Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 160 : Phong Thành, anh từng yêu em sao ?
Editor: Miliion Roses
Khi điện thoại truyền đến giọng nói lạnh như băng: " Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.." thì Ô Tĩnh nhíu mày, anh xoay người nhìn về phía hành lang. Tống Khinh Ca đang ngồi đó, không biết nghĩ gì mà cười ngây ngô.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe Tống Khinh Ca hỏi Ô Tĩnh: " Ô Tĩnh, vừa rồi bác sĩ nói gì?"
Ô Tĩnh mím môi: " Anh đưa em về nhà rồi sẽ nói." Anh phải suy nghĩ thật kỹ, có nên nói cho cô biết bệnh tình của cô không. Thêm nữa, Đại Boss không liên lạc được điều này khiến cho anh vô cùng lo lắng.
--
Tại biệt thự.
" Khinh Ca, em nghe nói đến chứng uất ức không?" Ô Tĩnh đi thẳng vào vấn đề hỏi cô.
Tống Khinh Ca ngơ ngác nhìn anh: " Chứng uất ức?"
" Ừ, em có biết bệnh này không?" Ô Tĩnh hỏi.
Tống Khinh Ca lắc đầu: " Em chưa nghe nói qua, sao vậy?"
" Gần đây em có thấy tâm trạng của mình khác thường không?" Ô Tĩnh nghĩ, thay vì tìm một người trông chừng cô 24/24, chẳng bằng thẳng thắn nói với cô. Nhiều khi nhờ người không bằng tự mình, chuyện tình cảm tích tụ này, chính bản thân phải vượt qua trở ngại để giải tỏa.
Tống Khinh Ca ngồi ở ghế so pha, không hiểu gì. Lúc này, thím Thanh mang trà đến, cô đưa tay bưng lấy, phát hiện trà hơi nóng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cáu giận, càu mày đem ly trà đặt mạnh xuống bàn.
Ô Tĩnh nhìn cô hỏi: " Sao em lại tức giận?"
" Trà quá nóng." Sắc mặt cô mơ hồ không tốt, ánh mắt bực bội nhìn ly trà.
Ô Tĩnh nhìn nét mặt cô, nói thẳng: " Trước kia em không như vậy.. Em có cảm thấy rằng gần đây tính khí của em nóng nảy hơn trước rất nhiều?"
Cô hơi giật mình, vẻ mặt vẫn rất bực bội: " Có sao?"
Ô Tĩnh gật đầu: " Nếu lúc trước trà quá nóng, em sẽ không bao giờ tức giận." Mấy tháng tiếp xúc, anh tương đối hiểu rõ cô.
Tống Khinh Ca mỉm cười, ngẫm nghĩ gì đó rồi hỏi: " Anh nói là.. em bị chứng uất ức?"
" Bác sĩ nói đây là chứng uất ức trước khi sinh." Ô Tĩnh nói.
Sắc mặt Tống Khinh Ca có chút kinh ngạc, cười miễn cưỡng: " Làm sao có thể?" Cô tỉnh táo suy nghĩ lại, phát hiện tâm tình mình đúng là hơi khác trước, nói: " Chẳng qua em cảm thấy.. trong lòng giống như có gì đó, có cảm giác hơi hoảng sợ, rất muốn cáu giận.."
" Đây chính là triệu chứng của chứng uất ức." Ô Tĩnh nhìn cô nói.
Tống Khinh Ca ngây người.
Ô Tĩnh mở điện thoại, vào baidu tìm kiếm thông tin về chứng uất ức sau đó đưa cho cô xem.
Cô xem xong, mặt trắng bệch, tâm tình lại không ổn định.
" Bác sĩ nói, chứng uất ức này không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là phải điều chỉnh tâm trạng của mình." Ô Tĩnh động viên cô: " Anh thấy em là người sống độc lập, lại kiên cường. Anh tin em có thể làm được."
Cô ngồi đó, không nói một lời nào.
" Thỉnh thoảng em hãy vài bản nhạc nhẹ." Ô Tĩnh nói: " Nếu cảm giác cơn cáu giận đến, thì em hãy hít sâu, suy nghĩ đến những gì vui vẻ. Nếu buồn bực khó chịu, hãy tìm người để tâm sự."
Tống Khinh Ca mím môi, tay siết nhẹ làn váy.
Nhìn dáng vẻ cô, Ô Tĩnh có chút khổ sở, đành nói: " Phong Thành sắp trở lại rồi."
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
" Phong Thành đang ở châu phi, rất cực khổ." Ô Tĩnh thử trấn an: " Em không hy vọng cậu ấy sau khi trở lại, gặp em sẽ thấy em như thế này chứ?"
Đáy mắt cô u ám.
" Tâm trạng của em sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đứa bé." Ô Tĩnh nói: " Khinh Ca, vì đứa bé, vì Phong Thành, em hãy khống chế tốt tâm trạng của mình."
Hồi lâu, cô cúi đầu đáy mắt ảm đạm nói: " Ô Tĩnh, cảm ơn anh."
Ô Tĩnh thở dài.
" Anh yên tâm, em không sao đâu." Giọng của cô trong trẻo đến lạnh lùng, sắc mặt thoáng nhợt nhạt.
Trước khi rời đi, Ô Tĩnh dặn dò thím Thanh, cất hết những vật sắc nhọn trong biệt thự đi và tuyệt đối để ý đến hành động của Tống Khinh Ca.
Rời khỏi biệt thự, Ô Tĩnh gọi điện cho Đại Boss nhưng vẫn tắt máy. Anh mơ hồ bực bội, gửi tin nhắn: [ Cô ấy bị chứng uất ức, có khuynh hướng tự tổn thương bản thân mình.]
Tống Khinh Ca đứng ở ban công lầu 2 ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, tay vịn vào thành lan can. Trong lòng một mảng xám xịt. Thật ra, kể từ ngày thứ 2 sau hôn lễ Đại Boss đi, tâm trạng của cô đã bắt đầu nóng nảy bất an, chẳng qua là cô che dấu tốt. Nhưng gần đây, đặc biệt là sau khi bị thương ở trán, cô phát hiện mình dần dần không khống chế được cảm xúc. Nhưng cô không ngờ đó là chứng uất ức trước sinh.
Cô không ngu ngốc, không ngu ngốc.
Cô sẽ không ngây thơ cho rằng Đại Boss đang đi công tác ở nước ngoài.
Bởi vì, cô đã điều tra bản ghi chép xuất cảnh của anh, anh đến châu Úc chứ không phải châu Phi.
Cô từng nghĩ mình bị ném bỏ rồi. Nhưng mỗi lần anh gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô lại dấy lên hi vọng, hi vọng những gì mình xem được là sai, như vậy sẽ vẫn tin tưởng rằng anh đang đi công tác.
Nhưng nhiều tháng như vậy, đến một cuộc điện thoại của anh cũng không có. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà anh lại đối xử với cô như vậy.
Đã nhiều đêm, cô trằn trọc khó ngủ, nghĩ đến cái chết. Có khi nào chết xong sẽ giải quyết được hết mọi chuyện, không phải phiền lo nữa?
Chết, sẽ không phải vì anh lo được lo mất, cũng sẽ không phải chịu đựng cảm giác khổ sở thế này.
Chết, có thể đem những ký ức ngọt ngào hai người từng có niêm phong lại.
Cô chết, anh có đau lòng không? Có trở về đây không?
Cô không tin Ô Tĩnh nói, cô không tin Đại Boss sẽ mau trở về.
Chắc chỉ có cái chết mới khiến anh trở về gặp cô. Nhưng lúc đó cô sẽ không được nhìn thấy anh nữa. Nếu vậy..
Nước mắt cô lã chã rơi xuống.
Tay bám vào lan can, lạnh như băng. Cô chỉ cần nhảy xuống kia, tất cả thống khổ sẽ kết thúc.
" Phong Thành, anh từng yêu em sao?"
Môi cô mấp máy, lẩm bẩm. Chân phải nhấc lên, chèo lên lan can.
--
Sang lão mừng thọ 80, trong nhà khách khứa náo nhiệt.
Trước đó, bởi vì Đại Boss nhất quyết đòi cưới Tống Khinh Ca, khiến cho Sang lão vô cùng tức giận, trước mặt Sang Lan Cầm luôn nói rằng không có thằng cháu ngoại như thế. Nhưng Khi Sang Lan Cầm gọi điện thoại, nói cho ông biết chờ Tống Khinh Ca sinh đứa bé ra, sẽ ép ly hôn thì sắc mặt Sang lão mới đỡ hơn. Lúc gặp Đại Boss, mặc dù sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng không còn những lời chỉ trích.
Cốc Tâm Lôi đến, yêu kiều thướt tha, miệng lại ngọt: " Ông ngoại, ba cháu đi công tác, bảo cháu đến đây chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Sang lão thấy cô thì vui mừng ra mặt.
Sang Lan Cầm vốn cũng không có cảm tình với Cốc Tâm Lôi nhưng bây giờ đối với bà, Dù sao cô ta cũng xuất thân trong gia đình cao quý, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng khí chất tốt. Thấy Cố Phong Thành đang đứng ở ban công hút thuốc lá, mặt mày cau có. Bà khoác tay Cốc Tâm Lôi, thân thiết nói: " Tâm Lôi, dạ dày Phong Thành không được tốt, không thể uống rượu. Tối nay cháu giúp bác để ý Phong Thành nhé, đừng để Phong Thành uống rượu."
Sang Lan Cầm nghĩ nếu như Cố Phong Thành không có người phụ nữ khác bên cạnh, sẽ rất hay nhớ đến Tống Khinh Ca. Mà Cốc Tâm Lôi, ở bất cứ phương diện nào mà nói, đều là ứng cử viên tốt nhất.
Cốc Tâm Lôi nghe xong, nhìn ra ban công bên ngoài thấy bóng dáng cao lớn của Cố Phong Thành. Nghĩ đến hôm ở khách sạn, bị anh đuổi đi trong lòng có chút né tránh: " Bác gái, lần trước ở hôn lễ của anh ấy, anh ấy và cháu có chút hiểu lầm.. cháu sợ anh ấy nhìn thấy cháu sẽ mất hứng."
" Không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao?" Sang Lan Cầm phát hiện trong mắt Cốc Tâm Lôi long lanh tha thiết, chắc chắn đối với Phong Thành vẫn nhớ mãi không quên. Nếu như cô đã có tình thì chuyện tác hợp cho 2 người quá dễ dàng rồi. Vì vậy, trực tiếp nói: " Tâm Lôi, cháu biết không, Phong Thành và vợ nó lấy nhau vì cái thai trong bụng, hiện tại kết hôn rồi mới phát hiện tính tình không hợp.."
Cốc Tâm Lôi sáng mắt lên.
" Đợi cô ta sinh đứa bé xong, sẽ ly hôn." Sang Lan Cầm khẽ thở dài.
" Thật không ạ?" Cô vui mừng ra mặt.
" Thật." Sang Lan Cầm vuốt ve tay cô: " Tâm Lôi, bác và người nhà Sang gia rất quý cháu.. Nếu như Phong Thành có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp như thế này, chúng ta sẽ rất vui mừng."
Cốc Tâm Lôi nghe xong, cười tươi như hoa, tâm tình bay bổng.
" Phong Thành nhà bác, luôn trong nóng ngoài lạnh." Sang Lan Cầm nói: " Nhưng bác có thể nhìn ra, nó đối với cháu cũng rất có hảo cảm."
Lời này của Sang Lan Cầm khiến cho Cốc Tâm Lôi tin sái cổ.
Đại Boss đứng ở trên ban công, rút ra một điếu thuốc lá. Nhưng lại phát hiện không thấy bật lửa đâu. Đang cau mày thì một thấy một ngọn lửa màu lam ở trước mặt mình. Anh cũng chẳng nhìn xem là ai, liền cúi đầu đưa điếu thuốc tới gần.
Anh nặng nề hít một hơi, phun ra từng vòng khói.
" Cho anh nè." Cốc Tâm Lôi cười cười đứng trước mặt anh, xòe tay ra. Trong tay là chiếc bật lửa.
Đại Boss thấy cô, ánh mắt u ám, sắc mặt khẽ biến thành lạnh. Xoay người đi ra ngoài ban công.
Thấy anh không nhận bật lửa, Cốc Tâm Lôi cũng không tức giận, vội vàng chạy theo sau: " Phong Thành, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm.. Em bị người khác hại." Cô về đến nhà mới cẩn thận suy nghĩ lại, phòng cô dâu làm gì có camera giám sát. Hóa ra Cô bị Hứa Uyển lừa. Đối với chuyện này, cô vô cùng căm giận, hối hận lúc đó không già mồm cãi thêm vài câu nữa. Hiện tại, không có bằng chứng, cô không nhận đố ai dám nói cô làm hỏng váy cưới.
Đại Boss hút thuốc lá, không lên tiếng.
Cốc Tâm Lôi thấy anh không nói gì, cũng không đuổi mình đi trong lòng thầm vui mừng. Cô chỉ vào sân bóng rổ cách đại viện không xa: " Phong Thành, anh còn nhớ không? Khi còn bé, chúng ta hay chơi ở sân bóng kia.. Em nhớ, anh chơi bóng rổ rất giỏi, lần nào em cũng cổ vũ cho anh, vì anh mà la hét đến khản cả giọng."
" Cô nhớ nhầm rồi, tôi không chơi bóng rổ." Đại Boss không muốn nói chuyện với cô ta, lạnh lùng nhìn cô sau đó xoay người đi vào phòng.
Cốc Tâm Lôi bị sặc ngôn, sắc mặt không được tốt. Chẳng lẽ.. cô nhớ nhầm? Không đúng rõ ràng cô nhớ. Lúc đó cô 5 tuổi, nhớ mang máng có một cậu bé tầm 10 tuổi hay đánh bóng ở đây mà. Ách! Cô đầu đầy vạch đen, có khi nào nhớ nhầm không, khó trách anh lại mất hứng như vậy.
Đại Boss đi vào phòng khách thì có người họ hàng của Sang gia hỏi: " Phong Thành, sao không thấy vợ em?" Người họ hàng này, là chị họ của anh, lần trước cũng đến thành phố Z tham dự hôn lễ.
" Cô ấy ở thành phố Z, cô đang mang thai, không tiện đi lại nên không đến đây." Đại Boss nhàn nhạt nói.
" Ồ, mang thai à? Được mấy tháng rồi?" Người chị họ nhiệt tình hỏi.
" 7 tháng 18 ngày." Đại Boss thuận miệng đáp lại, số liệu mỗi lần cô đi kiểm tra thai sản, anh đều nhớ rõ.
" Vậy là sắp sinh rồi." Người chị họ cười cười: " Phong Thành, chúc mừng em, sắp được làm ba rồi."
" Cảm ơn chị." Đáy lòng Đại Boss căng thẳng, lễ phép nói.
" Đã đi siêu âm chưa? Là bé trai hay bé gái?" Chị họ hỏi.
" Trai hay gái đều tốt." Đại Boss nói, chỉ cần là cô sinh, con nào anh cũng yêu hết.
Chuyện trò vài câu, nói đến Tống Khinh Ca, nói đến bạn nhỏ Cố, đáy lòng Đại Boss lại đau đớn. Nhìn thấy xa xa Sang Lan Cầm đang nói chuyện với Cốc Tâm Lôi, bộ dạng vô cùng thân thiết, Đại Boss lại bực bội.
Anh đi về phía hai người.
Cốc Tâm Lôi thấy anh đi đến, tưởng là anh tìm mình, trong lòng cực kỳ vui mừng. Nghĩ đến vừa rồi ở ban công mình lỡ lời, trong lòng vẫn còn thấy bất an.
" Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ." Đại Boss cau mày nói.
Sang Lan Cầm kéo tay Cốc Tâm Lôi: " Có chuyện gì thì nói luôn ở đây, Tâm Lôi cũng không phải người ngoài."
Đại Boss không để ý đến: " Con ở trên lầu đợi mẹ."
Nói xong, không thèm để ý thái độ của ai, lạnh lùng đi lên lầu.
Sang Lan Cầm phát hiện thái độ của anh có gì đó không đúng, liền trấn an Cốc Tâm Lôi sau đó đi lên lầu.
" Lầu dưới bao nhiêu khách như vậy, con bảo mẹ lên đây làm gì?" Bà hỏi.
Đại Boss đang hút thuốc lá, khói thuốc vây lấy anh, thành một màn sương mờ hư ảo: " Chuyện của Tống thị, có phải do mẹ làm không?"
Sắc mặt Sang Lan Cầm khẽ biến đổi, nói thẳng: " Mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ không tha cho Lục Khiết."
" Mẹ đã đồng ý với con, không làm tổn thương Khinh Ca." Sắc mặt Đại Boss lạnh nhạt, giọng nói không được tốt: " Nhưng hôm qua cô ấy bị người ta ném lon sữa vào người."
Sang Lan Cầm cười nhạt: " Con đang chất vấn mẹ hả?"
" Mẹ đã đồng ý với con!" Đại Boss cau mày, không chút nào nhường bước.
" Con như thế này là thái độ gì? Chuyện con hứa với mẹ con có làm được không?" Sang Lan Cầm nổi giận: " Con lặng lẽ về thành phố Z, buổi tối lặng lẽ về biệt thự, con tưởng mẹ không biết sao?"
" Mẹ cho người theo dõi con?" Đại Boss lạnh giọng nói.
" Đúng thế." Sang Lan Cầm không phủ nhận: " Nếu mẹ không phái người theo dõi con, thì đã bị con lừa." Bà không chút lưu tình: " Phong Thành, con vẫn còn yêu cô ta."
Sắc mặt Đại Boss căng thẳng: " Tại sao mẹ dám làm tổn thương cô ấy? Cô ấy hiện tại đang mang thai 7 tháng.. " Anh cau mày: " Vạn nhất làm tổn thương đến cả đứa bé thì sao?"
" Mới chỉ có thế mà con đã đau lòng?" Sang Lan Cầm tức giận: " Vậy còn mẹ, còn em của con thì sao? Con có nghĩ đến không? Con vì kẻ thù mà gây gổ với mẹ, con như vậy có xứng làm con trai của mẹ không?"
" Những chuyện kia không liên quan gì đến Khinh Ca." Giọng anh lạnh nhạt.
" Đây mới chỉ là cảnh cáo." Sang Lan Cầm lạnh nhạt nói: " Nếu như con còn đối với cô ta nhớ mãi không quên, lần sau không nhẹ nhàng như vậy đâu."
" Mẹ dám!"
" Sao mẹ lại không dám?" Sang Lan Cầm hừ lạnh: " Nếu như con vì nó mà hận mẹ, mẹ sẽ ở trước mặt con nhảy lầu tự sát."
" Mẹ thôi đi!"
Mẹ con giằng co.
" Phong Thành, hiện tại vẫn chưa muộn." Sang Lan Cầm đành dịu giọng: " Nếu như con đáp ứng với mẹ một chuyện, mẹ sẽ không động đến cô ta nữa."
Sắc mặt Đại Boss lạnh băng: " Mẹ nói đi."
Sang Lan Cầm chậm rãi nói: " Tâm Lôi là một cô gái tốt, mẹ hi vọng con kết hôn với nó."
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
65 chương
10 chương
9 chương
19 chương
6 chương
10 chương