Liễu Hạ Niên nhìn đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người bên cạnh. Trần Mặc Nhiễm đem ảnh chụp cất vào túi, nàng nói: "Lái xe cẩn thận đi." Liễu Hạ Niên nói: "Không phải nếu không có bức hình đó thì em đã không ngoan ngoãn mà về như thế sao?" Trần Mặc Nhiễm nở nụ cười ngây ngô trêи mặt, nhìn chằm chằm hai bức ảnh, ngón tay khẽ vuốt lên đó, còn lầm bầm lầu bầu không biết đang nói cái gì. Trần Mặc Nhiễm cười tủm tỉm, không thèm để ý tới nàng, quay đầu sang ngắm phong cảnh bên ngoài. Khi về đến nhà đã chạng vạng tối, tuyết trêи mặt đường bên ngoài đều tan hết, chỉ mấy ngày nữa thôi thì mùa xuân sẽ đến. Trần Mặc Nhiễm suy tính xem xuân này sẽ đi đâu chơi, và những hình ảnh trong trí tưởng tượng đó của nàng cũng nhất định sẽ có Liễu Hạ Niên trong đó, một khi đã nhận thức được sẽ có một người sắp sửa tiến vào cuộc sống của mình, thì lại cảm thấy sự tồn tại của nàng là một điều hiển nhiên, nàng phải ở đó, thiếu đi sẽ cảm thấy thật đáng tiếc. Liễu Hạ Niên thấy nàng cao hứng như thế, cũng lường trước được tiểu cô nương lại đang mơ mộng gì đây, Trần Mặc Nhiễm tâm tư đơn giản, không khó để đoán ra nàng đang nghĩ gì. Liễu Hạ Niên khẽ cười, nàng cảm thấy Trần Mặc Nhiễm cứ như một viên thủy tinh trong suốt, mà chính mình cũng đã từng trải qua thời kỳ như thế. Về đến nhà sự hưng trí của Trần Mặc Nhiễm vẫn không ngớt, nàng cao hứng bảo muốn mua hai cái khung ảnh. Liễu Hạ Niên nhớ lúc trước hình như mình cũng có mua vài cái khung ảnh, đáng tiếc nàng lại không thích chụp ảnh, nên không biết ném nó đi đâu rồi. Nàng lục tìm ngăn kéo, rốt cục cũng tìm thấy một vài khung ảnh đã để mấy năm, tạm xem là còn mới. Trần Mặc Nhiễm cầm lấy hai khung hình, lập tức mở đinh ốc ra, cắt ảnh nhỏ lại, thật cẩn thận bỏ vào đó, còn để nó dưới ánh đèn ngắm nhìn thật kỹ. Dưới mặt kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh hai người rúc vào nhau, Trần Mặc Nhiễm mỉm cười rực rỡ như là một đóa hoa, Liễu Hạ Niên chỉ cười khẽ, hai người đứng gần nhau như thế khiến người khác nhìn vào cảm thấy thật hạnh phúc. Trần Mặc Nhiễm cầm khung ảnh lên, hôn nó một chút, sau đó tìm một nơi thích hợp để đặt nó lên. Liễu Hạ Niên nhìn nàng chạy loạn trong phòng, chỉ vì muốn tìm một chỗ thích hợp để đặt khung hình, nàng bèn nói: "Để ở đầu giường là tốt nhất đó." Trần Mặc Nhiễm gật đầu, chạy vào phòng ngủ, đặt xuống tủ đầu giường, lại nhìn ngắm nó, chỉ cần ở trêи giường ngẩng đầu lên là có thể thấy, bèn nở một nụ cười thật ngọt ngào. Khi Liễu Hạ Niên làm xong cơm chiều, đến phòng ngủ tìm Trần Mặc Nhiễm thì Trần Mặc Nhiễm còn ở trong phòng tắm tắm rửa, nàng đi đến đầu giường, ánh đèn nhỏ nơi đầu giường soi sáng khung ảnh mới vừa được đặt ở đó. Liễu Hạ Niên cầm lấy khung ảnh, ngắm nhìn thật kỹ, người trong ảnh không giống mình, nàng đã rất lâu rồi không có thời gian để chú ý xem mặt mình biến hóa như thế nào, nụ cười trêи môi kia dường như cũng đã lâu rồi không còn xuất hiện trêи mặt. Liễu Hạ Niên khẽ lắc đầu, tầm mắt dừng ngay Trần Mặc Nhiễm, nàng cảm thấy nụ cười của cô gái đó so với ai khác đều xinh đẹp hơn cả. Cửa phòng tắm phía sau hé ra một khe hở nhỏ, Trần Mặc Nhiễm nhô đầu ra, nói: "Này, em quên lấy quần áo rồi. Đưa quần áo cho em đi." Liễu Hạ Niên quay đầu lại nhìn nàng một cái, rồi lại quay đầu lại, không làm theo lời của nàng. "Này!" Trần Mặc Nhiễm lớn tiếng gọi. Liễu Hạ Niên vẫn như trước không hề động. Trần Mặc Nhiễm nói: "Liễu Hạ Niên yêu dấu … Giúp người ta một chút đi." Liễu Hạ Niên mới đi tới, nắm cái mũi của nàng, nói: "Chị có tên có họ đàng hoàng." "Em biết. Nhưng cảm thấy kêu chị là này lại rất êm tai." Trần Mặc Nhiễm nghịch ngợm đáp. Lý do quái đản của người trẻ tuổi. Liễu Hạ Niên mở ngăn tủ ra, đem quần áo thể thao mùa đông của nàng khi còn học đại học ra, đưa cho Trần Mặc Nhiễm. Trần Mặc Nhiễm tiếp nhận quần áo không phải của mình, nghi hoặc nhìn Liễu Hạ Niên, nàng bảo: "Quần áo không phải của em." "Quần áo của em chị bỏ giặt cả rồi, em mặc của chị đi, dù sao chị cũng không mặc nữa." Liễu Hạ Niên đáp. Trần Mặc Nhiễm đóng cửa lại, ôm quần áo của Liễu Hạ Niên vào lòng, để sát vào mũi, dùng sức hít một chút, quần áo có mùi hương như mùi thơm trong phòng ngủ, Trần Mặc Nhiễm lại cảm thấy nó tràn đầy hương vị khi còn trẻ của Liễu Hạ Niên, trước khi gặp Trần Mặc Nhiễm thì Liễu Hạ Niên là người như thế nào, Trần Mặc Nhiễm không biết, lúc đó cả hai chỉ là những người xa lạ của nhau. Mà nay nàng lại tưởng tượng xem khi đó Liễu Hạ Niên ra sao. Mặc vào quần áo của Liễu Hạ Niên, bộ đồ có vẻ khá rộng so với nàng, ống quần phủ xuống đất, chất liệu quần áo rất mềm mại và thoải mái, bộ quần áo màu xám trắng mặc vào người khá giống dân hip-hop, khi Trần Mặc Nhiễm cất bước đi thì vải dệt ma xát vào da thịt tạo nên một cảm giác thật mềm mại khiến da thịt rất dễ chịu. Vì sáng không có thời gian đi mua thức ăn nên cơm chiều cũng khá đơn giản, chỉ cần lấy hai quả trứng trong tủ lạnh làm cơm trứng tráng, đơn giản đến mức ai cũng làm được. Trần Mặc Nhiễm ngồi ghế chờ Liễu Hạ Niên làm cơm chiều cho nàng ăn no, nàng ôm chân, cuộn tròn lại ngồi trêи ghế, khi Liễu Hạ Niên bưng cơm ra tới thấy nàng như thế thật giống một đứa bé, Liễu Hạ Niên đặt dĩa cơm trứng tráng màu vàng rực rỡ trước mặt nàng, hỏi: "Ăn hết không?" Trần Mặc Nhiễm gật đầu, cầm muỗng, há mồm thật to bỏ vào. Liễu Hạ Niên ăn dĩa của mình, lại chợt phát hiện Trần Mặc Nhiễm ngoại trừ từng có oán hận với nấm hương ra thì cho nàng ăn cái gì nàng đều ăn cái đó, dạo sau này cũng không ghét nấm hương nữa, đúng là một chú mèo nhỏ dễ nuôi. Buổi tối lại phải trải qua việc bôi thuốc khá xấu hổ đó một lần nữa, làm xong rốt cục cũng có thể ngủ yên được rồi. Có lẽ vì ban ngày lái xe rất mệt nên Liễu Hạ Niên rất nhanh đã chìm vào giấc mộng. Trần Mặc Nhiễm một hồi lại hôn Liễu Hạ Niên, một hồi lại sờ Đông sờ Tây, bàn tay chu du từ ngực đến bụng, có đôi khi thậm chí còn tới giữa hai chân Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên bị kϊƈɦ thích, nhưng nàng nghĩ Trần Mặc Nhiễm bây giờ vẫn không thích hợp làm những chuyện gây kϊƈɦ thích đó, vẫn nên cho nàng ta một chút thời gian để nghỉ ngơi, Liễu Hạ Niên bèn ấn tay nàng lại, nói: "Ngủ." Trần Mặc Nhiễm dỗi, tay thu lại, vốn việc sáng nay khiến nàng cảm động không thôi, đến tận bây giờ vẫn chưa hết, chứng tỏ sự cảm động ấy rất mãnh liệt, luôn luôn nhộn nhạo trong lòng nàng, đến tối đột nhiên muốn dùng một hành động khác để bày tỏ nó, nhưng lại không ngờ con người cuồng tình ɖu͙ƈ kia lại đột nhiên trở nên đứng đắn không đúng lúc. Trần Mặc Nhiễm trong lòng thầm nghĩ: lần này là chính chị không muốn đó, lần sau đừng có xin em, lần sau chị có muốn em cũng cố tình không cho chị chạm em, cho chị chết. Tử Liễu Hạ Niên… Liễu Hạ Niên ôm Trần Mặc Nhiễm vào lòng, làm sao biết trong lòng nàng có nhiều oán hận như thế, nàng cứ một lòng một dạ nghĩ cho Trần Mặc Nhiễm, khi sắp chìm vào giấc mộng, Liễu Hạ Niên nói: "Ngày mai nhớ viết thời khóa biểu cho chị." "Gì chứ?" Trần Mặc Nhiễm hỏi lại. "Chị muốn biết khi nào thì đón, và chừng nào thì đưa em đến trường." Liễu Hạ Niên cười khẽ đáp. Trần Mặc Nhiễm ngả đầu lui vào trước ngực Liễu Hạ Niên, ôm sát thân thể Liễu Hạ Niên lại, nàng nói: "Giống ba em quá, mới trước đây em còn an vị ở phía sau xe đạp của ba, ôm chặt lấy ba. Khi trời sang Đông, khi em vẫn chưa tỉnh ngủ, ba liền một tay đỡ em, một tay cầm tay lái, ba thường nói với em là: gió lớn lắm, núp sau lưng ba này." Liễu Hạ Niên để cằm lên trán nàng, im lặng nghe Trần Mặc Nhiễm nói, trong lòng lại thấy hâm mộ nàng ấy, nhà Trần Mặc Nhiễm không quá giàu có, cha mẹ đều dạy học để kiếm sống, có thể xem là một dòng dõi thư hương (nhà giáo), nhưng không có nhiều tiền lắm, sống kham khổ, có rất nhiều lạc thú không được hưởng thụ qua, nhưng cuộc sống vẫn đơn giản và vui vẻ như thế. Trần Mặc Nhiễm lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó trách nàng lại khá yếu ớt, nhưng cũng vô ưu vô lự. Trần Mặc Nhiễm hỏi: "Liễu Hạ Niên, chị thích em không?" "Thích." "Thích cỡ nào?" "Rất nhiều." "Nêu ví dụ." "Ví dụ là trời sắp sáng rồi, nên phải để chị ngủ no mắt đã rồi tính sau, sau này có thời gian sẽ nói." Trần Mặc Nhiễm lại bị đánh vỡ nhiệt tình, nàng càng dỗi, quay người qua, đưa lưng về phía Liễu Hạ Niên, nhắm chặt mắt lại. Liễu Hạ Niên biết Trần Mặc Nhiễm giận, đưa tay ôm lấy nàng, kéo chăn lên đến cổ nàng một chút, ôm bả vai của nàng mà ngủ. "Người xấu." Trần Mặc Nhiễm khẽ mắng một tiếng. Vài ngày sau, khi hết tiết Trần Mặc Nhiễm phải về thì bạn cùng phòng học ở lớp cách vách hỏi nàng sao mấy ngày nay không về phòng ngủ. Nữ nhân kia giọng lớn đến mức những người trong phạm vi mười thước đều nghe thấy được. Biểu cảm của Trần Mặc Nhiễm trong nháy mắt trở nên ngại ngùng, mặt đỏ tai hồng, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy mình cứ như đã phạm một lỗi lầm nào khủng khϊế͙p͙ lắm vậy. Đa số sinh viên trong trường đều ở ký túc xá, có ra ngoài thuê phòng cũng phải lén lút mà đi, trong trường cũng mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, chỉ cần đóng tiền phòng đủ thì sẽ chẳng để ý bạn ngủ ở đâu làm gì. Nhưng mà ra ngoài ở còn có thể có lý do gì ngoài việc sống chung chứ, cho nên lại xuất hiện một định luật, những ai có phát sinh quan hệ nam nữ mới phải ra ngoài thuê phòng. Chuyện của Trần Mặc Nhiễm cứ phơi bày ra nơi đông người như thế, bị trở thành chủ đề để mọi người nghị luận (rảnh ghê không có gì để làm =.=), khiến Trần Mặc Nhiễm cảm thấy mất mặt, nàng cắn môi dưới, không biết nói gì cho phải. Khi về nhà, Trần Mặc Nhiễm hận không thể đi nhanh hơn được một chút, lập tức rời khỏi nơi này. Tiểu Phạn đi bên cạnh nàng, dũng cảm chen vào đám người đang bu chung quanh, cố gắng không để mất dấu bạn mình. Tiểu Phạn thấy sắc mặt Trần Mặc Nhiễm không còn đỏ như vừa rồi, cẩn thận hỏi: "Tiểu nhiễm, mấy ngày nay bồ đi đâu vậy?" Hiện tại câu hỏi Trần Mặc Nhiễm không muốn nghe nhất là hỏi nàng ở đâu, trêи mặt nháy mắt lại đỏ trở lại, nàng quýnh lên nói không ra lời. Qua thật lâu khi đi tới dãy nhà bên ngoài, Trần Mặc Nhiễm nắm lấy tay Tiểu Phạn, kéo nàng đến bồn hoa cạnh đó, nơi đó rất u tĩnh cơ hồ không thấy được ánh mặt trời. Tiểu Phạn có chút ít sợ hãi nhìn Trần Mặc Nhiễm, nàng nói: "Tiểu nhiễm, mình không hỏi là được." Trần Mặc Nhiễm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, mặc niệm mấy câu, sau đó nắm lấy tay Tiểu Phạn, nói: "Mình ở chung với tỷ tỷ." Tiểu Phạn ngây người, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: "Bồ có tỷ tỷ ở Bắc Kinh sao? Mình sao lại không biết nhỉ? Trước đây bồ không phải nói với mình là bồ không có người quen ở đây sao?" Trần Mặc Nhiễm rặn ra một nụ cười, nàng đáp: "Đó là mình nhớ lầm, bây giờ mình mới nhớ ra nguyên lai mình có tỷ tỷ ở đây. Bây giờ mình đến ở chung với chị ấy, bồ nhớ phải nói cho người khác biết nghe không, mình không sống chung với ai cả, mình ở với tỷ tỷ thôi, biết không?" Tiểu Phạn bị nụ cười gần như là cười khổ của bạn mình dọa đến mức không dám không tin, tuy rằng trong lòng nàng cực kỳ hoài nghi với vị tỷ tỷ ở đâu mà mọc lên này, nhưng nghĩ đến mấy ngày hôm trước khi điện thoại tìm Trần Mặc Nhiễm thì có giọng nữ trả lời, nàng nghĩ người đó nhất định là dì hoặc là tỷ tỷ của Trần Mặc Nhiễm. Bán tín bán nghi gật đầu, nói: "Đã biết. Nhưng mình nói nhỏ bồ nghe, bồ đừng cười vậy được không, thực khủng bố." Trần Mặc Nhiễm thở phào, có chút ít cảm giác được giải thoát thật nhẹ nhõm. Đang cầm sách đi ra cửa trường thì đã thấy xe Liễu Hạ Niên đậu sẵn ở đó. Trần Mặc Nhiễm bước nhanh đến, mở cửa xe, chưa ngồi vững đã hô: mau mau, lái xe đi. Liễu Hạ Niên thấy nàng nóng vội như vậy không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu xe lại lái đi. Trần Mặc Nhiễm nhìn cánh cổng trường học càng ngày càng xa, tảng đá trong lòng như được nhấc ra. Quay đầu lại thấy Liễu Hạ Niên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, nàng do dự không biết có nên kể cho Liễu Hạ Niên nghe không. Nhưng Trần Mặc Nhiễm không phải là người giữ được bí mật, rất nhanh nàng vẫn nói ra việc nàng ra ngoài sống bị cả lớp biết được. Liễu Hạ Niên không phản ứng nhiều lắm, chỉ "ân" một tiếng. Trần Mặc Nhiễm bất mãn hỏi: "Chị còn bình tĩnh nổi à? Em bây giờ bị làm phiền nhiều lắm chị biết không?" Liễu Hạ Niên không biết có cái gì để lo lắng đến như vậy, cùng lắm là bị bạn bè nói vài câu rồi thôi, có cần phải sầu mi khổ kiểm như vậy không? Trần Mặc Nhiễm chọt chọt ngón tay lại với nhau, ấp a ấp úng nói: "Em nói với mọi người là em ở cùng với tỷ tỷ." Bàn tay đang nắm chặt tay lái của Liễu Hạ Niên khẽ thả lỏng ra, nhưng nàng chi thốt ra một chữ đơn giản: "Ừ." Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên vẫn rất bình tĩnh, không thay đổi gì cả, cảm thấy nàng hẳn là không thèm để ý chuyện này, Trần Mặc Nhiễm cũng an tâm, thầm nghĩ về sau cứ tiếp tục dùng chiêu này, không hẳn là bách chiến bách thắng, nhưng cũng sẽ không có ai hoài nghi nữa. Nàng tự thấy mình thật thông minh, không tự giác được mà nở ra một nụ cười thật tươi.