Editor: Miliion Roses Bỗng nhiên Cao Tử Thụy cảm giác trong người không được khỏe, cô ấy sẽ không trở lại nữa sao? Zazza lại hỏi: Nhà bác sĩ Kiều xảy ra chuyện gì? Hôm đó, tôi nhìn thấy cô ấy vừa nghe điện thoại vừa khóc. Hình như trong nhà có người bị tai nạn xe. Nữ bác sĩ nhún vai, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: Đúng rồi, chính là hôm cô ấy được nghỉ phép. Cô khóc sướt mướt như vậy đoán chừng người nhà bị thương rất nặng. Nữ bác sĩ lắc đầu nói: Tôi nghe mọi người nói, dọc đường ra sân bay, cô ấy không ngừng khóc. Quen biết nhau khá lâu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy khóc.. Các cô có liên lạc với nhau không? Cao Tử Thụy đột nhiên hỏi: Người nhà cô ấy hiện tại thế nào? Nữ bác sĩ lắc đầu: Tất cả mọi người ở trạm đều muốn hỏi thăm nhưng không thể liên lạc được với cô ấy. Cô nói: Hi vọng cô ấy đừng trở lại, mà hãy ở lại Chicago cùng người nhà. Cô ấy chưa lập gia đình, cũng đến tuổi kết hôn rồi. Ở đây chỉ hoang phí tuổi thanh xuân. Không phải cô ấy đã có bạn trai rồi sao? Cao Tử Thụy ấp úng nói, nghĩ đến cô về Chicago, sẽ gặp bạn trai thì trong lòng vô cùng không thoải mái. Anh muốn nói đến anh chàng gốc hoa trước đó hay đến tìm cô ấy sao? Nữ bác sĩ nói: Cô ấy nói người đó là bạn trai, nhưng gần đây người đàn ông đó không đến nữa, không biết có phải chia tay rồi không? Cao Tử Thụy bị sặc ngôn, người đàn ông đó không phải là anh sao? Nghĩ đến Kiều Hải Thần chân đứng hai thuyền, anh chỉ là lốp xe dự phòng, liền bực bội: Không phải ở bên Chicago cô ấy cũng có bạn trai sao? Không thể nào! Nữ bác sĩ nói: Chúng tôi chưa từng nghe qua. Sắc mặt Cao Tử Thụy hơi trầm xuống, nghĩ đến những tin nhắn của Devin, lại phiền não đến hoảng. Kiều Hải Thần, cô che dấu giỏi lắm. Sau khi ra khỏi trạm viện trợ, đầu Cao Tử Thụy ong ong, còn trong lòng thì nhức nhối. Hôm đó, chính là hôm cô cho anh một bạt tai, sau đó khóc sướt mướt rời đi. Thời hạn tham gia tình nguyện của cô đã hết từ tháng trước. Mà tháng trước, ở cái đêm mưa gió đó chính cô đã mang đến cho anh, cho anh biết được thế nào là vị ngọt của tình yêu. Cô muốn kéo dài thời hạn, tại sao? Cao Tử Thụy càng nghĩ càng loạn. Chẳng phải anh muốn xa cô, không muốn gặp cô nữa sao? Cô không có ở đây anh phải thấy mừng chứ? Sao cảm giác lại trống vắng thế này? Còn có, cha cô đã qua đời, người nhà lại xảy ra tai nạn xe, có khi nào là mẹ cô không.. Anh chưa từng nghe cô nhắc đến anh chị em, giống như là cô là con một.. Trong lúc nhất thời, suy nghĩ trong anh hỗn loạn. Đối với người phụ nữ chân đứng hai thuyền như Kiều Hải Thần, anh lại không thấy ghét bỏ? Cảm xúc này là sao? Là sao? Hiện tại, trong đầu anh đều là hình ảnh cô ngày đó, khóe mắt hồng hồng, rưng rưng tức giận, dáng vẻ mong manh, như một cơn gió rời đi. Sao anh lại nghĩ đến cô nhiều như vậy? Thậm chí còn muốn nói với cô lời an ủi? Ách! Cao Tử Thụy mày hết thuốc chữa rồi! Ai, không biết bác sĩ Kiều có quay lại không. Zazza vừa lái xe vừa than thở: Nếu như cô không trở lại, vậy thì cả đời này tôi không được gặp cô ấy nữa rồi. Lời của cậu ta, giống như sấm chớp ầm ầm khiến cho Cao Tử Thụy ý thức được, rất có thể anh cũng không được gặp lại cô nữa. Loại cảm giác này, cực kỳ không tốt. Sớm biết vậy tôi đã thổ lộ với cô ấy. Zazza cau mày, vô cùng hối hận: Mặc dù biết rằng cô ấy sẽ không tiếp nhận nhưng ít nhất có thể để cô ấy biết tình cảm của tôi! Cao Tử Thụy lạnh mặt, trừng mắt liếc cậu ta một cái. Gì đây? Sao lại có một tên địch ở ngay bên cạnh thế này? Tử Thụy, tôi thật không biết cậu có cái gì tốt. Zazza không vui vỗ vào vô lăng: Mà bác sĩ Kiều thích cậu. Cậu rõ ràng cũng thích cô ấy, vậy mà lại đối xử quá tệ với cô ấy. Sau đó lại chỉ trích: Cậu thật đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nếu như bác sĩ Kiều mà thích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước, sẽ không làm cô ấy khóc, cả đời sẽ đối xử tốt với cô ấy. Ách! Cao Tử Thụy cảm giác như có một vạn con ngựa phi qua người mình. Thật không biết bác sĩ Kiều hiện tại thế nào? Zazza thở dài: Ai.. Đêm nay, Cao Tử Thụy lại mất ngủ. Trong đầu loạn cào cào, tất cả đều là cô. Về sau, anh gọi điện thoại cho mấy người bạn học ở Chicago, muốn hỏi thăm tình hình cô nhưng không có kết quả gì. Trong lúc tâm phiền ý loạn, anh bấm máy gọi đến số điện thoại của cô, nhưng không cách nào liên lạc được. Cô cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của anh, không một dấu vết. Anh biết được chuyện của cô nhưng lại từ miệng người khác nói. Cảm giác mất mát này khiến Cao Tử Thụy muộn phiền không dứt. -- Hôn lễ đến gần, mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy. Phòng cưới được đặt ở biệt thự của Đại Boss, Bởi vì có chút gấp nên cả tòa nhà không tiến hành sửa chữa quá nhiều, trừ thay đổi những vật dụng trong nhà, Đại Boss dành thời gian bài trí lại một số phòng. Xong xuôi đâu đấy mới đưa Tống Khinh Ca đến xem. Trong phòng khách, toàn bộ vật dụng đã được thay mới, nhìn qua cảm giác rất mới mẻ. Đi lên lầu xem một chút. Đại Boss đưa cô lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính: Đây là phòng ngủ của chúng ta. Trước đó, phòng ngủ chính chỉ có màu trắng đen, đơn giản, có cảm giác hơi lạnh. Nhưng hiện tại, cảnh trước mắt khiến cho Tống Khinh Ca kinh ngạc, cả gian phòng đã được đổi thành màu ấm áp, hơn nữa còn là màu cô thích nhất. Khi cô còn chưa hết kinh ngạc thì Đại Boss dắt tay cô vào phòng thay đồ. Bên trong, gương lớn đã được đổi, tủ quần áo rộng hơn, bên cạnh có một giá giày có thể xếp được 100 đôi. Khi Đại Boss nói với cô, phòng thay đồ này hai phần ba tủ đựng đều là dành riêng cho cô để đồ cá nhân thì cô khẽ cau mày, anh định biến đây trở thành cửa hàng bán quần áo sao: Quá khoa trương. Tống Nhã Như từ nhỏ đã cưng chiều cô, mua cho cô không ít thứ. Những nhãn hiệu quần áo, túi xách nổi tiếng hàng năm ra sản phẩm mới bà đều mua cho cô. Nhưng kể từ khí Tống thị bị lừa, những đồ xa xỉ phẩm đó dì không mua cho cô nữa. Những đồ cá nhân của cô đoán chừng chỉ để vừa một hốc tủ. Trong ngăn kéo phòng tắm, trừ sữa tắm nhập khẩu của anh, còn có thêm sữa tắm cùng loại dành cho cô, trong ngăn kéo còn có áo choàng tắm tình nhân.. Em xem phòng ngủ có cần sửa đổi hoặc thêm vào vật dụng gì không? Đại Boss hỏi. Tống Khinh Ca nhìn anh, cười tươi như hoa: Em rất thích. Vì cô, anh bỏ đi sở thích của mình, đổi phòng ngủ thành phong cách mà cô thích. Trong thời gian ngắn như vậy đã sửa xong, tốn không ít công sức, cô còn gì mà không hài lòng đây? Thích là tốt rồi. Đại Boss dắt tay cô: Đi xem phòng ngủ của con. Bên cạnh phòng ngủ chính là một căn phòng bên trong trống rỗng: Đây là phòng của bạn nhỏ Cố.. Anh đứng sau lưng cô, hai tay đặt lên vai cô, dịu dàng nói: Cố phu nhân bài trí phòng này nhé. Tống Khinh Ca gật đầu khẽ cười, sau đó nói thầm: Nhưng mà không biết là con trai hay con gái.. Không biết giới tính, nên hơi khó chọn phong cách bài trí. Không thành vấn đề. Đại Boss đưa cô đến một căn phòng gần đó, cũng là một căn phòng trống: Hai căn phòng đều là dành cho bé cưng, một phòng cho con trai, một phòng cho con gái, như vậy đã ok chưa? Tống Khinh Ca dương mi cười: Như vậy quá lãng phí. Như vậy là lãng phí một căn phòng rồi. Đây gọi là dự phòng. Đại Boss thấp giọng nói: Chúng ta đâu chỉ sinh một đứa? Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, cô vừa mới mang thai, bụng còn chưa nhô lên mà anh đã tính đến việc sinh đứa thứ 2.. Cô hỏi: Làm sao anh biết được sẽ sinh một đứa là con trai, một đứa là con gái? Đại Boss bị hỏi khó, nhưng rất nhanh trí mượn cơ hội nhạo báng cô: Vấn đề này, sau này ở trên giường chúng ta từ từ nghiên cứu.. Sắc mặt Tống Khinh Ca khẽ biến thành hồng. Đàn ông đúng là lưu manh. Chỉ cần có cơ hội, là suy nghĩ lung tung. Giống như anh lúc nào cũng nói tuân theo lời dặn của bác sĩ nhưng luôn tìm cách trêu chọc cô. Lần nào đến cao trào cũng đột ngột dừng lại.. khiến cô chơi vơi, cảm giác thật là khó chịu. Thư phòng ở lầu hai cũng chỉnh sửa lại đôi chút, anh mua thêm một bộ bàn đọc sách, phía sau là một giá sách lớn. Tống Khinh Ca hỏi: Cùng làm việc trong một phòng, có ảnh hưởng đến anh không? Hiện tại, cô chỉ phụ trách hạng mục với tập đoàn đa liên kết, không quá bận rộn nhưng anh thì khác. Ảnh hưởng gì? Đại Boss nói, Đây là Mưu đồ của anh, mỗi khi anh đang bận rộn, chỉ cần ngước mắt lên nhìn cô một cái là anh lại có thêm động lực để tiếp tục công việc rồi. Đại Boss đưa cô lên lầu ba. Trước đó, Tống Khinh Ca chưa từng lên đó. Trên lầu ba, có một rạp chiếu phim nhỏ. Đại Boss dắt Tống Khinh Ca đi qua đó, đến một căn phòng. Khi Tống Khinh Ca vừa bước vào phòng thì vô cùng kinh ngạc: Đây là.. Gian phòng này và gian phòng cô hay ngồi vẽ tranh giống nhau như đúc. Giá vẽ, ghế ngồi, đèn, vách tường. Trời ạ, quả thực là quá giống mà có phần còn đẹp hơn. Phong Thành. Khóe mắt cô ẩm ướt, cảm động khẽ nhìn anh. Đại Boss cúi đầu nhìn cô, anh phục chế lại phòng vẽ tranh này, vì anh muốn sau khi cưới cô sẽ không đến Tống thị làm việc nữa, mà làm những điều theo sở thích của mình. Ở nhà hoặc đến phòng vẽ tranh. Anh hi vọng cho cô một cuộc sống hạnh phúc, làm những gì mình yêu thích, để cô tránh xa thương trường, nơi đó toàn những kẻ lừa gạt. Khi Tống Khinh Ca nhìn thấy một căn phòng nữa thì không nhịn được, nước mắt tí tách rơi. Ngốc này, sao lại khóc? Đại Boss cẩn thận giúp cô lau nước mắt: Sớm biết em khóc nhè, anh đã không đưa em đến đây xem. Thật sự, anh làm Cô quá cảm động. Bởi vì, căn phòng này là căn phòng được phục chế lại giống với căn phòng cô hay ngồi tập vi ô lông. Phòng vẽ tranh, phòng tập đàn trước đó là nơi cô hay đến. Bây giờ, mấy căn phòng đó được Đại Boss đưa về đây, hiện lên trước mặt khiến cô nhớ lại một thời.. Cô đã từng không buồn không lo. Gần nửa năm bận rộn với Tống thị, cô cũng đã mau quên, cô từng có một phòng vẽ tranh, một phòng tập đàn. Bất giác, cô nhớ đến Tống Nhã Như. Dì đã rất thương yêu cô, nuôi dưỡng cô. Cho cô học đàn, cho cô học vẽ tranh. Vì cô mà làm phòng vẽ tranh, phòng tập đàn dành riêng cho cô. Cho cô một cuộc sống đầy đủ.. Thật ra thì, dì rất yêu thương cô, rất yêu rất yêu.. So với tình thương của mẹ, chỉ có hơn không có kém. Mẹ con sao nỡ lạnh nhạt với nhau? Vậy mà, cô lại đối với dì xa cách, trong lúc nhất thời, cô âm thầm hối hận..