Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 132 : Chúng ta không rời xa nhau

Editor: Miliion Roses  " Ba anh qua đời rồi."  " Phong Thành.." Tống Khinh Ca hơi rũ mi, cảm thấy lúng túng vì mình đường đột hỏi anh như vậy: " Em xin lỗi." " Ngốc này! Không việc gì." Đại Boss cưng chiều xoa xoa tóc cô, nhàn nhạt nói: " Ba anh qua đời cách đây 20 năm, anh không thường ở bên cạnh ba nên cũng không có nhiều kỷ niệm với ba." Trong trí nhớ của anh, hình ảnh ba không nhiều. Ở biệt thự này cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết ba từng ở, thậm chí không có lấy mộttấm hình. Mà mẹ anh, Sang Lan Cầm không bao giờ nhắc đến ba trước mặt anh, Sang lão thì thỉnh thoảng sẽ nhắc đến nhưng toàn là những lời oán hận. Đối với lời của anh, Tống Khinh Ca tràn đầy đồng cảm: " Ba mẹ em qua đời khi em còn rất nhỏ, đối với họ em căn bản không nhớ được gì." Thậm chí, khi nhắc đến ba mẹ cô cũng không quá bi thương. " Khinh Ca, sau này chúng ta là người một nhà." Đại Boss ôm cô, thấp giọng: " Chúng ta cùng nhau chăm sóc con lớn lên.. không rời xa nhau." Anh hứa hẹn, sẽ cho con mình một gia đình hoàn hảo, bù lại tuổi thơ thiếu sót tình thân của họ. Không rời xa nhau! Lời thề thật đẹp, Tống Khinh Ca cảm động, ôm lấy anh: " Được! Chúng ta không rời xa nhau." -- Tập đoàn đa liên kết gồm có 6 cổ đông, giữa bọn họ có một quy định bất thành văn, đó là vào dịp đầu năm mới sẽ mở một buổi tiệc gặp mặt. Buổi gặp mặt riêng này, chỉ đưa vợ đến tham dự, ăn mặc không cần quá mức chỉnh trang, theo ý thích là được rồi. Địa điểm là nhà của một trong những cổ đông đó. Năm nay vừa đúng đến phiên nhà Lê Hân tổ chức. Biệt thự của Lê Hân ở Bắc Tam Hoàn. Khi Đại Boss dắt tay Tống Khinh Ca đến, trừ Lê Hân và Khang Cảnh Dật những người khác đều kinh ngạc. Có người trêu: " Phong Thành, tôi tưởng cậu là "cong".." Có người đùa: " Phong Thành, khó trách ngày đó cậu cứ thúc đẩy hợp tác với Tống thị, thì ra là Túy ông chi ý bất tại tửu. Lê Hân, chuyện hợp tác với Tống thị cậu đừng xía vào, để cho Phong Thành phụ trách đi. Dù sao, hai người bọn họ dễ nói chuyện với nhau hơn. Cậu cứ đi đi lại lại đến thành phố Z, lấy đâu thời gian chăm sóc Hiểu Hiểu." Lê Hân ngồi ở ghế sa lon, nhìn mọi người nhàn nhạt nói: " Để Phong Thành phụ trách, mọi người không sợ cậu ấy đem cả tập đoàn chắp tay đưa cho người khác sao?" " Tôi là người không có nguyên tắc như vậy sao?" Đại Boss nói. " Trước kia thì không phải." Lê Hân nhìn bạn thân: " Nhưng mà bây giờ rất khó nói!" Mọi người đều cười rồi. Bị bọn họ một phen trêu ghẹo khiên cho Tống Khinh Ca hơi ngượng ngùng. Những vị cổ đông này, lần trước đi ký hợp đồng cô đều gặp qua. Lần đó cô là người đại diện cho Tống thị, nhưng lần này lại xuất hiện với tư cách là bạn gái của Đại Boss. Bọn họ đối với sự xuất hiện của Tống Khinh Ca có chút ngạc nhiên nhưng chỉ trêu vài câu, ngoài ra đối với cô rất tốt. Sau đó, mấy người đàn ông lôi kéo nhau ra sân cỏ chơi golf. Hiểu Hiểu, vợ của Lê Hân chủ động kéo Tống Khinh Ca đến ghế sa lon. Những người vợ của mấy vị cổ đông đều ngồi hết ở đây. Lộ Hiểu Hiểu đang chuẩn bị giới thiệu cô với mọi người thì Chu Hi lên tiếng trước: " Khinh Ca, sang bên này ngồi đi." " Chị Văn Hi." Thấy người quen, Tống Khinh Ca đỡ mất tự nhiên hơn. Mấy người phụ nữ ở đó kinh ngạc: " Văn Hi, cậu biết em ấy sao?" " Em ấy là đàn em của mình." Chu Hi nhìn Tống Khinh Ca, dịu dàng nói: " Chúng mình đều là học trò của Điền giáo sư." " Woa, em cũng biết vẽ tranh?" Lộ Hiểu Hiểu cảm thấy hứng thú hỏi. " Em học được mấy năm." Tống Khinh Ca khiêm tốn nói. " Em ấy đâu chỉ biết vẽ tranh, chơi đàn vi ô lông cũng rất hay." Chu Hi cười cười nói. " Thật không?" Vợ một vị cổ đông nói: " Con gái chị cũng đang học đàn vi ô lông. Khinh Ca, có thời gian đến dạy con bé hộ chị nhé."  Bởi vì Chu Hi nói vài câu, khiến cho vợ mấy vị cô đông và Tống Khinh Ca bớt đi khoảng cách, nói chuyện với nhau tự nhiên hơn.  Chu Hi ra ban công nghe điện thoại, khi xoay người lại thì thấy Tống Khinh Ca đi đến: " Chị Văn Hi, vừa rồi cảm ơn chị." Chu Hi nhìn mấy người phụ nữ đang ngồi ở ghế sa lon, chỉnh chỉnh lại quần áo: " Trước đây chị cũng không thích tham gia vào những buổi tụ họp như thế này, nhưng mấy chị em kia rất tốt.." Cô cười, đang định nói tiếp thì điện thoại di động lại vang lên, cô xin lỗi: " Xin lỗi em, con gái chị gọi điện đến." " Vi Vi.. Ừ, con phải ngoan, đi ngủ sớm đi nhé." Chu Hi cúp điện thoại, cười yếu ớt, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc: " Con gái lớn của chị, lần trước em đến chưa gặp nó." Dứt lời đến gần mở ảnh ở điện thoại di động cho Khinh Ca xem hình. Khinh Ca rất kinh ngạc: " Chị Văn Hi, cháu ấy giống chị quá." Khi còn học vẽ, cô có nghe mọi người nói Khang Cảnh Dật có một người con gái riêng. Quả thật, nhìn nó rất giống Văn Hi.  Chu Hi hạnh phúc, không khỏi kiêu ngạo nói: " Nhìn nó giống hệt lúc chị khi nhỏ." Tuy có nghi ngờ những Tống Khinh Ca lịch sự, không hỏi kỹ: " Chị Văn Hi, chị thật là hạnh phúc." " Phong Thành và em cũng không tệ." Chu Hi khẽ cười: " Hai em cũng sẽ hạnh phúc." Tống Khinh Ca xoay người, nhìn qua cửa sổ sát đất thấy Đại Boss đang cầm gậy đánh golf, nhìn động tác chắc đang chuẩn bị đánh bóng, dáng người trưởng thành, mười phần sức quyến rũ, cho dù bên cạnh là những người đàn ông thành đạt nhưng anh rất nổi bật. " Chúng ta qua bên kia đi." Chu Hi nói: " Đi lâu quá, không được lịch sự lắm." Trở lại ghế sa lon, mấy vị phu nhân đang nói chuyện với nhau về cách nuôi dạy con, một lát lại thấy than phiền vì mấy nhóc quá nghịch ngợm. Sau đó, Tống Khinh Ca đi vệ sinh. Khi trở về đi qua hành lang nhìn thấy Lộ Hiểu Hiểu đang ngẩn người đứng ở cửa. Hiểu Hiểu thấy cô thì hơi ngẩn ra, nhanh chóng nở một nụ cười: " Chủ đề mấy chị ấy nói không hợp với chị em mình." Cô mời: " Khinh Ca, theo chị ra ngoài sân một chút, được không?" Vườn hoa biệt thự Lê Hân rất lớn, giống như một công viên thu nhỏ vậy. " Khinh Ca, không nghĩ đến em là bạn gái của Phong Thành." Lộ Hiểu Hiểu vừa đi vừa nói: " Năm trước tụ họp, bọn chị mỗi người một câu, muốn giúp Phong Thành tìm một người bạn gái, nhưng cậu ấy cự tuyệt."  " Vậy à?" Tống Khinh Ca hỏi. " Mặc dù cậu ấy không đồng ý, nhưng bọn chị không hề nản trí, lúc sau liền kêu cô gái đó tới. Nhưng cậu ấy đến cả liếc mắt cũng không thèm liếc một cái, không nể mặt bọn chị một tí nào." Lộ Hiểu Hiểu thở dài: " Lúc ấy, chị còn tưởng cậu ấy.." Cô cười ha ha: " Hôm nay, thấy cậu ấy dẫn em đến đây, hóa ra cái gì cũng phải có duyên phận, duyên phận này chỉ có thể tự đến chứ không thể ép đến được." Tống Khinh Ca cười cười, nhìn Đại Boss đang ở cách đó xa xa.  " Đúng rồi, Hứa tiểu thư đi cùng em đâu?" Lộ Hiểu Hiểu hỏi cô: " Gọi cô ấy đến đây chơi đi?" Nhắc đến Hứa Uyển, trong lòng Tống Khinh Ca mơ hồ cảm thấy không yên lòng: " Hai ngày trước cậu ấy phải đi rồi." Cô nhìn nhìn Lê Hân, anh đang cùng Đại Boss nói chuyện gì đó, có vẻ rất vui vẻ. "Oh, tiếc nhỉ! Cô ấy thật xinh đẹp, chị rất thích." Lộ Hiểu Hiểu cười yếu ớt, như có điều suy nghĩ: " Chị thấy cô ấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu." " Cô ấy và em là người ở thành phố Z, rất ít đến thủ đô." Tống Khinh Ca không muốn cùng vợ Lê Hân nói đến Hứa Uyển, cô sợ.. Nhưng trong lòng, lại lo lắng cho Hứa Uyển. Bởi vì, sau khi trở lại đoàn phim, Hứa Uyển không gọi cho cô. Cô nhàn nhạt nói sang chuyện khác: " Chị Lộ, em thấy vợ chồng chị tình cảm rất tốt."  Lộ Hiểu Hiểu khẽ cười: " Vậy sao? Tất cả mọi người đều nói như vậy."  Bên ngoài quá lạnh, hai người rất nhanh trở về phòng. " Trong nhà ấm áp hơn nhiều." Lộ Hiểu Hiểu xoa xoa hai tay, nhìn mấy người đàn ông qua cửa sổ sát đất: " Thật không biết quả bóng đó có gì hay mà họ lại thích như vậy." Tống Khinh Ca khẽ cười, vô ý nhìn thấy bức ảnh ở phòng khách. Là ảnh cưới của Lê Hân và Lộ Hiểu Hiểu, trong ảnh họ cười đến ngọt ngào. Lộ Hiểu Hiểu chuẩn bị bữa tối rất công phu, bàn được ghép lại với nhau thành một hàng dài, khăn trải bàn rủ xuống, ở giữa đặt hoa tươi. Từng cặp vợ chồng ngồi đối diện với nhau, nhìn qua rất lãng mạn. Đang ăn, Lê Hân nói: " Phong Thành, sang năm đến phiên nhà cậu tổ chức họp mặt." Đại Boss nhàn nhạt uống một ít rượu, ánh mắt rơi vào người Tống Khinh Ca: " Sang năm tổ chức ở nhà tôi không tiện." Anh nói: " Hay là đến nhà anh sáu?" " Cái gì mà không tiện?" Một vị cổ đông trêu đùa: " Nhà anh sáu có bọn nhóc mới không tiện.. Chẳng lẽ, sang năm cậu.." Vị cổ đông đó nói chưa hết lời nhưng mọi người đều hiểu ý, không khỏi nhìn họ. Tống Khinh Ca hơi quẫn, bị nhiều ánh mắt nhìn vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu uống một chút nước. " Sắp tới tôi sẽ kết hôn ." Đại Boss nhìn Tống Khinh Ca, thoải mái nói: " Cưới xong sẽ sinh con." Anh dương mi: " Cho nên, sang năm không tiện chiêu đãi mọi người.." Mọi người nghe xong, không tránh khỏi một phen trêu ghẹo. " Lê Hân, Phong Thành cưới xong liền muốn sinh con, cậu và Hiểu Hiểu bao giờ thì mới tính đến chuyện đó?" Vị cổ đông ngồi gần thấy vậy liền hỏi. Lộ Hiểu Hiểu đang bảo người giúp việc mang thêm rượu vang, khi nghe xong hơi bối rối, không nói gì. Lê Hân nhàn nhạt nâng ly rượu, nhàn nhạt nói: " Tôi và Hiểu Hiểu muốn có không gian riêng." " Dù có muốn không gian riêng thì vẫn phải tính đến việc sinh con." Người nọ nói tiếp: " Không được 4 đứa như nhà Cảnh Dật thì cũng phải sinh 2 đứa.." Một vị phu nhân nói: " Đúng vậy, con cái là sợi dây dằng buộc vợ chồng.. Hiểu Hiểu, bây giờ không muốn sinh, sau này tuổi tác lớn sẽ hối hận đó." Hiểu Hiểu nghe xong, cười nhạt: " Em và Lê Hân đều nhất trí là không muốn có con, cho nên mọi người đừng khuyên nữa." Cô giơ ly rượu lên: " Mọi người nếm thử rượu vang này đi, là nho em tự hái sau đó tự chưng cất đó."  Hiểu Hiểu rất bản lĩnh, có thể chuyển chủ đề vô cùng khéo léo khiến cho Tống Khinh Ca ngỡ ngàng. Cô ấy không phải là một người chỉ biết vui đùa, mà là một người vợ hào môn, có học thức, ứng xử đặc biệt rất có cá tính. Cô thấy Hứa Uyển và Hiểu Hiểu rất chênh lệch. Sau đó, lặng lẽ nhìn Lê Hân. Hai vợ chồng anh ấy rất hạnh phúc vì sao lại muốn qua lại với Hứa Uyển. Trong lòng cô, vì Hứa Uyển mà thở dài.