Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 130 : Anh ấy là người thế nào ?

Editor: Miliion Roses  " Mắt cậu có vấn đề à." Cao Tử Thụy lạnh lùng hừ một tiếng. Cô ấy không những xinh đẹp mà còn là một người phụ nữ vô cùng đáng yêu. Ách! Xem ra, đầu óc anh mới là có vấn đề. Vừa rồi còn hô quyết tâm quên cô vậy mà bây giờ lại.. " Tử Thụy, không phải trước đây cậu rất thích bác sĩ Kiều sao? Hôm nay làm sao mà thái độ lại kém như vậy, nồng nặc mùi thuốc súng?" Zazza không hiểu hỏi. Cao Tử Thụy hừ một tiếng, tâm tình cực kỳ sa sút, không nói lời nào nữa. Thuốc tê dần dần hết tác dụng, chỗ vết thương nóng lên, mơ hồ cảm thấy đau, nhưng nỗi đau này thấm gì so với nỗi đau trong lòng anh. Zazza nhìn bộ dạng anh, hơi buồn cười: " Cậu lại còn mạnh miệng, rõ ràng thích bác sĩ Kiều mà còn làm bộ, còn không dám thừa nhận? Cô ấy chính là nữ thần trong lòng tôi, tôi cũng rất thích cô ấy." Sau đó, lại ảo tưởng: " Nếu bác sĩ Kiều cười với tôi một cái.. ha haa.. Nếu cô ấy nguyện ý làm bạn gái của tôi, tôi khẳng định sẽ coi cô ấy như bảo bối." Nhìn bộ dạng mê gái của anh ta, Cao Tử Thụy trong lòng càng phiền não. Bởi vì vết khâu vừa nóng, vừa đau chỉ có thể nằm ngang, không thể thoải mái lật người khiến cho Cao Tử Thụy cả đêm ngủ không ngon. Chằn chọc đến tận sáng cuối cùng cũng thiếp đi. Mơ mơ màng màng, anh nhìn thấy bóng dáng giống như là Kiều Hải Thần. Cô ngồi ở bờ giường nhìn anh, anh mơ hồ nghe thấy tiếng cô thở dài. Chờ Cao Tử Thụy tỉnh lại, đã gần đến buổi trưa. Anh đi ra khỏi phòng ngủ, chợt ngửi thấy mùi thức ăn, mới phát hiện bụng mình đang biểu tình. Ui, Zazza, cậu cũng biết nấu ăn sao? Anh loáng thoáng nghe thấy phòng bếp truyền đến giọng nói, bước đến không ngờ nhìn thấy Kiều Hải Thần đang đứng đó. Cô sao lại đến đây? Cô mặc một chiếc áo phông đơn giản, quần jean ngắn lộ ra đôi chân thon dài, tóc buộc đuôi ngựa. Cô đang đứng xào rau, còn Zazza đang ríu rít ở bên cạnh, giúp cô lấy gia vị, tay với thứ này, lấy thứ kia nhưng hai mắt thì dán lấy cô. Còn cô, không hề có chút nào xa lánh cậu ta, ngược lại thỉnh thoảng còn mím cười, vui vẻ nói: " Cảm ơn." Nhìn cảnh này, ngực Cao Tử Thụy như bị đá đè, hô hấp có phần khó khăn. Nhìn bộ dạng mê gái của Zazza, bờ môi anh nở một nụ cười lạnh: Người phụ nữ này, phóng điện khắp nơi để quyến rũ. Anh tự giễu bản thân mình, có lẽ anh cũng chỉ là con mồi trong vô vàn con mồi bị cô quyến rũ. " Tử Thụy, cậu tỉnh rồi?" Zazza phát hiện anh đang đứng gần đó, cười ha ha: " Đói bụng không, sắp được ăn trưa rồi." Kiều Hải Thần quay đầu lại nhìn anh, môi nở một nụ cười. Thấy anh lạnh mặt với mình cô quay đầu tiếp tục xào rau. Cao Tử Thụy nhíu mày, xoay người trở về phòng ngủ. Nhưng làm thế nào cũng vẫn nghe thấy giọng nói của bọn họ, khiến cho anh vô cùng khó chịu. Không lâu sau, Kiều Hải Thần bước đến. Cô đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, mấp máy môi, bước đến: " Anh còn đau nữa không?" " Không chết được!" Cao Tử Thụy tức giận nói, ánh mắt nhìn đôi chân dài của cô, cổ họng có chút căng thẳng. Kiều Hải Thần đến gần anh, cúi người nhìn vết thương: " Ngày mai sẽ tiêu sưng." Cô dặn dò: " Khi tắm phải cẩn thận, đừng để dính nước." Trong lòng Cao Tử Thụy vô cùng không thoải mái, giọng điệu chế giễu: " Bác sĩ Kiều đối với bệnh nhân nào cũng như vậy sao? Đến tận nhà để thăm? Còn nấu cơm cho ăn?" Nghĩ đến người đàn ông tên Devin, lại nghĩ đến có khi cô còn nhiều người đàn ông khác nữa, trong lòng anh chua chát, lửa giận lại ngút ngàn. " Tử Thụy." Anh đột nhiên biết mất, đối với cô khó chịu. Làm sao mà Kiều Hải Thần không cảm giác được? Cô đứng sau lưng anh, hơi thấp đầu, lấy dũng khí, kéo tay anh: " Anh sao vậy?" Trong tình yêu cô không có kinh nghiệm, chỉ biết anh đang rất tức giận nhưng không biết anh tức giận vì nguyên nhân gì. Cao Tử Thụy hất tay cô ra, trong mắt hàng ngàn tia lửa giận: " Mắc mớ gì đến cô?" " Em chỉ muốn quan tâm anh.." Kiều Hải Thần không biết phải làm sao, hôm nay cô được nghỉ phép nên đến thăm anh, không có xe, phải đi bộ 2 giờ mới đến được đây. " Cô lấy tư cách gì để quan tâm tôi?" Cao Tử Thụy cả giận: " Bác sĩ sao?" Sắc mặt Kiều Hải Thần khẽ chuyển sang hồng, lời của anh khiến cô khó nói: " Chúng ta.. " Cô ấp úng: " Làm bạn bè." " Bạn bè?" Cao Tử Thụy cười chế giễu: " Chúng ta trở thành bạn bè từ bao giờ, sao tôi lại không biết?" " Tử Thụy." Trong mắt Kiều Hải Thần thấp thoáng tia đau xót: " Em.. Em cho là chúng ta đã.." Đêm đó, không phải là.. " Chúng ta không có cái gì hết." Anh lạnh giọng quát khẽ. " Đêm đó.. coi là gì?" Trong mắt Kiều Hải Thần rưng rưng, đáy lòng co rút đau đớn, cô rõ ràng cảm thấy anh thích mình, nhưng sao anh lại nói.. Sắc mặt Cao Tử Thụy trầm xuống, cổ họng giống như bị ngạnh thứ gì, máu nóng xộc lên não, nói bừa: " Ngủ một đêm thì sao? Cô cũng không phải là lần đầu tiên, cũng chẳng thiệt hại gì.." Bốp! Khuôn mặt Cao Tử Thụy lĩnh trọn một cái tát. Ánh mắt Kiều Hải Thần hồng hồng, lệ trực trào tức giận nhìn anh, sau đó cô xoay người rời khỏi nhà anh. Cao Tử Thụy sững sờ tại chỗ, trên mặt đau rát. Zazza từ phòng bếp đi vào, thấy Kiều Hải Thần lau nước mắt rời đi, liền kêu một tiếng: " Bác sĩ Kiều.." Nhưng cô không quay đầu lại, anh muốn đuổi theo nhưng thấy Cao Tử Thụy trầm mặt, vì vậy hỏi: " Tử Thụy, sao vậy?" Cao Tử Thụy không lên tiếng. Zazza đuổi theo ra bên ngoài. Không lâu sau, Zazza trở lại, không hiểu hỏi: " Tử Thụy, sao cậu lại chọc cho Bác sĩ Kiều nổi giận? Sáng sớm cô ấy đã đến đây thăm cậu, còn nấu cơm cho cậu ăn, sao cậu lại.." Cao Tử Thụy buồn bực, rút một điếu thuốc lá, hung hăng hút một hơi. " Rõ ràng cậu thích Bác sĩ Kiều, sao hết lần này đến lần khác bày ra bộ mặt này." Zazza lẩm bẩm: " Cậu có biết hay không, Bác sĩ Kiều khóc đó.. Tôi nói đưa cô ấy về, cô ấy nhất định không nghe. Từ đây về trạm viện trợ không có xe, buổi sáng cô ấy đi bộ 2 tiếng mới đến được đây, hiện tại là buổi trưa, trời lại nóng như vậy.." Cao Tử Thụy không khách khí đẩy Zazza ra khỏi phòng ngủ, rầm một tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại. -- Đại Boss trong thư phòng cùng Cao Tử Thụy mở hội nghị video. Tống Khinh Ca ngồi ở ghế sa lon, cùng Hứa Uyển tán gẫu qua Wechat:[ Cậu đang đi tàu cao tốc?] [ Ừ.] Tống Khinh Ca nghĩ đến ngày hôm qua ở Toàn Tụ Đức gặp vợ chồng Lê Hân, không khỏi lo lắng hỏi: [ Tối hôm qua anh ấy tìm cậu không?] Qua một lúc lâu sau, Hứa Uyển mới trả lời: [ Mình và anh ấy đã tiến hành thanh toán xong.] Khinh Ca không hiểu lắm: [ Là sao?] Hứa Uyển nhắn lại: [ Bye Bye.] [ Tiểu Uyển, cậu có sao không?] Tống Khinh Ca thở dài một tiếng, không biết nên mừng hay nên lo cho bạn. Hứa Uyển nhắn lại: [ Ha haa, chị đây hiện tại thần thái vô cùng thăng hoa.. Cùng anh ấy đã lâu, cũng thấy chán. Cuối cùng cũng thoát khỏi.] Nhìn những lời Hứa Uyển nhắn lại, chỉ sợ trong lòng cô ngược lại với những gì mình nói. Giờ phút này, Tống Khinh Ca không biết nói gì để an ủi bạn, chỉ có thể nói nói: [ Tiểu Uyển, thuận buồm xuôi gió.] [ Khẳng định là thế rồi.] Hứa Uyển rất nhanh lại nhắn thêm: [ Đi tàu mình hơi mệt. Mình nghỉ chút, lát nữa điện thoại cho cậu.] Ngồi trên tàu cao tốc, Hứa Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật lướt qua vô cùng nhanh, mắt cô đã đẫm lệ từ bao giờ. Tối hôm qua, tận đến khuya Lê Hân mới đến. Hai người không nói với nhau lời nào. Anh đứng ở ban công hút thuốc lá, cô đi ngủ. Vừa mới ngủ, thì anh đến giường, không nói không rằng hai người giống như nam châm hút lấy nhau. Xong chuyện, Hứa Uyển nói: " Ngày mai em phải trở lại đoàn làm phim." Lê Hân hút thuốc lá, không lên tiếng. " Nửa năm kỳ hạn tính đến hôm nay đã hết." Hứa Uyển nói. Lê Hân không lên tiếng. " Cảm ơn Lê tổng nửa năm qua đã chiếu cố." Cô nói: " Sau này, nhớ sống tốt." Lê Hân không lên tiếng, vứt đi tàn thuốc lá sau đó đem cô áp dưới thân, không biết tại sao hôm qua sức lực anh vô cùng lớn, dày vò cho cô chết đi sống lại. Cô cầu xin tha thứ nhưng anh không nghe. Sau khi Hứa Uyển tỉnh lại, anh đã đi rồi. Trên giường lưu lại một tờ chi phiếu. Số tiền này, đúng là số tiền mà hai người đã thỏa thuận trước đó. Tiền đã thanh toán xong! Không có tranh chấp, không còn dây dưa, cô coi như được giải thoát, so với những người cùng nghề diễn viên, xem ra còn may mắn hơn rất nhiều. Nhìn tờ chi phiếu, cô cười nhưng mà.. nước mắt rơi đầy mặt. Từ giờ, sẽ là người qua đường. -- Tống Khinh Ca ngó nghiêng, vẫn thấy Đại Boss cùng Cao Tử Thụy mở hội nghị video, hình như có vấn đề gì khó giải quyết, hai người đang cùng bàn bạc. Cô nhìn tủ sách ở trong thư phòng, muốn tìm một cuốn sách để đọc. Ở tủ sách, cô nhìn thấy mấy tấm hình. Là hình khi Đại Boss còn bé. Wow, lúc anh còn bé nhìn đã đẹp trai rồi! Cô nhìn nhìn, thấy có một tấm ảnh chụp chung. Trong hình là năm, sáu cậu nhóc khoảng 10 tuổi. Nhìn cảnh vật trong hình, chắc là vừa thi đấu bóng đá xong, đang mặc đồng phục. Đại Boss đứng ở giữa, chân gác lên quả bóng, nhìn vô cùng chững chạc. " Em nhìn cái gì đó?" Đại Boss làm việc xong đi đến. Tống Khinh Ca chỉ tay vào tấm hình: " Ảnh ngày bé của anh.." Đại Boss ở sau lưng, tay vịn lấy hông, cằm dựa vào vai cô. Tống Khinh Ca chỉ vào một người ở bức ảnh chụp chung." Đây là ai?" Nhìn qua rất quen mắt. " Không phải anh." Đại Boss hỏi một đằng đáp một nẻo. Cô hơi nhếch môi: " Em biết không phải anh." Lại hỏi: " Ai vậy?" Đại Boss hơi mỉm cười, ranh mãnh nói: " Trước mặt chồng chưa cưới mà dám hỏi tên người đàn ông khác.. Tống Khinh Ca, em có ý gì hả?" Một tiếng "chồng" khiến cho Tống Khinh Ca đỏ mặt, khẽ sẵng giọng: " Anh Không nói thì thôi." Sau đó nói: " Chẳng qua em cảm thấy cậu nhóc ấy rất giống một người."  " Giống ai?" " Lê Hân." Tống Khinh Ca nói: " Tổng giám đốc tập đoàn đa liên kết, hợp tác với tập đoàn em." Đại Boss nhàn nhạt nói: " Cậu nhóc đó không giống Lê Hân." Hay tay anh ôm lấy hông cô: " Mà chính là Lê Hân." Tống Khinh Ca giật mình, quay đầu lại: " Anh quen anh ấy sao?" " Đâu chỉ có quen không." Anh vuốt ve hông cô: " Còn rất thân là đằng khác." Nghĩ đến Hứa Uyển, Tống Khinh Ca hỏi: " Anh ấy là người thế nào?" Lại nghĩ đến chuyện hôm qua, cô lại hỏi: " Anh ấy và vợ tình cảm có tốt không?"