Reng reng … Di động nơi đầu giường rung lên thật lâu, màn hình lóe sáng, chiếu sáng cả căn phòng tối đen. Một cái đầu bên cạnh chán nản quay sang một bên, vùi đầu vào chăn, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, ngủ no mắt đã rồi tính sau. Phía sau lưng chủ nhân cái đầu đó có một cánh tay vươn ra, cầm lấy di động. Liễu Hạ Niên híp mắt nhìn dãy số trêи màn hình, Tả Trứ Tiểu Phạn, bấm nút nghe máy, vừa đưa điện thoại lại gần lỗ tai đã bị một thanh âm trung khí mười phần làm nàng giật cả mình. "Uy. Trần Mặc Nhiễm, tử nữ nhân bồ mất tích rồi có phải hay không, đến phòng ký túc xá tìm bồ không thấy, trắng đêm chưa về, bồ giải thích rõ xem, rốt cuộc bồ đi đâu?" Liễu Hạ Niên ngây người một chút, bị tiếng gào thét khiến đầu óc thất thần, một lát sau khi hồi thần lại nàng mới mở miệng nói: "Nhiễm còn ngủ, em tìm em ấy có chuyện gì không?" "Chị là ai? Tỷ tỷ của bồ ấy sao?" Người nọ cảnh giác hỏi. Trần Mặc Nhiễm ngả đầu sang bên cạnh, đôi mắt ngái ngủ mở không lên, nàng ôm Liễu Hạ Niên, ngả đầu tựa vào trước ngực của nàng, hàm hồ hỏi: "Ai a?" Liễu Hạ Niên đưa điện thoại lại bên tai nàng, nói: "Bạn của em." "A, uy, ai vậy?" "Trần Mặc Nhiễm!" Tiếng thét chói tai xuyên qua cả loa di động, hóa thành sóng âm đánh sâu vào màng tai của nàng. Trần Mặc Nhiễm sợ hãi che lỗ tai lại. Chờ bên kia im lặng, nàng mới áp điện thoại lại vào tai, xoay người sang một bên, không cho Liễu Hạ Niên nghe thấy, che miệng lại nói nhỏ: "Tiểu Phạn, có chuyện gì a?" "Bây giờ mấy giờ rồi, Đại tiểu thư?" "Chắc còn sớm mà." Trần Mặc Nhiễm nhìn khắp phòng, tối đen không một chút ánh sáng. Thế nên nàng phán đoán chắc cũng mới năm sáu giờ sáng thôi. "Vẫn còn thời gian để ngủ nướng tiếp." "Ngủ cái đầu bồ, đại đầu heo, bồ trễ mất tiết đầu rồi kìa." Tiếng trong điện thoại có thể nghe ra là người nọ đang nghiến răng nghiến lợi nói. "Không thể nào." Trần Mặc Nhiễm ngồi dậy, chăn trượt xuống thân thể của nàng, Liễu Hạ Niên đang nằm nghiêng trêи giường, chống tay lên đầu, ngắm nhìn cảnh sắc đẹp đẽ trước mắt. "Bây giờ mấy giờ ? Sáng chưa?" Trần Mặc Nhiễm đá đá Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên đứng lên, nắm lấy mép màn kéo ra, ánh mặt trời len vào phòng, xua đi hắc ám trong phòng. "Sáng mất rồi, tiểu cô nương." Liễu Hạ Niên xoay người lại, nhẹ nhàng đáp. Dưới ánh mặt trời, thân thể Liễu Hạ Niên trông thật thon thả, tay chân thon dài, tỉ lệ thân thể thật hoàn mỹ, vùng eo mảnh khảnh, bụng phẳng lỳ, đôi chân đường cong thật hoàn mỹ, ánh sáng mặt trời chiếu vào da thịt nàng, lướt qua khắp ngõ ngách nơi đó. Liễu Hạ Niên cứ đứng như thế, không che đậy gì cả, có lẽ nàng thật đúng với tên nàng: Hạ Niên, rất tự tin, có lẽ vì nàng hiểu mình rất xinh đẹp, vì thế không ngại ngùng gì cả. Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt, nàng chán nản kéo chăn lên trước ngực, tiếp đó che mặt lại, gào khóc. Liễu Hạ Niên đến gần nàng, xoa đầu của nàng, hỏi: "Làm sao vậy?" "Trễ rồi." Trần Mặc Nhiễm nói xong, lại bật lên một tiếng khóc thật bi thảm thê lương. "Thì sao chứ?" "Chị có biết giáo viên môn Văn học hiện đại của chúng em có biệt danh gì không? Hắn có tên là đại ca tứ đại danh bộ đó a! Ai trốn học hay đi học muộn đều bị ghi tên. Ô ô, thế mà em lại cúp học, chắc em không muốn sống nữa quá …" Trần Mặc Nhiễm khóc thét lên, hai tay vùng vẫy loạn cả lên, tuy không cam lòng nhưng đành bó tay. Lúc này Liễu Hạ Niên đã mặc quần áo vào, nàng tìm giúp Trần Mặc Nhiễm bộ đồ để mặc hôm nay, đặt trêи giường, nàng nói: "Đừng vì sự thật đã xảy ra mà bi thương, giáo viên của chị đã từng dạy chị câu này." "Đừng vì trốn học mà tìm lý do biện minh, câu đó giáo viên của em cũng từng dạy em." Trần Mặc Nhiễm cắn chăn bông đáp. "Vậy nhanh lên. Vẫn còn kịp tiết thứ hai mà." Liễu Hạ Niên nói, đi ra ngoài làm bữa sáng. "Cả ngày nay chỉ có tiết Văn thôi." Trần Mặc Nhiễm nói xong ngã xuống giường, hai tay sải ra, quát to một tiếng: Chết thật rồi. Trong đầu Liễu Hạ Niên lại bắt đầu tính toán, sau này tối ngày cuối tuần không thể quá điên cuồng như vậy nữa, ít nhất không được ảnh hưởng đến việc học của Trần Mặc Nhiễm. Tuy rằng Liễu Hạ Niên lúc trước khi vẫn còn là sinh viên luôn tin rằng chỉ có người ngu ngốc mới tuân theo thời khóa biểu thôi. Nhưng bây giờ người đó lại là Trần Mặc Nhiễm, không thể yêu cầu em ấy như vậy được. Mình là mình, có thể người khác nhìn vào cảm thấy mình học hành thật sa đọa, nhưng chỉ cần mình cảm thấy làm như thế sẽ giống như sống trêи thiên đường là đủ rồi. Đi trêи chính con đường của mình, người khác nói gì mặc họ, chỉ có mình mới có thể quyết định cuộc đời mình thôi. Liễu Hạ Niên không phải là thượng đế của Trần Mặc Nhiễm. Liễu Hạ Niên cảm thấy khá uể oải, vừa rồi mới nhận thêm vụ án mới. Đối với nàng mà nói đây chẳng phải là tin tức tốt lành gì cả, khiến nàng mới bảy giờ đã phải liều chết liều sống rời khỏi chiếc giường ấm áp, sẵn tiện kéo cả Trần Mặc Nhiễm dậy, bỏ vào trong xe, sau đó dùng bốn mươi lăm phút chạy ra ngoại thành, dừng trước cổng trường đại học của nàng. Tất cả chỉ vì một tiết học thôi đó. Và quan trọng là các nàng lại không có nhiều thời gian để nói chuyện. Đây mới là việc quan trọng nhất. Liễu Hạ Niên ở nhà bếp nấu cháo cho bữa sáng, Trần Mặc Nhiễm thích nhất ăn một chén cháo thanh đạm vào buổi sáng, nó khiến nàng nhớ tới mẹ của mình. Cháo là món ăn dễ làm nhất trêи thế giới, bỏ cơm còn thừa từ tối qua vào nồi, bỏ nước vào, sau đó mở lò vi ba lên, vậy là xong. Trong lúc chờ cháo xong, Liễu Hạ Niên đứng ở bên cạnh lò, nhìn ngắm những hạt gạo còn trong nồi, mãi suy nghĩ gì đó. Trần Mặc Nhiễm không biết từ khi nào rốt cục cũng rời giường, xỏ dép lê của Liễu Hạ Niên vào, lê dép bẹp bẹp vào nhà bếp, ôm vòng eo mảnh khảnh của Liễu Hạ Niên, vùi mặt vào lưng nàng, vài lần muốn há mồm cắn da thịt trêи lưng nàng ta, nhưng lại phát hiện trêи lưng người ta không có miếng thịt dư nào để có thể cắn cả, đành phải uất hận cắn y phục của người đó. "Còn giận sao?" Liễu Hạ Niên vỗ vỗ mu bàn tay nàng, hỏi. "Ừ." Trần Mặc Nhiễm vùi mặt thật sâu vào lưng nàng, dùng chất giọng buồn bã đáp. "Đi vào trong đó ngồi, bữa sáng sắp xong rồi." Liễu Hạ Niên gỡ tay Trần Mặc Nhiễm ra, vỗ vỗ mặt nàng nói. "Này, an ủi em một chút nữa đi." Trần Mặc Nhiễm xoay người ôm chặt Liễu Hạ Niên lại, liều mạng làm nũng. Nàng ngẩng đầu, nhìn Liễu Hạ Niên, con ngươi màu vàng trong suốt dưới ánh mặt trời, Liễu Hạ Niên mỉm cười nhìn nàng. Chụt. Liễu Hạ Niên hôn lên hai má Trần Mặc Nhiễm, bên trái một cái, bên phải một cái, lên trán, chóp mũi, cuối cùng là môi của nàng, dừng lại hồi lâu, tạo thành một nụ hôn thật sâu. "Như vậy có tính là an ủi chưa?" Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi. "Em còn chưa đánh răng nữa." Trần Mặc Nhiễm đột nhiên nhớ ra, ngượng ngùng thú nhận. Liễu Hạ Niên ngốc. Khi ăn sáng, Trần Mặc Nhiễm vẫn trộm ngắm Liễu Hạ Niên, bị phát hiện liền vội cúi đầu xuống. Liễu Hạ Niên bị nàng rình ngắm như thế thật chẳng biết tại sao, nàng buông bát hỏi: "Em có chuyện gì muốn hỏi chị sao?" "Không không." Trần Mặc Nhiễm dùng sức lắc đầu. "A." Liễu Hạ Niên tiếp tục ăn cơm, nhưng lại phát hiện Trần Mặc Nhiễm vẫn nhìn lén nàng. Nàng buông chén đũa, khoanh hai tay lại, nghiêm túc hỏi: "Em có lời gì muốn nói?" Trần Mặc Nhiễm ấp úng vài cái, cũng buông bát, đáp: "Liễu Hạ Niên, hôm nay chúng ta đi chơi được không?" "Chị phải đi làm, em muốn đi đâu chơi chị đưa em đi." Liễu Hạ Niên rốt cục cũng hiểu được em kia muốn gì, cười khẽ. Công việc hôm nay cũng không có nhiều lắm, gần đây gã luật sư trong sở hay đoạt khách hàng của mình, nhưng bây giờ mình ngược lại lại phải cảm kϊƈɦ hắn. Nếu có đầy đủ thời gian vẫn nên đi chơi với Trần Mặc Nhiễm để bồi đắp thêm tình cảm, để có cơ sở nghĩ đến tương lai. Họa phúc khôn lường, ngẫm ra cũng thấy chẳng có gì không tốt cả. Trần Mặc Nhiễm nói: "Hôm nay em đi Di Hòa Viên chơi với bạn, chị có hứng thú đi với chúng em không?" "Di Hòa Viên?" Liễu Hạ Niên khẽ nhíu mày, mình từ nhỏ đã bị phụ thân huấn luyện rất nghiêm, không có đi những nơi như thế nhiều, có lẽ ấn tượng về nơi này từ nhỏ đã quá sâu khắc, nên vừa nghĩ tới nơi đó trong lòng liền rét run. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Trần Mặc Nhiễm, thật giống như đang nói: Đi cùng em đi, đi đi mà. "Vì sao chị phải đi?" Liễu Hạ Niên khá khó hiểu, bạn bè đi chơi chung sao lại muốn mình đi chung. "Bởi vì… Vì thực chất người ta đâu có rủ bạn theo." Trần Mặc Nhiễm bĩu môi đáp. "OK". Liễu Hạ Niên thỏa hiệp. Nàng gọi điện thoại cho Hàn Phượng, thông báo hôm nay không đi làm, có chuyện gì cứ chuyển cuộc gọi đến máy nàng. Hàn Phượng có chút ít nghi hoặc, một con người luôn chịu khó như Liễu Hạ Niên lại xin nghỉ phép, nàng bèn hỏi Liễu Hạ Niên có phải bị cảm không, còn căn dặn nàng phải chú ý giữ ấm cơ thể. Liễu Hạ Niên chỉ ậm ừ vài tiếng, xem như chấp nhận, nếu còn nói nữa chắc sẽ để lộ việc nàng xin nghỉ để đi chơi với bạn gái mới tới Di Hòa Viên, khi đó không biết Phượng tỷ còn lải nhải bùng nổ đến mức nào nữa, lắm khi nàng còn đưa mình ra tòa rồi tự định tội mình luôn quá. Cơm nước xong, Trần Mặc Nhiễm như một bé gái chủ động cầm chén đũa vào nhà bếp, sẵn tiện đoạt luôn chén mà Liễu Hạ Niên còn chưa ăn xong đi luôn. Liễu Hạ Niên nhìn bàn tay trống rỗng của mình mà thở dài lắc đầu. Không lâu sau Trần Mặc Nhiễm đã nhảy đến trước mặt nàng, dùng ngữ điệu gấp gáp hối: "Chúng ta đi thôi!" "Bây giờ à?" "Ân." Trần Mặc Nhiễm nóng lòng muốn thử đi ngay bây giờ! "Với cái này?" Liễu Hạ Niên chỉ y phục của mình, đồng thời cũng chỉ y phục của Trần Mặc Nhiễm. Trần Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn quần áo trêи người mình: quần jean màu xanh da trời cùng áo lông dê màu trắng, tầm mắt dời đến bàn chân, đôi dép lê hơi lớn của Liễu Hạ Niên là không thích hợp để đi ra ngoài, nàng bướng bỉnh nói: "Mặc như thế hợp mà." Liễu Hạ Niên đi vào phòng ngủ, mở ngăn tủ ra, cũng không có nhiều bộ quần áo thích hợp để đi ra ngoài lắm. Ngăn tủ này đêm qua Liễu Hạ Niên vẫn còn để trang phục hè của mình, khi Trần Mặc Nhiễm mang theo quần áo đến đây thì nàng ta gạt hết quần áo của Liễu Hạ Niên ra, cho nàng một khoảng trống để treo đồ. Trần Mặc Nhiễm người này cũng làm biếng quá, quần áo bộ nào cũng nhăn cả, tuy quần áo được giặt sạch sẽ, nhưng lại xen lẫn trong đó những vết ố màu, bỏ quần áo màu trắng hay màu hồng nhạt giặt chung với quần jean màu xanh khiến chúng bị dính những đốm màu xanh, thoạt nhìn có vẻ rất phá cách. Liễu Hạ Niên ném áo khoác cho Trần Mặc Nhiễm, nàng lấy trong tủ treo quần áo ra một bộ quần áo thoải mái, thay bộ tây trang trêи người ra. Chờ nàng thay đồ xong, Trần Mặc Nhiễm đã đứng chờ sẵn ở cửa, đeo bao tay, quàng khăn quàng cổ, mang giầy xong xuôi cả, cứ dùng ánh mắt trông mong mà nhìn nàng, cứ như chú cún nhỏ muốn ra ngoài đi dạo, ánh mắt long lanh chăm chú nhìn nàng. Liễu Hạ Niên vừa so sánh Trần Mặc Nhiễm với chú cún thì lại phát hiện so sánh đó thật chuẩn xác, nàng bật cười thành tiếng, đi lại gần xoa đầu Trần Mặc Nhiễm, nói: "Phấn khởi thế à." "Ân, ân! Lần đầu tiên đi chơi." "Trước kia chưa từng đi sao?" Liễu Hạ Niên kiểm tra ví, di động, chìa khóa xe thấy đầy đủ cả, mới kéo tay Trần Mặc Nhiễm đi ra khỏi nhà. "Không có, trường học cách nơi đó rất xa, hơn nữa em lại chưa quen đường, không ai đi chơi chung với em cả." Trần Mặc Nhiễm nói xong bắt đầu lôi kéo tay Liễu Hạ Niên đi. Liễu Hạ Niên sờ sờ mặt nàng, nói: "Vất vả cho em rồi. Kiếp sau đừng thi đỗ vào Bắc Kinh biết không? Ở phía Nam ấm áp an phận là được rồi." Trần Mặc Nhiễm kiên định nói: "Đúng, đánh chết em cũng không đến phương Bắc nữa, mùa đông phải mặc nhiều quần áo như vậy." Liễu Hạ Niên búng ngón tay lên trán nàng một chút, Trần Mặc Nhiễm ngơ ngác còn không kịp phản ứng thì Liễu Hạ Niên đã chạy xe tới, mở cửa ra nói: "Lên xe đi." Trần Mặc Nhiễm mơ hồ cảm thấy Liễu Hạ Niên đang giận, nhưng nàng nghĩ không ra nàng ta giận cái gì, ngẫm lại lời lúc nãy của mình, vẫn không nghĩ ra vì sao Liễu Hạ Niên lại mất hứng như thế. Leo lên xe, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Liễu Hạ Niên, khuôn mặt sạch sẽ không chút thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chiếc xe thể thao quay một cua hoàn hảo vòng ra ngoài. Trần Mặc Nhiễm nói: "Này, chị có biết đường đến đó không?" Liễu Hạ Niên không quay đầu lại, nàng đáp: "Chị nhắm mắt cũng có thể đến đó." "Thật là lợi hại!" Trần Mặc Nhiễm dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng. Liễu Hạ Niên cười khổ, điều này nàng cũng chẳng muốn. Phong cảnh dù có đẹp đến đâu mà bảo bạn mang theo bao cát chạy đến đó thì đều hóa thành địa ngục thôi, mà khi đó nàng mới học tiểu học. Ngày đó là cả một cơn ác mộng với nàng. Xe lăn bánh đều trêи đường, Liễu Hạ Niên ấn mở nhạc giao hưởng lên, bản Sonate ánh trăng của Beethoven, Trần Mặc Nhiễm nghe thấy lại cảm thấy buồn ngủ. Dựa vào ghế nhắm mắt lại, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc mộng, Liễu Hạ Niên nhìn nàng ngủ bất tri bất giác liền chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút.