Xe chậm rãi dừng ở bãi đỗ xe cách Di Hòa Viên khá xa. Khi Liễu Hạ Niên hạ kiếng xe xuống lấy vé xe thì điện thoại của Trần Mặc Nhiễm đổ chuông, một giọng con nít rất đáng yêu vang lên: "Nghe máy, mau nghe máy!" Liễu Hạ Niên cùng nhân viên thu phí nghe thấy nhạc chuông đáng yêu như thế đều bật cười. Trần Mặc Nhiễm thì vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng, mơ hồ có thể thấy khóe miệng nàng có một chất lỏng nào đó chảy ra. Liễu Hạ Niên đẩy đẩy Trần Mặc Nhiễm, đem di động đang rung lên không ngừng nhét vào tay nàng, nói: "Nghe máy này." Trần Mặc Nhiễm bị lay tỉnh, dụi dụi mắt, áp điện thoại vào lỗ tai. Tiếng nữ nhân khủng bố lúc sáng lại xuất hiện, nhưng lần này Trần Mặc Nhiễm rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, tinh thần nàng hưng phấn nói chuyện với đầu dây bên kia, thanh âm càng nói càng cao. Liễu Hạ Niên dừng xe vào bãi, quay đầu lại nhìn con người đang nói chuyện điện thoại bằng một thứ tiếng nào đó không hiểu được, vừa nói vừa nhíu mày, mà Trần Mặc Nhiễm càng nói càng kinh khủng, hoàn toàn mặc kệ bộ dáng hiện tại của nàng mất hình tượng biết bao nhiêu. Trần Mặc Nhiễm hiện tại rất bực, hét lên với người nọ mấy câu, liền đóng nắp di động lại, hung hăng nhét vào trong túi áo, thở hắt ra. Liễu Hạ Niên tựa vào tay lái, nhìn ngắm khuôn mặt muôn màu muôn vẻ của người kia. Trần Mặc Nhiễm ý thức được mình vừa rồi thất thố, liền sờ sờ mặt mình, hỏi: "Vừa rồi có phải rất giống một người đàn bà chanh chua không?" "Em cũng biết thế sao?" Liễu Hạ Niên hỏi lại. "Chị không thể nói câu nào dễ nghe hơn sao?" Trần Mặc Nhiễm giả vờ muốn đánh Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên né người ra một chút, cười đáp: "Bộ dáng vừa rồi của em rất có khí thế, rất giống một nữ trung hào kiệt, gió nổi mây phun, dưới một người trêи vạn người." "Miệng lưỡi trơn tru." Trần Mặc Nhiễm liếc nàng một cái. "Vừa rồi sao lại không vui vậy?" Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi. "Hừ, đều là do Tiểu Phạn cả, bồ ấy cư nhiên lừa gạt con người tâm tư thuần khiết như em đây." Trần Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: "Sáng nay thầy giáo môn Văn học hiện đại không dạy, bồ ấy lại không thông báo cho em, còn đùa giỡn như thế, làm hại em … Làm hại em ngay cả bữa sáng cũng không ăn được." Liễu Hạ Niên nhớ lại khi sáng nàng ta ăn hết hai chén cháo, nguyên lai đây là tiêu chuẩn ăn không được của nàng. Trần Mặc Nhiễm mở cửa đi ra ngoài, nhưng do cửa còn khóa nên dùng sức cả nửa ngày cũng không mở được. Nàng bèn quay lại nhìn Liễu Hạ Niên, nói: "Bồ ấy đi chơi với bạn trai rồi, chúng ta cũng đi luôn được không, coi như là chúng ta đang hẹn hò." Nói hết câu, đôi mắt Trần Mặc Nhiễm chợt sáng lên. Liễu Hạ Niên cười khẽ , đáp: "Ừ." Trần Mặc Nhiễm vươn tay, nghiêng người về phía trước, tay lướt qua Liễu Hạ Niên, muốn mở cửa xe, lại bị Liễu Hạ Niên nắm tay lại đặt trêи đùi mình. Trần Mặc Nhiễm chớp chớp mắt, dùng đôi mắt thuần khiết vô tội nhìn nàng: "Dì, dì muốn làm gì?" Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng khom người xuống, cúi đầu hôn lên môi Trần Mặc Nhiễm, nàng nói: "Tiểu cô nương, sáng nay đánh răng chưa?" Bị đầu lưỡi Liễu Hạ Niên khiêu khích khe hở giữa đôi môi, Trần Mặc Nhiễm khẽ ân một tiếng. Liễu Hạ Niên cười khẽ, hôn đủ rồi mới buông nàng ra, Trần Mặc Nhiễm dùng tay áo lau khô đôi môi ướt đẫm của mình, nàng đáp: "Kỳ thật chưa đánh răng cũng đâu có gì đâu, nước miếng lúc nào cũng chẳng có hương vị gì cả." "Nhưng hình như chị làm mất đi mùi vị chocolate trong miệng em, sáng nay em ăn hộp chocolate chị để trong tủ lạnh phải không?" Liễu Hạ Niên xoa xoa đôi môi bị mình hôn đỏ ửng kia, nàng hỏi. "Đó là chị nói cho em ăn rồi, chẳng lẽ chị muốn mình chị được ăn thôi sao?" Trần Mặc Nhiễm ủy khuất hỏi. Liễu Hạ Niên đáp: "Không phải vậy, nhưng em mở hộp ra lần đầu tiên là cách đây một tuần, mà loại chocolate đó phải ăn xong trong vòng 3 ngày, nếu không sẽ mất đi hương vị thuần khiết của nó." Trần Mặc Nhiễm le lưỡi, nhăn mặt, đáp: "Em cảm thấy chẳng có gì khác cả, chỉ cần có ăn là tốt rồi, không giống chị, cứ cắm đầu vào mua toàn đồ mắc tiền, đúng là giai cấp tư sản. Đả đảo giai cấp tư sản!" Trần Mặc Nhiễm nắm chặt nắm tay lại, giơ lên cao, cao giọng hô hào. Liễu Hạ Niên cười tựa người lên tay lái, nói: "Chị mua chocolate đắt tiền như thế là cho em ăn mà." "Cho nên em đại diện cho Đảng và tầng lớp nhân dân tha thứ cho chị." Trần Mặc Nhiễm hôn khẽ lên hai má Liễu Hạ Niên, mở cửa xe ra, chạy ùa ra ngoài. Liễu Hạ Niên cười cười lắc đầu, nàng cũng xuống xe, khóa cửa xe lại, vừa mới quay người qua định tìm Trần Mặc Nhiễm không biết biến mất đi nơi nào, thì người nọ đã nhảy ra bên cạnh, ôm lấy tay nàng, bỏ vào túi áo. Năm ngón của Liễu Hạ Niên đan lấy năm ngón tay của Trần Mặc Nhiễm, ngón tay Trần Mặc Nhiễm lại không an phận trong túi áo Liễu Hạ Niên mà dùng sức nắm chặt lại thả lỏng. Liễu Hạ Niên hỏi: "Bao tay em đâu?" Trần Mặc Nhiễm lấy một đôi bao tay màu trắng trong ba lô ra, lắc qua lắc lại vài cái trước mặt Liễu Hạ Niên, nàng đáp: "Ở trong này." "Sao lại không mang vào?" "Như vậy mới giống một đôi đang yêu nhau, chị hiểu không, chị có xem tiểu thuyết không vậy?" "Chị không có thời gian xem thứ đó." Liễu Hạ Niên sóng vai đi với Trần Mặc Nhiễm, dọc đường đi người càng ngày càng nhiều hơn, người từ khắp mọi nơi đổ xô đến Di Hòa Viên, đại đa số là du khách nước ngoài, đeo ba lô sau lưng, camera trước ngực, ở mọi nơi đều chụp ảnh lưu niệm. Trần Mặc Nhiễm cũng muốn chụp, nhưng Liễu Hạ Niên lại không mang camera theo, đành phải ủy khuất dùng điện thoại thay thế máy ảnh. Nơi nào cũng chụp, ngay cả tuyết đọng trêи cây nàng cũng muốn chụp lại. Hai tay Liễu Hạ Niên đút trong túi áo, đi theo phía sau nàng, một khắc cũng không để nàng rời khỏi tầm mắt của mình, ở phía sau nhìn nàng ta nhảy nhót, mỉm cười thật nhẹ nhàng. Nơi này phong cảnh cứ như trong tranh, người qua lại vô số, nhưng trong mắt Liễu Hạ Niên chỉ có duy nhất một người, dù có nhìn ngắm mãi cũng không thấy chán. Phong cảnh xinh đẹp nhất là phong cảnh mà cả đời bạn sẽ không quên được, nói một cách đơn giản, đó là phong cảnh khi có người bạn yêu ở đó. Trần Mặc Nhiễm cầm di động chụp mặt hồ phủ trắng tuyết, cảm khái: "Thật đẹp quá, ở nhà em chưa từng thấy tuyết nhiều và xinh đẹp như vậy, phủ kín nơi này cứ như một thế giới ngập tràn tuyết trắng vậy." "Hồi học tiểu học em có viết văn không?" Liễu Hạ Niên đứng ở trước mặt nàng, nhìn mặt hồ, Liễu Hạ Niên cũng không biết mặt hồ thì có gì đẹp mà nàng ta lại chụp, nhưng Trần Mặc Nhiễm lại rất phấn khởi, giống như đó là cảnh bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian vậy. Trần Mặc Nhiễm chỉ còn nhớ phong cảnh Di Hòa Viên mang máng qua TV và sách vở, có ảnh nơi này trong sách giáo khoa. Hoàng gia lâm viên cứ như một vùng sông nước Giang Nam thu nhỏ. Đột nhiên có thể nhìn thấy cảnh trí đẹp như thế, khó tránh khỏi sợ hãi đôi chút. Đi mệt, Liễu Hạ Niên an vị ở dãy ghế đá bên hồ, tuyết trêи ghế đã được quét sạch sẽ, nhưng vẫn còn đọng chút hơi nước, Liễu Hạ Niên cũng không ngại, nàng khoác áo khoác ngoài liền ngồi xuống. Trần Mặc Nhiễm vẫn còn cầm di động chụp ảnh nơi nơi. "Chụp mệt quá" Trần Mặc Nhiễm chạy ùa tới, ngồi xuống cạnh nàng. "Mệt lắm sao?" Liễu Hạ Niên hỏi. Trần Mặc Nhiễm gật đầu, vừa định ngồi xuống thì lại bị Liễu Hạ Niên kéo tay lại, cho nàng ngồi trêи đùi mình. Liễu Hạ Niên nói "Chỗ đó ướt." "A." Trần Mặc Nhiễm yên tâm dựa vào Liễu Hạ Niên, cho nàng ôm mình, mà bản thân nàng thì ngắm nhìn mặt hồ trước mặt. Liễu Hạ Niên đưa tay, vuốt mái tóc dài tán loạn của Trần Mặc Nhiễm, xoa xa khuôn mặt bị gió thổi khiến nó lành lạnh, nàng hỏi: "Hôm nay đi chơi vui không?" "Vui" Trần Mặc Nhiễm kìm lòng không được hôn Liễu Hạ Niên một cái, làm xong mới phát hiện mình ở nơi đông người lại làm chuyện như vậy, nhìn trái nhìn phải, cứ như tên trộm dò xét phản ứng của người chung quanh, thấy không có ai chú ý tới nàng, mới cười trộm mãi không dứt. Chóp mũi Liễu Hạ Niên chạm vào chóp mũi của nàng, nàng ôm sát hông Trần Mặc Nhiễm lại, hỏi "Em sợ người khác thấy sao?" "Chị không sợ?" Trần Mặc Nhiễm hỏi lại. "Sợ cái gì? Ở nơi này hôn nhau là chuyện rất bình thường, giống như mùa đông tuyết sẽ rơi vậy, cảnh đẹp như thế, động tình sẽ khống chế không được, đó là phản ứng bình thường của con người." Nói xong, Liễu Hạ Niên nhích người lại gần sát Trần Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một chút. Trần Mặc Nhiễm nói: "Em không giống chị lớn gan không biết xấu hổ như thế, có lẽ phải chờ khi em lớn bằng dì như chị rồi thì mới thấy ở trước mặt người khác động ɖu͙ƈ là chuyện bình thường." "Em càng ngày càng dẻo miệng đó tiểu cô nương." Liễu Hạ Niên không giận, ngược lại còn tán dương khen ngợi nàng. Những nơi còn lại hai người không đi, một là Liễu Hạ Niên cũng lo lắng cho thân thể Trần Mặc Nhiễm bị cảm mới hết, không nên ra ngoài nhiều lắm, mặt khác có đi nữa hay không cũng không quan trọng, giữ lại cho nơi này một chút thần bí để lần sau còn có thể tới thưởng thức nữa, việc gì chỉ một lần lại ngắm hết cảnh ở đây làm gì. Trần Mặc Nhiễm lưu luyến không rời, bị Liễu Hạ Niên kéo đi, nàng cứ mãi ngoảnh đầu lại phía sau, luyến tiếc không muốn đi. Liễu Hạ Niên quay đầu lại, mắt nhìn thấy chữ bất mãn viết rõ trêи mặt Trần Mặc Nhiễm, nàng bèn nói: "Nhiễm, em phải nghỉ ngơi nhiều một chút." "A, biết rồi." Trần Mặc Nhiễm đáp. Trần Mặc Nhiễm cũng hiểu được điều đó, nhưng nàng chưa muốn về, nàng còn muốn đi chơi rất nhiều, ngắm nhìn xem thế giới còn cất giấu cái gì bí ẩn nữa, nhưng Liễu Hạ Niên lại đánh vỡ ý muốn nhỏ nhoi đó của nàng. Trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng không nói ra, nàng biết tính mình vốn là như vậy, tới nhanh cũng qua mau, đã qua sẽ biến mất không còn chút đấu vết, giống như bông tuyết vậy, bây giờ vẫn còn là tuyết trắng, nhưng vài ngày nữa, mà cũng có thể chỉ ngày mai thôi thì sẽ tan chảy đi hết, mặt đất màu trắng sẽ chuyển sang màu đen, tuyết tan chảy thấm xuống đất, chờ đến sang năm mới tiếp tục rơi xuống. Khi rời khỏi đó, Trần Mặc Nhiễm thấy bên cạnh có một người cầm camera, ôm lấy tấm bảng, trêи đó viết: Chụp hình lấy nhanh, một phút đồng hồ là có. Trần Mặc Nhiễm kéo kéo Liễu Hạ Niên, chỉ chỉ nơi đó, nói: "Chúng ta chụp chung một tấm đi, làm kỷ niệm." Liễu Hạ Niên nhìn người thợ chụp hình, giá tiền cao hơn bình thường một chút, thời buổi bây giờ một ngàn nhân dân tệ có thể mua đến mấy tấm hình, thời buổi kinh tế khó khăn, vì sao phải phung phí vào đó chứ. Trần Mặc Nhiễm hỏi: "Chị không muốn sao?" Lý trí Liễu Hạ Niên ngăn nàng lại, nàng biết rõ việc này là phí phạm tiền, nhưng lại đáp: "Muốn." Trần Mặc Nhiễm đứng sóng vai với Liễu Hạ Niên bên bờ hồ, cảnh nền phía sau là những dãy núi hùng vĩ, xa hơn nữa là những dãy núi trắng xóa, hai người dựa vào nhau rất gần, tay Trần Mặc Nhiễm đặt trêи lưng Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên ôm Trần Mặc Nhiễm. Thợ chụp ảnh giơ camera lên, nói: "Chụp nhá, cả hai tỷ muội ăn ảnh quá." Trần Mặc Nhiễm lại ha ha cười to, đúng lúc nam nhân kia bấm nút chụp. Trần Mặc Nhiễm ôm Liễu Hạ Niên, nụ cười trêи mặt thật tự nhiên. Liễu Hạ Niên không thích chụp ảnh, không cười tươi lắm, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên, nhìn có vẻ khá lạnh lùng, một tay ôm Trần Mặc Nhiễm, một tay đút trong túi áo khoác. Khi nam nhân kia chụp xong, Liễu Hạ Niên nghe Trần Mặc Nhiễm nhẹ nhàng nói: "Em yêu chị."