì cho xuôi tai, mình để nguyên gốc tiếng Trung lên đây, bạn nào biết thì giúp mình với nhé ^_^. Cảm ơn nhiều. Nguyên gốc là: 那年岁月
Mùa trăng năm ấy, có lẽ là tôi bị cái tên đẹp đẽ đó làm lay động rồi, nên không từ chối lời mời của anh ta nữa. Ly nước này lúc mới vào miệng thì rất ngọt, sau khi vị ngọt tan hết sẽ là vị hơi chua chát, hơi có chút vị cồn nhẹ, đến khi trôi xuống bụng, thì giống như đang đứng giữa hải dương bao la vậy.
Tôi ghé vào phía trên quầy bar bằng đá cẩm thạch, hỏi anh chàng đang chờ đợi đánh giá của tôi kia: “Năm đó anh gặp chuyện gì vậy? Vừa có vị ngọt, lại vừa chua chát.”
“Yêu, rồi thất tình.”
“Vậy à.” Tôi cười nói, “Món này chắc là thích hợp với những cô gái đang thất tình.”
Anh ta cười lắc đầu: “Người thất tình không thích uống loại này, thứ họ cần chính là rượu mạnh, càng mạnh càng tốt, tốt nhất là uống một giọt đã có thể mơ mơ màng màng, bất tỉnh nhân sự.”
Tôi chưa từng thất tình bao giờ, nên cũng không rõ lắm anh ta nói đúng hay sai.
“Về nhà đi, cô không thuộc về nơi này.” Anh chàng pha rượu tốt bụng nói, “Lần sau đừng đến chỗ thế này một mình.”
“Ừ, tôi uống sữa xong sẽ về.”
Một gã nồng nặc mùi rượu lách vào, đặt một chai XO lên quầy bar: “Này cô em, đến một mình à? Anh mời em một ly được không?”
“Không. Cám ơn.” Tôi định rời đi, lại bị đối phương giữ lại.
“Vậy em mời anh bú sữa mẹ đi.” Hắn ta vừa nói vừa nhìn vào ngực tôi, ánh mắt rất bỉ ổi.
Tôi giằng ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của hắn ta: “Tôi muốn về nhà.”
Hắn lại ngăn tôi lại: “Về nhà? Được. Về nhà anh hay về nhà em?”
“Tránh ra. Xin hãy tôn trọng một chút.”
“Tôn trọng?” Hắn ta cực kỳ khinh thường nói, “Giả thanh cao à? Từ khi cô vào cửa tôi đã bắt đầu chú ý đến cô rồi. Cô tới nơi này đơn giản chỉ là muốn tìm đàn ông thôi. Thế nào? Thấy tôi không được à?”
Tôi bắt đầu hối hận. Thục Phạn nói không sai, đàn ông trên đời này không chỉ là ma quỷ, mà còn là cầm thú. Ở quán bar, không phải người đàn ông nào cũng tình nguyện tuân thủ quy tắc trò chơi.
Đến những nơi như quán bar này để kiểm tra sức hấp dẫn của bản thân đúng là cực kỳ ngu xuẩn. Gặp phải tên nát rượu này, tôi cũng chỉ có thể chửi mình đáng đời thôi.
Anh chàng pha rượu trẻ tuổi định khuyên bảo tên nát rượu đó bỏ tôi ra, nhưng không được. Tên đàn ông đê tiện kia có ý muốn mượn rượu giả điên, miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Ông mày đây cực kỳ ghét loại đàn bà như mày, giả vờ đoan trang cái gì? Lúc ông mày muốn thì chúng mày ra vẻ thánh nữ thanh cao, đến lúc ông mày không cần thì chúng mày lại mặt dày mày dạn mà ôm chân ông mày. Bên ngoài thì ra vẻ là trinh tiết liệt nữ, nhưng đằng sau thì lại đi quan hệ với thằng đàn ông khác…”
“Buông cô ấy ra.” Một giọng nam vang lên, chắn ở trước mặt tôi: “Này ông, ông uống say, nhận nhầm người rồi đấy.”
“Tao có nhận nhầm hay không thì liên quan gì đến mày? Định anh hùng cứu mỹ nhân à? Cũng thế thôi, nói thẳng ra là, mục đích của mày và tao đều như nhau, năm mươi bước cười một trăm bước (*) chẳng biết ai hơn ai đâu.”
(*) Năm mươi bước cười một trăm bước. Ý của câu này cũng gần như câu “chó chê mèo lắm lông” của VN mình ấy. Nhưng vì câu này có tích riêng, nên mình để nguyên văn và kèm chú thích nhé.
Câu này trích trong ≪Mạnh Tử – Lương Huệ Vương thượng≫, chỉ lúc đánh giặc, người chạy trốn được năm mươi bước thì cười người chạy trốn một trăm bước là nhát gan, lưu truyền đến nay, dùng để cười nhạo việc chê cười khuyết điểm của người khác nhưng lại không nghĩ đến khuyết điểm của mình. [Mẹ Cherry – tạm edit từ baike.baidu)
“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Cuối cùng tôi cũng nhận ra người kia là ai, chính là Thặng Ngưu Bài.
“Nực cười, tao đến trước mày, mày dựa vào đâu mà bảo cô ta là bạn gái mày?”
Thặng Ngưu Bài nói: “Đến nơi này là để tìm niềm vui, ép buộc như thế không được hay cho lắm. Tôi có thể thấy được hôm nay tâm trạng của ông có vẻ không được tốt, như vậy đi, tôi uống với ông một ly rượu, mọi người đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Được không?”
Gã kia không nói gì, nhìn Thặng Ngưu Bài chằm chằm, âm thầm tính toán, sau một lúc, ông ta nghiến răng nói: “ Uống thì uống, có điều, tôi không muốn uống với anh, tôi muốn uống với cô ta.”
Thặng Ngưu Bài cười nói: “Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ chưa va chạm với cuộc đời, hy vọng quý ông đây người lớn không chấp nhặt, đừng tính toán với cô ấy, rượu này để tôi uống thay, được không?”
“Anh uống?” Tên đàn ông kia cười thâm hiểm: “Nếu anh muốn uống thay cô ta, vậy thì sẽ không phải là uống một ly, mà là hai chai. Thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân à? Trò này phải có bản lĩnh mới diễn được đấy.” Ông ta gọi phục vụ bàn, lại mở hai chai XO, đưa đến trước mặt Thặng Ngưu Bài, chất lỏng màu nâu sóng sánh trong chai, lạnh lẽo.
Thặng Ngưu Bài hít sâu một hơi, không nói lời nào, cầm chai rượu lên, ngửa đầu tu một mạch, ừng ực ừng ực, hết luôn một chai, tiếp đó lại cần chai kia lên, hai ba hớp là uống hết sạch, làm mọi người ở đó đều trố mắt ngạc nhiên.
Mặt Thặng Ngưu Bài trắng bệch: “Thế nào, đại ca? Tôi có thể mang cô ấy đi được chưa?”
Tên đàn ông kia gật đầu: “Được, coi như tên nhóc cậu giỏi. Đi đi.”
Thặng Ngưu Bài không chút chần chừ, nắm tay tôi, kéo ra khỏi nơi rắc rối đó. Lòng bàn tay anh ta lạnh như băng.
“Anh có khỏe không?” Tôi hỏi.
“Mau, mau về nhà thôi.” Bước chân của anh ta bắt đầu liêu xiêu, hình như rượu đã bắt đầu ngấm.
Tôi bắt một cái taxi, cả hai cùng leo lên. Thặng Ngưu Bài thở dài một hơi: “Tôi chưa từng uống nhiều rượu như vậy bao giờ.”
“Thật xin lỗi, là tại tôi không tốt.” Tôi khổ sở cúi đầu, không dám nhìn anh ta.
Không có tiếng trả lời.
“Cám ơn anh đã cứu tôi.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Anh tức giận sao? Vậy cứ mắng tôi đi!”
Vẫn là một mảng im lặng.
Tài xế taxi không nhịn được mà xen vào: “Cô gái, hình như anh ấy ngủ rồi.”
Tôi nhìn sang. Quả nhiên, Thặng Ngưu Bài đang ngoẹo đầu một bên, sớm đã đi vào mộng đẹp rồi.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
594 chương
78 chương
103 chương
99 chương
79 chương