Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 205 : Anh rất mệt mỏi
Editor: Miliion Roses
Ông và Hà Thư Vân lấy nhau trong thời kỳ vẫn còn chế độ đa thê, và do hai bên gia đình tác hợp.
Trước khi kết hôn, mặc dù đã biết Hà Thư Vân nhưng chưa bao giờ ông nghiêm túc để ý đến bà.
Cưới nhau xong, ông đối với bà khá hờ hững. Cho đến một hôm, bà từng hỏi ông rằng:" Có phải anh ghét em, nên mới không muốn đụng vào người em?" Sau đó, bà thấp giọng khóc nói rằng bản thân mình luôn đối với ông yêu mến, nói rằng mình đã yêu thầm ông nhiều năm vậy mà ông lại đối xử với bà như vậy.
Có một khắc nào đó, Cốc Vĩnh Thuần cảm động, thấy mình có lỗi. Hà Thư Vân rất yêu ông vậy mà ông lại yêu một người phụ nữ khác. Sau đó, Hà Thư Vân nói một câu:" Sao anh không quý trọng người trước mắt mình." khiến ông thấy xúc động.
Sau đó, ông từng thử mở cánh cửa lòng, nhưng vẫn không có cách nào tiếp nhận Hà Thư Vân. Sau đó, ông liền bị điều đi công tác tại một địa phương. Gần mười năm mới quay về thủ đô, qua nhiều năm như vậy giữa hai người vẫn có một khoảng cách nhất định
Cốc Vĩnh Thuần vuốt ve tấm ảnh đen trắng, đây là bức hình duy nhất còn lưu lại với người đó, cũng là nỗi nhớ nhung duy nhất của ông ở kiếp này. Trong trí nhớ của ông, luôn là hình ảnh người đó đứng ở cửa ánh mắt rưng rưng, dáng vẻ hờn dỗi.
Trong nháy mắt, Cốc Vĩnh Thuần đau lòng. Cảm giác đau lòng này, như đã thấm vào trong gân cốt, phong tỏa toàn thân.
Tống Khinh Ca, cô bé này quá giống với người đó, từ mặt mũi cho đến nụ cười, còn có tính cách quật cường, biểu cảm cơ hồ cũng giống nhau như đúc. Biết rõ Tống Khinh Ca và người đó không có chút quan hệ nào nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về, ông đối Khinh Ca, vẫn không thể nào bỏ mặc được.
Ông phát hiện, mỗi khi gặp Tống Khinh Ca khiến cho ông có một loại cảm giác không nói lên lời, vừa thân quen vừa xa lạ.
Vì Thân phận, có một số việc ông không thể trực tiếp làm được, vì vậy ông đã thầm sắp xếp, giúp Tống Nhã Như giảm bớt hình phạt, diễn tấu nhạc cũng là do ông cố ý giúp đỡ, cũng là để cho cô bé tìm lại được phương hướng của cuộc đời mình. Ông hy vọng sau nhiều biến cố, cô bé sẽ vẫn vững vàng, tự tin một lần nữa làm lại cuộc đời mình.
Những việc ông làm, Giang Thần là người chứng kiến. Nhưng Giang Thần lại không thấu được suy nghĩ của ông. Khi Giang Thần nói rằng sẽ tìm một căn phòng " nuôi" Tống Khinh Ca trong đó, thì bị ông trách mắng.
Thật ra, Cốc Vĩnh Thuần chú ý đến cô bé, không phải với mục đích của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, ông chỉ đơn thuần cảm thấy rất quý mến cô bé ấy. Thậm chí, ông cũng không hy vọng Tống Khinh Ca biết những việc mình làm. Ông chỉ hy vọng cô có thể sống hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ cần thỉnh thoảng nhìn thấy cô là tốt rồi.
--
Trong đại viện.
Hà Thư Vân phải nói khéo mãi mẹ chồng mới ngủ lại. Sau khi giúp mẹ chồng rửa mặt, chờ bà ngủ Hà Thư Vân mới đi ra ngoài đóng cửa lại. Vừa lúc thấy cửa lớn mở ra, Cốc Tâm Lôi đã về. Không biết là không hài lòng điều gì mà thái độ vùng vằng, một chân đá vào cửa, phát ra tiếng động lớn.
" Tâm Lôi, khẽ một chút." Hà Thư Vân nhíu mày, thấp giọng nói:" Bà nội vừa mới ngủ."
Cốc Tâm Lôi đi đến, bất mãn nói:" Mẹ, chẳng qua chỉ là một bà vú nuôi, mẹ có cần phải ăn nói kép nép thế không?"
" Im miệng lại, cẩn thận không ba con nghe thấy." Đối với đứa con gái không hiểu chuyện này, Hà Thư Vân vô cùng nhức đầu.
" Mẹ lại dọa con rồi." Cốc Tâm Lôi cười nói:" Ba chưa về, xe cũng không có ở nhà."
Nói đến Cốc Vĩnh Thuần, Hà Thư Vân hơi chạnh lòng. Gần đây ông luôn ở lại nơi làm việc không về nhà. Nếu không phải vì muốn lấy lòng ông, muốn ông về nhà thì bà cần gì phải đón mẹ chồng đến đây?
" Con mệt rồi, con đi ngủ đây." Cốc Tâm Lôi ngáp ngáp, sau đó đi lên lầu.
" Tâm Lôi!" Khi Cốc Tâm Lôi đi ngang qua người Hà Thư Vân thì bà ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá bốc lên nồng nặc, bà nhíu mày đi theo sau:" Con lại hút thuốc lá và uống rượu?"
" Mẹ _____" Cốc Tâm Lôi vùng vằng:" Uống rượu và hút thuốc đâu có phạm pháp, mà con đã lớn rồi, mẹ lo làm gì nữa."
" Không lo mà được sao." Hà Thư Vân dặn dò:" Đừng có để ba con biết.. nếu không ba sẽ trừng trị con đó."
Ách!
Cốc Tâm Lôi không thèm để ý đến, tùy tiện nói:" Mẹ yên tâm, bạn con toàn là những người trong đại viện, không ai dám nói lung tung đâu." Ở thủ đô cô còn sợ gì nữa, ai mà không biết cô là con của Cốc Vĩnh Thuần. Không giống như ở thành phố Z, một cái đồn cảnh sát bé tí tẹo cũng dám lên mặt với cô.
Cô đang dương dương tự đắc thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng xe. Hà Thư Vân nhìn ra cửa sổ thấy xe của Cốc Vĩnh Thuần. Trong lòng bà vui mừng, lập tức đẩy con gái:" Khắp người con đầy mùi rượu và thuốc lá, còn không mau lên phòng đi, đừng để ba nhìn thấy."
Cốc Tâm Lôi vội vàng chạy lên lầu.
Hà Thư Vân sửa lại quần áo sau đó bước ra phía cửa chính. Vừa đi được vài bước thì thấy Cốc Vĩnh Thuần bước vào cửa, bà đi đến:" Anh đã về?"
" Ừ." Cốc Vĩnh Thuần cởi áo khoác ngoài ra:" Mẹ đâu?"
" Mẹ vừa ngủ." Hà Thư Vân thấp giọng nói, thuận tay nhận lấy áo khoác ngoài của chồng, móc lên giá áo. Đúng là đưa bà lão đó về đây là sáng suốt. Thấy chồng đi về phía phòng ngủ, bà lập tức nói:" Bác sĩ nói, mẹ ngủ không được tốt. Vĩnh Thuần, ngày mai anh hãy đến gặp mẹ."
Cốc Vĩnh Thuần ngừng chân, suy nghĩ gì đó sau đó liền quay lại.
--
Hà Thư Vân tắm xong, đi ra ngoài thì thấy Cốc Vĩnh Thuần đang nghiêng người ngủ thiếp đi. Bà đến bên giường, hơi do dự sau đó từ phía sau ôm lấy ông, mặt áp vào lưng chồng:" Vĩnh Thuần?"
Cốc Vĩnh Thuần đang mơ màng ngủ, bị vợ ôm một cái liền tỉnh lại, nhíu mày sau đó đẩy bà ra:" Không còn sớm, mau ngủ đi."
Hà Thư Vân trong mắt đau xót, ảo não lật người, xoay lưng về phía chồng. Thật vất vả mới dụ được ông về nhà, vậy mà..
Bà lau lau khóe lệ, đã là vợ chồng với nhau hơn 20 năm rồi. 15 năm ông đi công tác tạ địa phương, hai người ở bên nhau không được nhiều. Nhưng lần nào gặp nhau ông cũng lạnh nhạt như vậy.
Nghe tiếng khóc, Cốc Vĩnh Thuần có chút đau lòng, nhíu mi:" Thư Vân, anh quá mệt mỏi.."
" Anh lúc nào cũng mệt mỏi." Hà Thư Vân tựa như giận dỗi, bà cũng là phụ nữ cũng cần được yêu thương, cần được chăm sóc. Bà biết đàn ông tuổi này không thể so như lúc còn trai trẻ nhưng cũng không thể đến mức cả năm không động gì đến vợ chứ. Bà từng suy đoán rằng, có phải ông ở bên ngoài.. Nhưng lịch trình của ông, bà luôn nắm rõ, khi đi xã giao hay công tác, đối tác đều là nam giới mà ông lại có địa vị cao như vậy, rất chú trọng đến cuộc sống cá nhân, chuyện vụng trộm tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Lời oán trách của vợ khiến Cốc Vĩnh Thuần hơi xấu hổ, một lát sau mới nói:" Anh thật rất mệt mỏi."
--
Tống Khinh Ca đang nhàm chán ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại thì nghe thấy tiếng mở khóa. Cô biết là anh đến, mi mắt cũng không động, tập trung vào màn hình điện thoại di động.
Đại Boss mua đồ ăn, để lên bàn. Sau đó bước đến sau lưng cô, nhìn điện thoại di động của cô cười nói:" Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò đập chuột?"
" Ai cần anh lo." Cô hờ hững nói. Kể từ đêm hôm đó, anh liền không coi mình là người ngoài, ra ra vào vào trong nhà cô như cơm bữa. Thậm chí, còn treo mấy bộ quần áo của anh trong tủ quần áo của cô.
Đối với tính tình hay nổi cáu của cô, Đại Boss không để trong lòng, tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tống Khinh Ca cảm thấy vai hơi ngứa ngứa, khẽ vặn người:" Ưm.."
" Nhỏ giọng một chút." Đại Boss cúi người, mấy phần ranh mãnh, mấy phần nhạo báng nói nhỏ vào tai cô:" Tường này cách âm không tốt, em muốn hàng xóm nghe thấy chúng ta.."
" Biến ngay!" Tống Khinh Ca đỏ mặt, người đàn ông này không thể dung túng. Đêm đó chót để anh làm loạn, bây giờ càng lúc càng lấn tới, so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Đại Boss vẫn nhàn nhã bóp vai cô.
" Bỏ tay ra!" Cô cau mày, muốn đẩy anh ra. Nhưng không ngờ lại bị anh nắm lấy tay. Cô giãy giụa vô ích, sau đó lại bị hôn trộm một cái. Cô ảo não lau lau khóe miệng, giận mắng:" Ghét quá, toàn mùi thuốc lá."
Đại Boss không giận, thản nhiên nói:" Đi ăn cơm thôi."
Cô ảo não:" Tôi không đói bụng." Cự tuyệt không được cô đành phải dở mấy trò xấu tính ra, đối với anh luôn làm trái ý, chỉ mong anh biết khó mà lui.
" Anh đói bụng." Anh khẽ nhấc cô lên:" Cùng anh ăn cơm có được không?"
Về sau, không từ chối được cô đành phải cùng anh ăn cơm. Nhưng khi nhìn thấy món móng heo cô lại thấy chán nản. Gần đây, trong những bữa cơm đều có món này.
Cô cảm thấy buồn bực, không hiểu tại sao anh lại cứ đến gần mình, không biết anh có ý gì với mình.. Đối với tương lai, cô cảm thấy mịt mờ, không chút nào nắm bắt.
Hai ngày nay, cô luôn vô cớ cáu giận với anh, đối với anh nói những lời khó nghe nhưng anh lại không tức giận, thậm chí còn dỗ dành, dần dần khiến cô có cảm giác không còn mặt mũi nào nữa.
--
Ở nhà được 10 ngày, 3 ngày nữa là phải đi lên thủ đô. Tống Khinh Ca nhíu mày nhìn chân trái bó thạch cao sau đó thừa dịp Đại Boss đi làm, liền dùng nạng đi xuống lầu, gọi xe đến bệnh viện.
Khi bác sĩ nghe rõ yêu cầu của cô, muốn tháo thạch cao thì có thiện ý nhắc nhở:" Cần phải cố định ít nhất là 3 tuần, bây giờ vẫn chưa được 2 tuần, nếu như bỏ thạch cao, sau này sẽ để lại di chứng."
Tống Khinh Ca căn bản không để ý đến di chứng, chỉ xin bác sĩ mau mau tháo giúp. Bác sĩ không cản được đành bảo cô đi chụp lại. Kết quả cho thấy vết thương đã khôi phục rất tốt, có thể tháo được thạch cao. Bác sĩ dặn dò:" Xương mặc dù đã cố định lại vị trí cũ nhưng vẫn phải chú ý tĩnh dưỡng, không được đi giày cao gót, không được chạy, tránh bị trật khớp lại."
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
65 chương
10 chương
9 chương
19 chương
6 chương
10 chương