Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 196 : Ngoài ý muốn tác hợp
Editor: Miliion Roses
Ô Tĩnh lấy số điện thoại khác gọi cho cô. Rất nhanh bên kia liền nghe máy. Anh thầm mắng, người phụ nữ đáng chết, dám cho anh vào danh sách đen sao?
“ Alô?" Hứa Uyển hỏi.
“ Anh 6 giờ đến đón em, buổi tối cùng nhau ăn cơm." Đối với chuyện cô đưa anh vào danh sách đen, mặc dù anh rất tức giận nhưng lại sáng suốt nhận ra rằng Hứa Uyển người này thích mềm chứ không thích cứng, cho nên cũng không thèm so đo với Hứa Uyển trong điện thoại.
Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen. Anh chàng này, lại dùng số điện thoại khác gọi cho cô sao, xem ra cô đã xem nhẹ anh rồi:" Được, anh đến đón em đi!”
Ô Tĩnh nghe xong, thờ phào một hơi. Cũng may, cũng may cô không từ chối.
“ Em gửi địa chỉ qua wechat cho anh nhé." Hứa Uyển lạnh nhạt nói.
“ Không cần." Ô Tĩnh nói:" Anh biết nhà em mà."
Hứa Uyển dương dương mi, không nhiều lời:" Được."
“ Cứ thế nhé." Anh cười nói.
Hứa Uyển cúp điện thoại, hừ một tiếng. Chụp lại nơi mình đang đứng sau đó gửi qua cho Ô Tĩnh.
Ô Tĩnh nhận được thì đen mặt, gửi lại cho cô: [Em dám đùa bỡn anh? ] Cô đang ở đoàn làm phim sao?
[ Không dám, không dám! Tiểu nữ còn phải làm việc để kiếm cơm ăn. ] Hứa Uyển nhắn lại.
Rất nhanh Hứa Uyển nhận được tin nhắn của anh: [ Anh nuôi em. ] Cô lập tức nhắn lại: [ Em không thích ăn xin.]
Ô Tĩnh giận đen mặt.
Ở buổi ăn mừng, mấy nữ trợ lý ríu rít vây quanh anh để chụp hình. Sau đó, anh gửi một tấm cho Hứa Uyển.
Hứa Uyển đang nằm ở khách sạn chơi điện tử trên điện thoại. Nhận được hình của anh thì nhíu mày. Trong hình, anh đang ở quán bar, bên cạnh có đến 5,7 cô gái trẻ vây quanh, mà anh thì ngồi ở chính giữa, cười tươi như hoa.
Ách! Hứa Uyển tâm tình vốn đang vui vẻ đột nhiên vô cùng khó chịu. Cô hừ một tiếng, nhắn lại: [ Cậu nhóc bị làm hư.]
Ô Tĩnh nhận được tin nhắn, dương dương tự đắc mi: [ Em ghen?]
Hứa Uyển cau mày, em không rảnh!: [ Em không thích ăn đồ chua*.] Suy nghĩ một chút vẫn chưa hết giận, liền nhắn tiếp: [ Anh phải cẩn thận, toàn là em gái trẻ tuổi, chơi đùa là phải chịu trách nhiệm.]
* Ý là ghen.
Ô Tĩnh nhắn lại: [ Em chừng nào thì chịu trách nhiệm với anh? ]
Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, là anh phải chịu trách nhiệm mới đúng: [Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, em phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người nữa, chưa đến lượt anh đâu.]
Ô Tĩnh giận không hề ít: [ Hứa Uyển, từ hôm nay trở đi không cho phép em cùng bất cứ người đàn ông nào qua lại.]
Hứa Uyển hừ một tiếng: [ Tại sao em phải nghe lời anh? ]
[ Anh là người đàn ông của em.]
Hứa Uyển cảm thấy hít thở không thông, gửi lại: [ Ngủ qua một đêm là thành người đàn ông của em sao? Như vậy em có quá nhiều rồi.] Sau đó, vào phần ảnh trong điện thoại tìm một tấm hình gửi cho anh: [ Nhìn anh chàng này vóc người so với ai đó đẹp hơn gấp bội, không cùng anh lãng phí thời gian nữa, em đi kiểm tra kỹ thuật của anh ấy đây. Bye!]. Sau đó, còn gửi một biểu tượng hôn gió cho anh.
Ô Tĩnh nhận được thì mặt tái xanh, trong hình là ảnh Hứa Uyển cùng một người đàn ông trẻ nằm ở trên giường.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Hứa Uyển nằm ở trên giường, tâm tình có chút sa sút, sau đó liền mất ngủ.
--
Buổi diễn tấu ở thủ đô còn hơn nửa tháng nữa mới đến, nhưng trên ti vi, trên internet, trên báo chí đã bắt đầu tuyên truyền về sự kiện này. Danh sách khách mời cũng được công bố. Cái tên Tống Khinh Ca lại một lần nữa được tìm kiếm trên mạng.
Mới đầu, Tống Khinh Ca cảm thấy lo lắng vì phương thức tuyên truyền này, sẽ làm cho chuyện của Tống thị, chuyện hôn nhân của cô và Cố Phong Thành một lần nữa bị bới lại. Nhưng không ngờ, lần này giống như là dân mạng đặc biệt đối xử tử tế với cô, tất cả đều dành cho cô những lời động viên, khen ngợi. Thậm chí, có người còn đăng lại video cô từng diễn tấu vi ô lông lên internet, khiến cho lượng bình luận tăng vọt. Thậm chí, mấy nghệ sĩ vi ô lông nổi tiếng trong nước cũng gửi đến những lời tán thưởng.
Những điều này, làm cho cô vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy những lời khen ngợi đó có chút khoa trương, khiến cho cô rất khẩn trương, càng thêm chăm chỉ luyện tập.
--
Từ hôm ở bệnh viện nói chuyện với Ô Tĩnh và Cao Tử Thuỵ, Đại Boss liền lâm vào tình trạng trầm mặc, mỗi lần muốn nghĩ lại những ký ức về cô đầu lại đau nhức như muốn nứt ra. Sau đó, anh liền đi gặp mấy vị bác sĩ nổi tiếng khoa thần kinh để kiểm tra. Sau nhiều lần kiểm tra, họ nói với anh rằng tình trạng của anh gọi là “ Lựa chọn mất trí nhớ “, muốn khôi phục lại vô cùng khó.
Sau đó, khi tình cờ anh nói với Sang Lan Cầm về Tống Khinh Ca thì Sang Lan Cầm vô cùng kích động, luôn dùng những lời ác ý khiến anh nghe xong cũng phải nhíu mày. Nghĩ đến những lời nói của Ô Tĩnh, đối với mẹ, anh có vài phần nghi ngờ.
Tuyên truyền về sự kiện diễn tấu rầm rộ như vậy đương nhiên Đại Boss biết chuyện của cô. Tình cờ, anh đi ngang qua phòng giải lao của tập đoàn, nghe thấy mấy người trợ lý nói về buổi diễn tấu, thấy họ vẫn xưng hô là “ Cố phu nhân”, nghe xong anh hơi thất thần.
Thật ra thì, ngay hôm đó Đại Boss có gọi điện thoại cho Tống Khinh Ca mấy lần, nhưng cô không nhận, cũng gửi qua mấy tin nhắn, nhưng cô không nhắn lại.
Giờ phút này, Đại Boss ngồi trong phòng làm việc, đang nhìn hình tuyên truyền của cô trong buổi diễn tấu. Trong hình, cô đang cầm đàn vi ô lông, mắt nhìn về nơi xa, gió thổi làm làn váy cô bay bay, sinh động mà dịu dàng. Mặc dù ảnh của cô chỉ chiếm một phần nhỏ trong trang báo, nhưng chiếm lĩnh toàn bộ ánh mắt anh.
--
Lấy đàn về, Tống Khinh Ca ở nhà luyện tập nhưng bởi vì phòng ở cách âm không được tốt, nên chỉ tập được một lúc hàng xóm liền đến gõ cửa. Vì không muốn làm phiền đến họ, cô chỉ có cách mỗi ngày mang đàn đi đến phòng tập luyện tập.
Hôm nay, chạng vạng cô mới tập đàn xong. Khi đi ra đến đại sảnh phòng tập thì phát hiện tuyết rơi, những hạt tuyết bay bay, khi rơi xuống mặt đất lập tức tan biến.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc xe Land Rover dừng ở cách đó không xa, là Tôn Thần sao? Cô nhíu mày, sau đó cười tự giễu. Lần trước sau khi từ chối Tôn Thần, anh cũng không gọi điện thoại đến nữa rồi. Mà ở thành phố Z, tuy loại xe này không nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng hay nhìn thấy.
Cô đang định đi về hướng tàu điện ngầm thì chiếc Land Rover đột ngột mở cửa ra, một bóng dáng cao lớn tuấn lãng đi vòng qua đầu xe, sau đó bước về phía cô. Tống Khinh Ca hơi ngẩn người, tim tưởng như ngừng đập, đầu óc bối rối nhìn anh đang từ trong mưa tuyết đang bước về phía cô.
Đại Boss không lên tiếng, đưa tay muốn gỡ đàn từ trên vai cô xuống.
Tống Khinh Ca lùi về sau mấy bước, nhịp tim tăng nhanh, siết chặt dây đeo đàn, không dám nhìn anh.
Đại Boss nhìn cô, sắc mặt ngượng ngùng:" Tôi giúp em.."
" Không cần." Tống Khinh Ca lùi lại mấy bước, sau đó xoay người rời đi.
" Tôi đưa em về nhà." Nhìn tư thái phòng bị của cô, Đại Boss nhíu nhíu mày, giọng hơi lớn một chút.
Tống Khinh Ca siết chặt dây đeo đàn, không dám dừng bước, cứ thế đi vào trong mưa tuyết. Cô đi rất nhanh, nhưng không cẩn thận bị trượt, chân phải bị chẹo một cái, vô cùng đau đớn, người lảo đảo muốn ngã.
Đại Boss chạy đến, khom lưng đỡ cô. Cô vịn vào anh, mới vừa đứng lên lại cảm thấy cơn đau từ chân truyền đến, cả người mềm nhũn, lùi về phía sau tựa vào ngực anh.
" Em sao rồi?" Anh phát hiện, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
" Chân phải chắc bị trật khớp rồi." Vì quá đau, mắt cô đã hơi ẩm ướt, cắn chặt răng nói.
Đại Boss bế cô lên. Lúc này, vì quá đau nên cô không tránh né, để mặc cho anh bế mình lên xe. Khi anh đặt cô vào ghế lái phụ thì cô siết lấy tay anh:" Đàn của tôi.."
Anh quay lại, nhặt đàn cho cô sau đó cho vào trong cốp xe.
Ngồi vào ghế lái, anh nghiêng đầu nhìn cô. Phát hiện trên mặt cô toàn là mồ hôi, đang cắn răng chịu đau. Bất giác anh cũng cảm thấy đau lòng, lấy khăn giúp cô lau mồ hôi, thấp giọng trấn an:" Không sao đâu, tôi sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện."
Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong bác sĩ chuẩn đoán Tống Khinh Ca chân phải bị trật khớp, phải dùng thạch cao để cố định lại.
Trong lúc bác sĩ dùng thạch cao cố định chân lại, Đại Boss cũng đứng ở đây. Tuy rất đau nhưng Tống Khinh Ca vẫn cố gắng cắn răng chịu. Nhìn bộ dạng của cô, Đại Boss chỉ muốn ôm cô vào lòng. Sau khi cố định thạch cao xong, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
" Hai vợ chồng anh chị, thật đúng là không rời nhau nửa bước." Người y tá trêu đùa:" Đêm hôm đó, khi đưa anh đến bệnh viện thì chị ấy khóc sướt mướt, hôm nay anh đưa chị đến bệnh viện thì lại khẩn trương như vậy.."
Ách! Hai người nào đó nghe xong, đều cảm thấy lúng túng. Nhưng không ai lên tiếng giải thích.
Sau khi nghe Bác sĩ dặn dò những điều cần thiết, Tống Khinh Ca hỏi:" Bác sĩ, bao giờ thì tôi tháo được thạch cao?" Cô rất lo lắng, bởi vì vết thương này sẽ ảnh hưởng đến buổi diễn tấu.
Bác sĩ nói:" Nhanh thì cũng phải 3 tuần."
Cô nhíu mi, trời ạ, còn nửa tháng nữa là đến buổi biểu diễn rồi:" Nhất định phải lâu như vậy sao? Có thể tháo sớm hơn không?"
" Nếu vậy phải xem vết thương phục hồi thế nào." Bác sĩ nói:" Nhưng trong vòng nửa tháng tuyệt đối không được tháo ra, bởi vì trật khớp sau rất lâu hồi phục, nếu như không kiêng được, sau này sẽ dễ dàng bị trật khớp."
Lúc này Tống Khinh Ca chỉ biết cầu nguyện, ngàn vạn lần nhanh hồi phục, chuyện diễn tấu không thể bỏ lỡ được:" Tôi.. có thể không nằm viện không?" Cô rất sợ cảm giác nằm viện.
" Tại sao không nằm viện?" Đại Boss nhíu mày nhìn cô.
Cô nằm ở giường bệnh, không để ý đến anh, lại hỏi bác sĩ:" Có được không?"
Bác sĩ nói:" Không nằm viện cũng được, nhưng nhất định phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Một tuần sau phải đến bệnh viện để kiểm tra lại."
Chờ bác sĩ và y tá đi ra ngoài, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói không được tự nhiên:" Phiền anh đưa tôi về nhà được không?" Cô cũng không kiểu cách, lúc này Hứa Uyển không ở thành phố Z, cô cũng không muốn phiền đến Ô Tĩnh, vì vậy đành phải nhờ anh đưa về vậy.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
65 chương
10 chương
9 chương
19 chương
6 chương
10 chương