Không xác định được một thời điểm cụ thể mùa xuân sẽ tới vào lúc nào, nhưng dường như chỉ vừa nháy mắt một cái thôi thì xuân lại đến. Vừa mới đi chơi Di Hòa Viên về, xem chương trình trêи TV một chút lại phát hiện bên ngoài đã xuất hiện một màu xanh biếc thật mỏng manh. Trần Mặc Nhiễm ôm gối ôm, suy nghĩ xem có nên mua quần áo cho mùa xuân không. Quần áo mùa xuân nàng không đem theo nhiều, lúc trước tới đây cũng dự định mua một số bộ mới, nhưng vì mới năm thứ nhất phải tiết kiệm nên cũng không mua nhiều quần áo lắm, cứ vài bộ thay phiên nhau mặc, năm nay nói như thế nào cũng phải đi mua vài bộ đẹp đẹp mới được. Bây giờ trong người cũng có kha khá tiền, do mấy ngày nay ăn là Liễu Hạ Niên lo, ở nhà của Liễu Hạ Niên, ngay cả ra ngoài chơi cũng đi xe của Liễu Hạ Niên cả, Trần Mặc Nhiễm rất ít khi phải tiêu tiền. Dù Liễu Hạ Niên nói nàng không có trách nhiệm nuôi Trần Mặc Nhiễm, nhưng sao nàng lại cảm thấy mình đang được Liễu Hạ Niên nuôi thế này. Buổi chiều không có tiết, nàng nằm lỳ ở nhà xem TV, Liễu Hạ Niên phải xử lý vụ án của Thế bá nên chưa về, Trần Mặc Nhiễm ăn đồ ăn vặt mà Liễu Hạ Niên mua, xem kịch truyền hình giết thời gian. Tối khi Liễu Hạ Niên về nhà thì lại biết được một sự thật động trời, do tối nay không làm cơm cho tiểu trư Trần Mặc Nhiễm ăn, nên nàng cư nhiên ăn sạch hết đồ ăn vặt, mà số quà vặt đó là nàng mua để ăn dần trong vài ngày. Liễu Hạ Niên nhẹ chân đi tới bên cạnh sô pha, Trần Mặc Nhiễm đã lệch đầu sang một bên mà ngủ, TV vẫn còn mở, khuôn mặt nữ nhân vật chính hiện lên thật lớn trêи màn hình, Liễu Hạ Niên tắt TV, ngồi xổm xuống cạnh sô pha, ngẩng đầu ngắm nhìn Trần Mặc Nhiễm đang ngủ. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, bộ quần áo mùa xuân che giấu không được vòng một của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên thầm nghĩ không nên cứ mua nhiều quà vặt vậy cho Trần Mặc Nhiễm, nàng cứ ăn hết như thế chắc mỡ sẽ tích tụ hết vào bụng mất. Trần Mặc Nhiễm cảm thấy da mặt đột nhiên ngứa ngáy, cảm giác thật giống như có một cây rất nhỏ gì đó khẽ chạm lên mặt, nàng không thoải mái, nhíu mày, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt Liễu Hạ Niên hiện ra ngay trước mắt, nàng kϊƈɦ động ôm cổ Liễu Hạ Niên, nói: "Liễu Hạ Niên, em chán muốn chết đi được. Chị mà không về chắc em sẽ bị trầm cảm quá." "Nhớ chị sao?" Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi. "Mới đầu thì không, càng về sau thì càng nhớ." Trần Mặc Nhiễm đáp. "Ngày mai theo chị cùng đi chạy bộ buổi sáng." Liễu Hạ Niên nói xong câu đó, liền xoay người, đem đồ ăn mua trêи đường về đi vào bếp. "Tại sao?" Trần Mặc Nhiễm hét lên chói tai. "Vì sức khỏe của em, em khỏe mạnh là hạnh phúc của chị." Liễu Hạ Niên nghiêm mặt, cười lạnh đáp. Tiếc là Trần Mặc Nhiễm lại không thèm để ý, biểu cảm uể oải cứ như sắp chết đến nơi. Trần Mặc Nhiễm ngã người lên ghế sa lon, lớn tiếng kêu khóc: "Không được, em không muốn chạy bộ, mệt chết người đi được! Chị nếu dám kêu em chạy bộ em liền chia tay với chị!" Hoa quả trong tay Liễu Hạ Niên bị ném xuống đất, Liễu Hạ Niên đi tới, nén giọng nói: "Em lặp lại lần nữa!" Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên như thế lại nghĩ mình có thể dùng biện pháp này để thỏa hiệp, liền đắc ý dào dạt, ôm gối xoay người lại, nằm trêи ghế sa lon, nhắm hờ mắt, nhìn Liễu Hạ Niên đang đứng đó, nói: "Em nói, chị dám kêu em chạy bộ, em sẽ chia tay với chị." Qua thật lâu, Liễu Hạ Niên không nói gì cả. Trần Mặc Nhiễm bắt đầu nghĩ nàng ta đã muốn thỏa hiệp rồi, nhưng lại cảm thấy có gì đó khác thường, mở mắt ra mới thấy rõ ràng biểu cảm trêи mặt Liễu Hạ Niên, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác nàng ta đang kiềm nén cơn tức giận rất lớn trong người. Trần Mặc Nhiễm càng nhìn càng thấy thật quỷ dị, đột nhiên cổ tay bị Liễu Hạ Niên bắt lấy, kéo nàng ngồi dậy, nàng sợ hãi khi thấy Liễu Hạ Niên như thế, thậm chí có linh cảm Liễu Hạ Niên sẽ đưa tay đánh nàng. Nàng rụt cổ, nhắm chặt mắt lại, tự bảo vệ mình. Chờ thật lâu vẫn không có cơn đau nào xuất hiện trêи người mình, Trần Mặc Nhiễm mới mở mắt, Liễu Hạ Niên đã buông cổ tay nàng ra, đưa lưng về phía nàng, lưng cứng ngắc, cứ như đang phải nhẫn nại một cái gì đó. Trần Mặc Nhiễm đưa tay, muốn nắm lấy tay Liễu Hạ Niên, để nàng quay đầu lại. Nhưng Trần Mặc Nhiễm vừa đụng tới tay Liễu Hạ Niên thì nàng ấy lại đi vào nhà bếp. Trần Mặc Nhiễm nhìn ngón tay chơi vơi trong không khí của mình mà cảm thấy nó thật dư thừa . Liễu Hạ Niên vẫn không để ý tới Trần Mặc Nhiễm, nàng ở nhà bếp nấu ăn, động tác mạnh bạo khiến nơi đó phát ra tiếng động rất lớn, đồ dùng ở nhà bếp phần lớn làm bằng kim lọai, nên lại càng phát ra tiếng thật chói tai. Trần Mặc Nhiễm không biết Liễu Hạ Niên tức giận cái gì, nhưng nàng biết Liễu Hạ Niên giận là bởi vì mình đã xúc phạm đến một điểm mấu chốt nào đó của nàng. Ôm đầu gối, suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy câu nói vừa rồi của mình sai rồi, Liễu Hạ Niên nếu muốn cùng chạy bộ thì cứ chạy đi, cùng lắm mệt quá thì để nàng cõng về thôi. Nghĩ thông suốt xong, nàng vào bếp, đứng ngay cửa, ló đầu vào nhìn, nhìn thấy đồ ăn trêи bàn bị dầm đến nát bấy ra, trong lòng cảm thấy hơi sợ. Liễu Hạ Niên quay lưng về phía nàng, đang rủa chén, vòi nước mở ở mức lớn nhất, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Trần Mặc Nhiễm nhỏ giọng nói: "Liễu Hạ Niên, ngày mai chúng ta chạy bộ đi được không?" Liễu Hạ Niên rửa chén đựng cải trắng chỉ còn sót lại một chút, súc vài cái dưới vòi nước liền ném vào kệ chén. Trần Mặc Nhiễm cảm thấy Liễu Hạ Niên không phải tức giận chuyện này, nhưng cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là vì cái gì, càng nghĩ càng tức, nàng hừ một tiếng, quay lưng về phòng ngủ. Mười một giờ tối, chỗ nằm bên cạnh Trần Mặc Nhiễm vẫn không có ai, Trần Mặc Nhiễm ôm chăn lăn bên trái, lại lăn bên phải, sao cũng ngủ không được. Liễu Hạ Niên vẫn chưa vào phòng, nhìn qua khe cửa có thể thấy bên ngoài đèn vẫn còn sáng, Trần Mặc Nhiễm mở đèn bàn lên, nhìn khung ảnh của hai người, chỉ mới vừa rồi ngay ở chỗ này còn cười đùa thật vui vẻ, bây giờ lại không biết xảy ra chuyện gì thế này, nàng cứ như vậy mà bắt đầu giận dỗi. Trần Mặc Nhiễm muốn hỏi Liễu Hạ Niên rốt cuộc là làm sao vậy. Nói xem nàng đã làm gì sai, nàng sẽ sửa, nhưng Liễu Hạ Niên lại bướng bỉnh không nói gì cả, cứng rắn giận mãi như thế. Ôm khung ảnh vào trong lòng, kéo chăn lại, nước mắt bắt đầu chảy ra, Trần Mặc Nhiễm vốn nghĩ tình yêu rất đơn giản, ở chung với nhau cũng rất đơn giản, Liễu Hạ Niên vẫn sẽ dỗ nàng, không cần nghĩ gì cả. Bây giờ lại biết được chỉ cần một xung đột nhỏ thôi cũng khiến hai người trở nên nặng nề với nhau như vậy. "Cứ ở một mình sẽ được tự do tự tại, chẳng cần nghĩ gì cả, vì sao yêu nhau lại mệt mỏi như thế." Trần Mặc Nhiễm thì thầm, khẽ thở dài. Liễu Hạ Niên tới nửa đêm mới về phòng, nàng một mình ngồi ở phòng khách, không làm gì cả, cứ ngồi ngẫm lại mọi việc, khi có ý thức lại thì đã mười hai giờ, mới từ từ đi vào phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không đóng, để hé ra một khe hở nhỏ, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn thấy tiểu bánh mỳ đang cuộn mình trêи giường kia, chắc Trần Mặc Nhiễm lại không nghe lời vùi vào chăn mà ngủ. Liễu Hạ Niên bước chậm lại, đi lại gần, thấy khung ảnh nơi đầu giường bị úp xuống, chắc Trần Mặc Nhiễm cố ý. Nàng dựng thẳng nó lên, dùng ngón cái lau bụi trêи mặt kiếng. Liễu Hạ Niên ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc Nhiễm, đưa tay ôm lấy tiểu bánh mỳ kia, nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi. Lần đầu tiên chị xin lỗi em. Nhiễm…" Tiểu bánh mỳ phập phồng đều đặn, nửa ngày không đáp lại gì cả, Liễu Hạ Niên xốc một góc chăn lên, thấy tay chân Trần Mặc Nhiễm cuộn tròn lại, cứ như một hài nhi nằm trong bụng mẹ, đang ngủ say. Câu xin lỗi hiếm khi nàng nói kia như tan trong không khí, chẳng ai nghe thấy cả. Liễu Hạ Niên cởi quần áo, chui vào chăn, lập tức bị một cơ thể nóng hầm hập ôm lấy. Liễu Hạ Niên nhìn thấy phản ứng đó của Trần Mặc Nhiễm cứ tưởng là nàng đã tỉnh, nhưng nhìn mặt nàng lại không giống như vậy. Có lẽ đã thành thói quen mà Trần Mặc Nhiễm nhất định phải ôm Liễu Hạ Niên mới có thể ngủ được, cứ như một quy luật tự nhiên, một phản xạ có điều kiện của cơ thể, không chịu sự khống chế của đầu óc. Có thể khi Trần Mặc Nhiễm tỉnh, nàng ấy hận không thể tránh xa Liễu Hạ Niên ra, nhưng bây giờ thì cô gái ấy lại hoàn toàn tín nhiệm nàng theo một cách rất riêng như thế.