Khe hở hạnh phúc

Chương 14 : Chương 7.2

Cô biết hẳn là nên tách nhau ra thật xa mới không liên lụy đến người khác. Cô hiểu được chính mình là một gánh nặng, hẳn là anh nên tránh càng nhanh càng tốt. Cô rõ ràng biết đầu mình có bệnh, mà căn bản, việc mình sinh ra là sai lầm lớn nhất cuộc đời. Nhưng mà… nhưng mà cô thương anh. Rất yêu, yêu đến khắc vào xương vào thịt, yêu đến khi trái tim vỡ thành hai nửa vẫn không thể khống chế được tình cảm lan tràn như cỏ dại ấy. Cắn một miếng hamburger, không nhai đã nuốt vào bụng. Thức ăn trong dạ dày cô muốn ‘làm phản’, cô cũng không xen vào. Bây giờ Tồn Ngải chỉ có thể trông nom được trái tim kia còn nhảy trong lồng ngực mình. Nó đang kháng cự, nó đang giãy dụa, nó muốn tìm một đường sống, nhưng mỗi một cánh cửa đều bị bịt kín, đều bị ngăn lại. Nó trốn không thoát. Nó trốn không xong. Nó bị nhốt lại. “Em phải đi làm, em phải tìm một việc gì đấy để phân tâm đầu óc. Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện tốt đẹp, không phải chỉ có một mình tình yêu.” Nước mắt trượt dọc xuống má cô. “Đã không có. Mất đi anh, trong cuộc đời em chỉ còn lại những chuyện xấu xí.” “Sẽ không, em phải tin tưởng anh. Khắp mọi nơi trong cuộc đời này đều tồn tại kỳ tích, chỉ cần em mở hai mắt ra nhìn, sẽ tìm được chuyện khiến chính mình vui vẻ.” “Em đang nghiêm túc, trong cuộc đời em đã không còn kỳ tích.” Cố chấp của cô khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi. “Em… em đi vòng quanh thế giới đi, anh sẽ mở cho em một tài khoản, bên trong có đủ tiền, cho em đi du lịch khắp nơi. Em hãy đi đi, đi làm một cuộc phiêu lưu mạo hiểm em thích nhất, chỉ cần nhớ viết thư cho anh là được.” Nếu đã không có cách nào vui vẻ vì tình yêu, thì như vậy, khiến giấc mộng cô trở thành hiện thực thật vui vẻ. “Nếu có một ngày, em đi mệt rồi có thể trở về không?” “Có thể, đợi đến lúc ấy, chúng mình sẽ trở thành anh em thực sự, anh vẫn thương em, cưng chiều em. Em sẽ là đứa em gái nhỏ yêu anh trai của em, luôn quý trọng ngưỡng mộ anh như trước.” Nghe nói, tình yêu sẽ bình phục. Nghe nói, tình yêu chỉ là một cảm giác thoáng qua ngắn ngủi. Nếu những người kia không phải lừa gạt, như vậy, bọn họ sẽ đi đến một ngày nào đó, rồi gặp lại nhau, khi đó tình cảm gia đình đã chiếm phần lớn trong cảm xúc của cả hai. “Nếu đến lúc đó, tình cảm của em vẫn không phải là em gái đối với anh trai thì sao?” Tồn Ngải khiến anh khó xử. Cô rất hư, nhưng mà cô còn có thể hư bao lâu? Có thể tiếp tục tùy hứng là chuyện xa xỉ đến cơ nào. “Anh đây đành phải… kiếm thật nhiều thật nhiều tiền đưa em vào vũ trụ vậy.” Mặc Ân thử nói đùa, lại khiến nước mắt cô chảy ra. Đau lòng, anh vươn tay chạm đến gương mặt cô, chạm đến miếng gạc trắng xóa, nói sang chuyện khác, “Sao lại bị thương thế này?” “Giày cao gót lại chuốc họa.” “Ngày mai anh mang đi mua giày thể thao.” “Không được, cái giày đó không thể mang với đồ vest được.” Tồn Ngải chu miệng lên. “Có liên quan gì, cho dù thế nào em vẫn là đẹp nhất.” Thở dài, Mặc Ân nắm tay cô, hỏi: “Tồn Ngải… đi vòng quanh thế giới, được không?” Giữa lớp nước mỏng mờ mờ trong mắt, cô gật đầu đồng ý. Là nên rời đi, đi cho đến khi đủ xa, đi cho đến khi cô không còn là gánh nặng của anh nữa. Ký sinh trùng nên tách khỏi, để cây đại thụ này được sống tiếp. Và sống tốt. “Ngoan, nơi đầu tiên muốn đi là nước nào? London nước Anh, hay là Paris Pháp?” “Em muốn về Mỹ trước, thăm mẹ.” “Được, vậy thì về Mỹ, nhưng trước khi xuất phát hãy chuyển về đi.” Phong thư này, Mặc Ân kéo dài hai tuần đằng đẵng mới trả lời. Nói đến cùng, anh vẫn để tâm, để ý tới việc một người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc đời Tồn Ngải, để ý tới việc đối phương đã trở thành một người cùng chung sinh mệnh, để ý đến việc anh vẫn còn ở nơi đây chờ đợi, mà chiếc diều bay cao kia, đã lãng quên đường về nhà. Đây không phải là điều mình muốn hay sao? Anh muốn cô theo đuổi hạnh phúc của mình, anh muốn cô xem mình là một người anh trai thực sự, là anh nói trong cuộc đời này, khắp nơi đều có kỳ tích xuất hiện, anh nào có thể quay đầu, thống hận cái kỳ tích ấy? Trải qua hai tuần lễ lắng đọng, Mặc Ân ép chính mình dùng thân phận anh trai, gửi lá thư này đi. Em gái, anh rất vui vẻ, bởi vì em cố gắng khiến chính mình vui vẻ. Australia vừa nghe đã nghĩ đất nước kia thực sự rất tuyệt vời, có lẽ anh nên đi thử một lần xem sao. Anh thực rất mừng, trong cuộc đời của em đã tìm được một lối ra mới, cũng rất mừng khi có một người đàn ông khác làm bạn với em. Tình cảm mà sức mạnh nào cũng không thể chia tách hai người, em phải thật quý trọng nó. Nếu có cơ hội mặc vào chiếc váy cưới em đã nhìn thấy ở gần điện Versailles Paris, hãy nhớ, mời anh đến tham dự hôn lễ của em. Dù sao anh cũng là anh trai em, là một trong những người đàn ông yêu thương em nhất, biết chưa? Đọc thư, thấy em vẫn chưa viết những lời này, anh đột nhiên rất nhớ biểu cảm khi ghen của em. Là ghen tuông ấy. Có biết dáng vẻ mỗi lần bảo vệ tình yêu của em đáng yêu đến bao nhiêu không? Có phải là bởi vì bên cạnh đã có người khác nên cũng muốn đẩy anh ra ngoài bán thật nhanh? Không cần đâu, anh biết phương hướng mà mình muốn đến, em đừng lo lắng cho anh. Gần đây anh trở về trường Đại học một chuyến, gặp vài giáo sư. Bọn họ vẫn giống như thời đó, tinh thần sáng láng khi lên lớp, vẫn thường rủ nhau chơi đùa cùng mấy con cá trong hồ liễu rủ. Trong thư viện, mỗi một bàn vẫn là một sinh viên chiếm cứ như cũ. Đi dạo trong vườn trường, thời gian dường như tạm dừng. Những người giống nhau, bầu không khí giống nhau, cảnh vật như những ngày xưa cũ, tựa hồ giây tiếp theo, em sẽ chạy tới anh từ đằng xa xa, níu lấy cánh tay áo của anh, không kiêng kị gì mà lớn tiếng gọi, “Anh, em ở trong này.” Chỉ là như vậy, toàn thế giới đều biết em là em gái của anh, có một giáo sư thường hay trêu chọc anh như thế này: “Em gái của em giống như mấy học sinh nữ mười lăm tuổi, sáng sủa hoạt bát, còn em sao lại kín đáo thâm trầm như thế?” Không sai, có lẽ so với em, anh già đi nhiều lắm, làm cái gì cũng đi một bước nghĩ ba bước, vừa suy nghĩ sâu xa lại lo lắng nhiều chuyện, loại tính cách này khiến cho anh đối với chuyện không chắc chắn thì lại đứng yên tại chỗ. Nói cho em biết một bí mật nho nhỏ, lúc ấy, trong lớp chúng mình có một đứa con trai muốn theo đuổi em. Cậu ta hỏi anh chuyện của em, biết anh đáp lại thế nào không? Anh cho cậu ta một nắm đấm. Có nhớ hay không khi đó em thường hay oán giận, vì sao anh có nhiều cô gái theo đuổi như vầy, còn em chẳng có ai ngó ngàng? Công bố đáp án đây, mấy thằng con trai có ý tứ với em đều bị anh bí mật xử lý. Sao thời gian có thể trôi nhanh đến như vậy? Chỉ chớp mắt một cái, một Trữ Tồn Ngải béo ú khiến anh muốn đá văng đi lại lớn lên, trở thành một cô gái xinh đẹp người gặp người thích. Cô bé bắt đầu biết trang điểm, sẽ mang giày cao gót, [tuy rằng giày cao gót này luôn đối nghịch với em, nhưng nói thật, giày cao gót thực sự khiến hai chân Tồn Ngải nhà chúng ta vừa dài vừa đẹp hơn], lúc đi trên đường có rất nhiều ruồi bọ nhìn lom lom, [may mắn là anh trai cô bé lại rất biết cách đập ruồi], sau đó là bây giờ… có một người đàn ông không thể chia lìa chờ đợi cạnh em, em có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh sao? Anh rốt cuộc hiểu được, vì sao trên đời này mọi người cha đều không vừa mắt người yêu con gái mình. Tồn Ngải, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ điều chỉnh tâm trạng của mình, thử thừa nhận người đàn ông em yêu sâu đậm kia. Anh là người yêu ai yêu cả đường đi, đối với anh ta sẽ có thiện ý. Cho nên, em phải cho anh nhiều thông tin mới được. Anh ta tên gì, học gì, làm nghề gì? Gia đình anh ta có bình thường hay không, có bà mẹ chồng hay ngược đãi con dâu hay không? Hai người quen biết nhau như thế nào? Anh ta yêu em nhiều hơn một chút hay là em thương nhiều hơn vài phần? Nếu có thể, đưa cho anh trường anh ta học cùng tên công ty, anh lên mạng kiểm tra xem người đàn ông này có năng lực lo lắng chu toàn cho cuộc sống của Tồn Ngải hay không. Tóm lại, cho dù như thế nào thì hãy nhớ kỹ lời anh nói. Anh muốn em hạnh phúc, muốn em vui vẻ. Anh trai Mặc Ân. Đóng máy tính lại, Mặc Ân hiểu được những lời này đã đi ngược lại với trái tim của mình, nhưng chẳng sao cả, chỉ cần Tồn Ngải của anh vui vẻ là tốt rồi! Chỉ cần nghĩ tới như vậy, anh sẽ khiến mình vui vẻ. Mặc Ân muốn Tồn Ngải được thuận lợi, anh muốn cô bình an, anh muốn cô hạnh phúc vui sướng. Chỉ cần cô ổn, anh sẽ tốt lắm. Tồn Ngải lại chuyển về nhà họ Lã, vé máy bay cũng đã đặt trước, thời gian là hai tuần nữa. Mặc Ân thay cô đặt vé khoang thương gia, cũng xin nghỉ dài hạn hai tuần ở văn phòng luật. Điều này khiến ọi người phải rớt kính mắt, nhưng anh không hề đau lòng mấy bạn nhân viên kia dù chỉ là một chút. Hai tuần lễ này, anh muốn từng phút từng giây, lúc nào cũng ở bên cạnh Tồn Ngải. Ban ngày, Mặc Ân mang cô đi mua quần áo mua giày dép, tất cả đều là quần áo giày dép nhẹ nhàng phù hợp với những chuyến du lịch. Anh mang cô đi ăn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, anh muốn cô nhớ thật kỹ hương vị của Đài Loan, và đồng thời, nhớ được người đàn ông ở Đài Loan này. Ban đêm, cả hai nằm ở trên giường anh, thức trắng đêm nói chuyện. Mặc Ân nói về lý tưởng chí hướng của mình, Tồn Ngải nói mình thực sự rất muốn làm cô dâu của anh. Anh đề ra kế hoạch mười năm, nói mình sẽ kiếm đủ tiền cho hai người dùng đến già. Đến lúc đó, nếu cô vẫn không tìm được anh chàng nào tốt hơn so với anh, thì hãy trở lại, nơi này có một người anh trai luôn yêu thương nuông chiều cô không để đâu cho hết, giống như lúc trước. Tồn Ngải hoài nghi hỏi: “Nếu anh tìm được một cô gái tốt hơn em kết hôn, nếu chị dâu ghen tị với em thì làm sao bây giờ?” Mặc Ân không chút nghĩ ngợi trả lời, “Anh đây liền đổi cho em một chị dâu mới.” “Không chút nghĩ ngợi” của anh thỏa mãn Tồn Ngải, cô dựa vào ngực anh, cười nói: “Tiêu rồi, em rất giống cô em chồng biến thái.” Anh nhéo nhéo mũi cô, cười bảo: “Không sao hết, anh thích em biến thái.” “Em cảm thấy mình rất thiệt thòi đó.” “Thiệt ở chỗ nào?” “Muốn tìm một cô gái tốt hơn em rất đơn giản, nhưng mà tìm một người đàn ông tốt hơn anh của em lại khó khăn kinh khủng, số lượng của em ít hơn số lượng của anh, không công bằng chút nào.” Mặc Ân bật cười, cào cào tóc cô cho rối. Anh nghĩ, đồ ngốc, ở lòng anh, không có cô gái nào tuyệt vời hơn cô cả. Hai người đều cho rằng hai tuần lễ là rất lâu, nhưng không nghĩ tới mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, chỉ trong nháy mắt, hai tuần đã lướt qua ngón tay. Tồn Ngải vốn chỉ chuẩn bị một vali hành lý nho nhỏ, bởi vì anh cuồng mua sắm, bỗng chốc tăng đột ngột thành bảy. Anh lo cô mang đi không nổi, trực tiếp ký gửi vận chuyển. Ngày Tồn Ngải đáp máy bay, chỉ mang theo một cái túi xách nho nhỏ. Đến lúc phải xuất cảnh, cô không muốn đi, mười ngón tay nắm chặt như dính lại, không thể tách rời. Tồn Ngải nhìn anh không hề chớp mắt, muốn khắc vào đầu mình hình ảnh của anh sâu thật là sâu. Mặc Ân cũng nhìn cô, nhưng anh nhìn là nhìn Tồn Ngải từ bé đến lớn, từng chút một, thực cẩn thận. Là đứa bé thích ăn kẹo mút, là cô gái thích trữ đồ ăn vặt, là cô gái luôn đi cùng anh hết việc này tới nơi khác. Làm sao có thể nhanh như vậy, duyên phận bọn họ đã hết. Bên nhau không phải là việc rất đơn giản sao? Cha mẹ con cái có thể bên nhau, người yêu bạn bè có thể ở bên nhau, thầy cô học sinh bên nhau, đồng nghiệp cấp trên bên nhau, không một người nào không ở bên người khác cho dù là thích hay không thích, chuyện đơn giản như vậy, vì sao chỉ có họ không làm được? Mặc Ân không phàn nàn không oán hận, anh tin tưởng mọi việc đều do con người, nhưng chuyện này lại cho anh học cách oán trời trách đất. “Anh, anh phải sống tốt, phải hạnh phúc, phải thực hạnh phúc.” Những lời chia tay lại nói ra, không biết đã nói bao nhiêu ngàn câu chia ly, nhưng cô vẫn muốn nói tiếp. “Chỉ cần em có bản lĩnh khiến chính mình hạnh phúc vui vẻ, anh sẽ làm được.” “Anh, anh phải ăn uống đầy đủ, vận động đầy đủ, giữ sức khỏe thân thể mình cho tốt đó.” “Nói cái này, hẳn là em nên tự dặn mình, không phải dặn anh.” Cũng không tự nghĩ lại ba tháng vừa qua là ai khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ. May là hai tuần này anh cũng nuôi lên được một chút. “Em sẽ mà, em cũng phải có đủ thể lực mới có thể đi vòng quanh thế giới được. Vậy anh…” “Anh biết, anh cũng phải có đủ thể lực để kiếm nhiều tiền, dành nhiều tiền, cho em đi khắp nơi trên thế giới.” “Anh, anh nuôi ký sinh trùng này có mệt hay không?” Mặc Ân nhéo mặt cô, cười bảo: “Em không phải là ký sinh trùng của anh, mà chúng ta cộng sinh. Chúng ta cùng tốt với nhau, như kiến và rệp vậy. Kiến bảo vệ rệp, rệp tiết nước mật cho kiến dùng.” “Em không thích so sánh này, hơn nữa em cũng không tiết mật.” “Vậy…được rồi, tựa như cha và con vậy. Thân là cha, vất vả dưỡng dục con, con chỉ cần cười ngọt ngào với cha, cha sẽ cảm thấy thỏa mãn. Mà cha chính là động lực để con hướng về phía trước, mà cha chính là chiếc ô tốt nhất của con.” “Em cũng không thích cha và con.” Tồn Ngải là một cô gái khó chiều, cái này không thích, cái kia không yêu, cũng không nghĩ lại anh của cô là luật sư chứ không phải tiểu thuyết gia, sao có thể thuận miệng mà tìm được từ chuẩn xác để hình dung. “Vậy em thích cái nào?” “Em thích làm cô gái anh yêu nhất, cho dù em ngu ngốc, cho dù em là gánh nặng, cho dù sự tồn tại của em chỉ khiến anh vất vả, nhưng mà, anh chỉ thích mình em, không thích người khác.” Anh bình tĩnh nhìn cô. Ngu ngốc, cô đã thành cô gái ấy từ lâu rồi, đây không phải là so sánh mà là sự thật. Thở dài, cay đắng của anh sao chịu nổi cô trêu chọc như thế. Tồn Ngải vươn hai tay, ôm anh thật chặt. “Anh, có phải nếu có một ngày em coi anh là anh trai thực sự, em sẽ được trở về?” “Đúng.” “Có phải chỉ cần em học được cách không ghen tuông với cô gái ở cùng anh, em sẽ được ở cạnh anh vòi vĩnh mọi thứ.” Không phải, không có người con gái khác. Nhưng anh nói: “Ừ.” “Có phải chỉ cần lúc em mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn khóc, vai anh vẫn để em dựa vào?” “Đúng.” “Có phải cho dù em là em gái ruột của anh, người con gái anh để tâm tới nhất vẫn là em?” Câu nói này, cô đã nghe anh chấp nhận không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại lấy ra một lần nữa để nhắc nhở. Đã nói rồi, Tồn Ngải là một cô gái rất khó chiều. “Ừm.” Mặc Ân ôm thân thể cô vào trong lòng, không thèm để ý đám người đang đi đến gần đang dùng ánh mắt gì để nhìn mình. Tiếng thông báo nhắc nhở truyền từ loa, cô nên xuất cảnh để lên máy bay, nhưng cho dù đã chuẩn bị hai tuần lễ, cô vẫn không thể thu phục được trái tim mình. “Anh, anh có thể đừng quên lời nói ngày hôm nay được không?” Giọng Tồn Ngải dồn dập. “Sẽ không.” Giờ khắc này, Mặc Ân cũng phát giác tay mình cũng không thể buông ra được. Anh còn tưởng rằng hai tuần lễ đã đủ vừa lòng, nhưng ai có thể hiểu được, chia tay chính là tra tấn kinh khiếp nhất của loài người. “Anh có thể đừng quên anh từng rất yêu em không?” “Sẽ không.” “Anh có chờ em đi rồi sẽ không để tâm đến em nữa?” “Sẽ không. Hãy nghe anh nói! Thời gian không còn nhiều lắm, em phải nhớ kỹ, ăn no ngủ ngon, phải nhớ viết thư cho anh, đừng tiết kiệm tiền dùm anh, nếu muốn mua, hãy đi rút tiền.” “Được.” Loa lại thông báo, Mặc Ân cùng cô đến cửa xuất cảnh. “Em không được tức giận với cô Trữ, phải nhớ hiếu kính cô, nuôi em lớn như vậy, thực không dễ dàng.” Tồn Ngải nở nụ cười. Anh nuôi cô, cũng không thiếu so với mẹ. “Em biết rồi.” “Em phải ở chung với uncle thật tốt, đừng có làm cách mạng gây ồn ào gia đình, anh cũng không nuôi ra một phần tử hảo nghịch.” “Em không có hư như vậy?” “Có quên mang gì không? Thiếu gì thì gọi điện thoại cho anh, anh gửi qua cho em.” “Có, có một hành lý không mang.” Cô đang cười, nhưng cổ họng nghẹn lại. “Hành lý gì?” Mặc Ân nhíu mày. Kiểm tra nhiều lần như vậy sao vẫn có thể thiếu được? “Là Lã Mặc Ân. Hành lý gì em cũng không cần mang theo, chỉ cần mang theo anh, đến nơi nào cũng sẽ ổn.” Rõ ràng là một câu nói ngọt ngào, nhưng không biết tại sao, đáy lòng Mặc Ân cứ nghẹn đắng, trong mắt lại xuất hiện màu đỏ rất khả nghi. Anh buông lỏng tay Tồn Ngải, gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. “Hành lý này, em không thể muốn, anh cũng không thể gửi cho em được.” “Vì sao không được?” “Bởi vì từ bây giờ trở đi, em phải học được cách độc lập.” “Em ghét độc lập.” Tồn Ngại giậm chân. “Không còn cách nào khác, thanh niên trưởng thành đều phải tự học cách độc lập.” Nói xong, anh nhẹ nhàng đẩy Tồn Ngải qua cửa kiểm soát. Một cánh cửa đóng lại, đóng lại tình yêu của cô. Anh ở bên trong cửa, cô ở bên ngoài cửa. Từ nay về sau, cô cũng phải đóng cửa trái tim mình, không đem anh trở thành người thương yêu nhất…Rất khiêu khích đó nha, nhưng là một tay anh đẩy cô ra, ép cô nhận lấy cuộc chiến này. Ánh mắt lưu luyến không dứt trên người anh, cô cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng mà nói một tiếng vĩnh biệt.