Vào ngày nghỉ, Tiểu Mã từ chối lời mời của tôi, mà chỉ hẹn nhau cùng ăn cơm, tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện “diễm ngộ” đêm hôm đó. “Cái gì? Hai đại soái ca cùng ngủ trên giường của cậu một đêm, mà cậu lại thờ ơ ư? Sinh Mễ, cậu có thể được mệnh danh là Liễu Hạ Huệ phiên bản nữ đấy.” Nước miếng của Tiểu Mã văng khắp mặt tôi, ngày càng ra vẻ nghiêm trọng: “Cậu nhìn nhiều diễn viên thần tượng như vậy, quả là uổng công rồi. Thật uổng phí cho những lúc cậu mải mê ngắm trai đẹp trên TV, răng nanh lóe sáng, hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, bày ra bộ dạng lang sói háo sắc rình mồi.” Thật ra tôi chỉ giỏi lý thuyết suông, không có kinh nghiệm thực tế. Còn nữa, hai người đàn ông này đều đã từng qua tay rất nhiều phụ nữ, tuy rằng tôi không mong đợi lần đầu tiên của mình có thể cùng với một xử nam, nhưng từ đáy lòng vẫn hy vọng cái miệng đàn ông ở phía trên tôi cũng không dính quá nhiều nước bọt của phụ nữ khác. Mặt khác, tôi cũng không rõ trong mắt mấy anh chàng kia, họ xem tôi là loại phụ nữ nào? Gà tây thì chắc không phải rồi, tôi sẽ là chim bồ câu hay cải thìa đây? Về điểm này, lòng tự tôn đáng thương của tôi cũng không cho phép hai anh chàng kia được phép phân loại. Tiểu Mã cho rằng tôi thuộc loại trứng gà, là món xen kẽ trong các món đồ tanh, không thuộc loại nào trong số bốn loại phụ nữ đã được ông anh họ Thục Phạn của cô ấy phân loại. Hay nói cách khác, tôi thuộc loại phụ nữ ngoại lệ. Kinh nghiệm tình trường của Tiểu Mã đã sắp đạt tới trình độ làm tôi theo không kịp rồi. Tôi từng nghĩ nát cả óc cũng không tìm được cách nói thích hợp để đáp trả cách phân loại phụ nữ theo đồ ăn của Thục Phạn. Vậy mà cô ấy mở miệng là nói: “Đàn ông ấy à, cũng có thể chia làm bốn loại: loại đàn ông thứ nhất, giống như chai rượu vang đỏ có hương vị đậm đà, thuần khiết, được đóng gói đẹp đẽ, tinh xảo, hạn sử dụng đặc biệt, nơi sản xuất tôn quý. Loại rượu này là giấc mộng của tất cả các khách hàng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy mà không thể sờ vào, cho dù có gặp được cũng không đảm bảo là có thể đoạt được, giống như những chàng bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái trẻ ấy, hình thức tốt, gia thế tốt, bối cảnh tốt, mặc dù cậu có thể thấy nhưng cũng không nhất định có thể có; loại đàn ông thứ hai, là rượu trắng có thương hiệu, có thể được bày sẵn ở trên mặt bàn để đãi khách, cũng có thể uống luôn được, nhưng loại rượu này có khuyết điểm là nóng ruột, nếu uống nhiều thậm chí còn có thể khiến cậu sặc đến chảy nước mắt, đàn ông như vậy có hình thức, gia thế, bối cảnh thường là hạng nhất hoặc hạng hai, có thể coi là ưu tú, nhưng lại khiến cho phụ nữ không yên lòng; loại đàn ông thứ ba là loại bia phù hợp với mọi người, nhan nhản khắp mọi nơi, giá cả rất thực tế, loại này cũng là đàn ông bình thường. Theo những phân tích ban đầu của tớ, anh chàng hàng xóm Thặng Ngưu Bài ở tầng mười tám của cậu phải là loại đàn ông thứ nhất.” “Vậy anh họ Thục Phạn của cậu thì sao?” Tiểu Mã cười không đánh giá: “Cái này tự cậu phân loại đi.” “Thế đàn ông loại thứ tư là rượu gì?” “Loại đàn ông thứ tư là rượu giả do bọn buôn lậu pha chế, ai cũng gọi được.” “Nếu đàn ông là rượu, vậy thì phụ nữ là cái gì?” Tiểu Mã thở dài: “Phụ nữ là khách uống rượu. Dù cô ấy gặp loại đàn ông nào, uống loại rượu nào, thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là: cô ấy đã uống rượu. Chẳng qua có một số phụ nữ uống rượu xong vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo, một số khi uống rượu xong lại sẽ bị người ta dắt mũi dẫn đi, một số khác uống xong sẽ cười đùa như người điên, đáng sợ nhất chính là một số phụ nữ rõ ràng đã tỉnh rượu, nhưng vẫn cứ cho rằng mình đang say, không chịu tỉnh táo lại.” Lý luận của Tiểu Mã thực sự khiến tôi cảm thấy chóng mặt, hơn nữa còn thật lòng chờ mong có một ngày cô ấy sẽ cùng Thục Phạn tranh luận để xem anh em nhà họ, ai sẽ thắng ai. * Những ngày sau đó, sáng nào cũng vậy, Thục Phạn sẽ đúng tám giờ mười lăm gọi tôi dậy đi làm, buổi tối thì sẽ đúng mười giờ gọi điện kiểm tra xem tôi có ở nhà không. Thặng Ngưu Bài cũng không mang hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác về nhà nữa (theo tôi đoán thì chắc là do tôi không thấy mà thôi, mà thực tế thì tôi cũng ít tình cờ gặp anh ta hơn), cả cô nàng móng tay màu tím thời thượng kia cũng không thấy đâu nữa. Số lần Thặng Ngưu Bài đến công ty càng ngày càng nhiều, các nữ nhân viên cũng càng ngày càng không tiếc tiền đầu tư vào phong cách ăn mặc của mình, công việc của tôi cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, bởi vì hiện tại tôi và Thặng Ngưu Bài cùng ngồi một phòng, không ít đồng nghiệp nữ vì muốn tiếp cận anh ta mà tới chiếu cố, cướp việc của tôi. Ví dụ như có một đồng nghiệp nữ mặc áo trễ cổ, cướp luôn văn bản trong tay tôi, mang cho Thặng Ngưu Bài ký. Đầu mùa đông rồi đấy, mặc hở hang như vậy cũng không sợ cảm lạnh sao? Tôi lại nhớ tới lý luận coi đàn ông là rượu của Tiểu Mã, nên dành cho các đồng nghiệp nữ đang tranh đấu đến mức suýt nữa thì đầu rơi máu chảy ánh mắt thông cảm. Lúc văn phòng không có người ngoài, tôi cũng hỏi qua Thặng Ngưu Bài: “Vì sao anh có thể tiếp nhận mấy cô gái ở quán bar, nhưng lại cứ giữ khoảng cách với mấy cô nhân viên này thế?” Đối với vấn đề tôi hỏi, Thặng Ngưu Bài cũng chỉ mỉm cười, không trả lời. Sau khi Thục Phạn biết chuyện này, bảo rằng cái chuyện tôi hỏi này quá ngớ ngẩn, tục ngữ nói “thỏ không ăn cỏ gần hang”, muốn làm chuyện xấu thì dĩ nhiên phải tìm người càng cách xa mình càng tốt, như thế thì có thể làm mà thần không biết, quỷ không hay, giết người vô hình. “Không phải em muốn ăn người ta đấy chứ? Chà, miễn cưỡng cũng coi như được.” Thảo luận chuyện nam nữ với Thục Phạn, thì vĩnh viễn cũng không có được đáp án mà mình mong muốn. Hôm nay, lúc tan làm, về đến khu nhà, tôi lại gặp cô nàng móng tay tím lần trước đang đứng dưới lầu, có vẻ như đang chờ ai đó. “Xin chào!” Cô ấy bắt chuyện với tôi. “Xin chào.” Tôi đáp lại, “Cô đến tìm Hàn Ức à?” “Không, tôi đến tìm cô.” “Tìm tôi? Có chuyện gì sao?” Cô ấy tươi cười, có chút hèn mọn nịnh nọt tôi: “Tôi muốn mời cô ăn cơm.” Có phải là cả thế giới đều đã biết tài nấu nướng dở tệ của tôi hay không, mà họ liên tiếp mời tôi ăn cơm vậy. “A, chắc là cô muốn cùng ăn cơm với Hàn Ức đúng không? Vậy thì hai người cứ đi đi, không cần để ý đến tôi đâu.” “Không, tôi chỉ mời một mình cô thôi, Hàn Ức không biết việc này.” “Vì sao?” Tôi thực sự kinh ngạc. “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Sự nhiệt tình của cô ấy làm tôi không đành lòng từ chối. Tôi lơ mơ đi theo cô ấy vào một nhà hàng Thái. Trong bữa cơm, tôi không uống một giọt rượu nào, ngược lại, cô gái này lại làm cho bản thân say chuếnh choáng. “Này cô, uống chậm thôi.” Tôi cũng không muốn cô ấy quá chén, cuối cùng lại để tôi trả tiền. “Tên tôi là La Lan.” La Lan, lại yêu màu tím, vậy thì đúng là cây Lan Tử La rồi. (Hoa Lan tử La) “Tôi là Thân Mê.” “Tôi biết.” Làm sao mà cô ấy biết được? La Lan nhìn ánh mắt nghi hoặc của tôi, lại nói tiếp: “Tôi còn biết cô làm cùng công ty với Hàn Ức, là trợ lý của anh ấy, ngồi cùng văn phòng với anh ấy.” “A.” Tôi lờ mờ hiểu được hôm nay cô ấy tìm tôi có mục đích, “Không biết cô tốn tiền mời tôi như vậy, có chuyện gì sao?” “Cô tránh xa Hàn Ức ra đi!” La Lan đề nghị. Tôi không nhịn được, bật cười: “Cô La, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Anh Hàn là sếp của tôi, là hàng xóm của tôi, đối với anh ta, tôi không hơn gì cô cả, giữa chúng tôi cũng không có quan hệ gì khác.” “Tôi biết hiện giờ hai người cũng không phải người yêu.” La Lan nói, “Nhưng tôi hy vọng cô có thể rời xa anh ấy.”