Kinh môn phong nguyệt
Chương 1 : Giới thiệu
Nam Tần mùa đông năm 278, tứ hoàng tử Tần Ngọc say rượu đốt cung điện, suýt nữa khiến cho hoàng cung sụp đổ.
Hoàng thượng giận dữ, quan lại hoảng sợ.
Giám sát viện tấu lên, ngự sử đài kết tội, đứng đầu là tả thừa tướng Lô Dũng, thỉnh cầu hoàng thượng nghiêm trị tứ hoàng tử Tần Ngọc.
Lô Dũng viết: “Tứ hoàng tử thân là con trai trưởng của hoàng hậu, không biết kiểm điểm, đánh mất đức hạnh vốn có, uổng phí sự dạy dỗ của hoàng thượng, yêu thích của hoàng hậu. Hôm nay say rượu thất đức dám phóng hỏa đốt cung điện, ngày mai say rượu mất tính, dám hủy cả xã tắc triều cương. Hoàng thất có người này, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, nếu không nghiêm trị, con cháu hoàng tộc sẽ bắt chước, ngày khác lại gây tai họa lớn hơn, để lại tai họa mấy đời, hối hận thì đã muộn.”
Lời nói vang vang, dùng ngòi bút làm vũ khí, người khác cũng không thể biện hộ.
Hữu tướng vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên chú ý tới tay của hoàng thượng chảy máu, thân thể hơi rung, lui từng bước.
Lời bàn trong triều trong lúc nhất thời như có xu thế đảo nghiêng, không một người dám lên tiếng cầu tình cho tứ hoàng tử.
Động tĩnh trên triều rất nhanh truyền đến hậu cung, hoàng hậu ngồi ở Phượng Loan Cung sắc mặt trắng bệch, tay nắm ly trà không khỏi dùng sức, ly trà bị nàng bóp vỡ, ngón tay dài nhọn bị thương, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng.
Cung nữ hầu hạ người người sợ hãi, nữ quan vội vàng tiến lên cầm máu cho hoàng hậu.
Hoàng hậu ném ly trà, đẩy nữ quan ra, chợt đứng lên, nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Bọn họ muốn bức tử Tần Ngọc! “ Dứt lời nàng hít sâu một hơi, lạnh lẽo mở miệng: “Bãi giá! Đến kim điện.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong Phượng Loan cung đều biến sắc.
Nữ quan nghẹn ngào nhắc nhở: “Nương nương, hậu cung không thể tham gia vào chính sự a, nếu ngài xông vào triều như vậy, coi như…”
“Cho dù vị trí hoàng hậu của bổn cung bị phế, cho dù hai con tiện nhân ở Ỷ Thúy Cung và Ngọc Phù Cung được như ý, cũng không thể để bọn họ giết con trai ta như vậy.” Thanh âm hoàng hậu mặc dù run rẩy nhưng có loại kiên định khí thế đập nồi dìm thuyền: “Tần Ngọc là con trai duy nhất của ta.”
Nữ quan nhất thời ngừng nói.
Hoàng hậu phất tay áo, bước nhanh ra khỏi Phượng Loan cung.
Trên triều, đông lạnh một mảng, mọi người đều ở đây chờ hoàng thượng xử phạt tứ hoàng tử như thế nào.
Tuy rằng còn chưa hạ chỉ, nhưng rất nhiều người đều biết,xử phạt nhất định không nhẹ, tứ hoàng tử không chết cũng bị lột một lớp da.
“Xin hoàng thượng mau hạ chỉ trừng phạt tứ hoàng tử để răn đe.” Tả tướng thấy hoàng thượng hồi lâu không có lên tiếng, nên ông lên tiếng lần nữa.
“Lô Dũng, ngươi gấp cái gì? Tứ hoàng tử có tội nhưng ngày xưa cũng có công cứu giá. Thường ngày chưa làm chuyện quá giới hạn. Hôm qua say rượu đốt cung điện e rằng chuyện có nguyên nhân, hôm nay tứ hoàng tử còn chưa tỉnh rượu, chưa được biện bạch đã vội xử trí có gấp quá không?” Hữu tướng cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Hoàng thượng và ti lễ giám cùng mấy vị đại thần chính mắt nhìn thấy, người phóng hỏa là bản thân tứ hoàng tử còn có thể là giả sao? Chẳng lẽ ngài muốn nói mắt hoàng thượng và chúng vị đại nhân đều hoa mắt sao? Đã nhìn lầm người? Người say rượu, say rượu thất đức, sau khi tỉnh rượu còn biết mình làm cái gì sao? Cho dù là biện bạch, cũng chạy không thoát sự thật ngài ấy đã đốt cung điện.” Tả tướng lòng đầy căm phẫn phân trần.
Hữu tướng nhíu mày, vừa muốn phản bác.
Hoàng thượng bỗng nhiên vỗ vào tay vịn kim ghế, cả giận nói: “Đều đừng nói nữa! Tứ hoàng tử thiếu hụt đức hạnh, uổng phí ngày xưa trẫm mang theo dạy dỗ. Từ hôm nay cách chức tứ hoàng tử thành thứ dân, lưu đày Mạc Bắc, không có lệnh, cả đời không được bước vào kinh thành một bước.”
“Ngô hoàng vạn tuế!”
Tả tướng dẫn đầu quần thần cúi đầu quỳ xuống tung hô.
Hữu tướng nhắm mắt lại, mặt mũi già nua mơ hồ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Thánh chỉ đã hạ, không còn đường sống quay lại, mọi người đều biết, kiếp này của tứ hoàng tử coi như xong rồi!
Thứ dân là ai?
Đó là tầng lớp người thấp nhất.
Mạc Bắc là chỗ nào?
Đó là nơi hoang dã, lạnh khủng khiếp, nơi trùng thú sinh sôi, cách kinh thành 2000 dặm.
Trong đại điện nhất thời yên lặng không tiếng động.
“Hoàng thượng, hoàng hậu xin chỉ lên điện.” Một gã nội thi hô to.
Quần thần cả kinh, đồng thời ngẩng đầu.
“Nàng tới làm cái gì? Bảo nàng trở về.” Hoàng thượng ngẩn ra, tức giận huy tụ.
“Hoàng thượng, nô tì đến thỉnh chỉ.” Nội thị còn chưa tới ngăn được, thì hoàng hậu cả người mặc chính trang màu đỏ thẫm bước nhanh xông vào đại điện.
“Hồ đồ” Hoàng thượng thấy hoàng hậu không để ý ngăn cản, lại xông vào, nên tức giận nói một câu.
Quần thần nín thở, không một người mở miệng, cho dù là ngôn quan cương trực công chính, lúc này cũng không ai đứng ra chỉ tội hoàng hậu.
Sắc mặt hoàng hậu lạnh lùng quét qua quần thần một cái, ánh mắt từ trên người hữu tướng chuyển đến trên người tả tướng, chỉ chốc lát, sau, nàng đoan đoan chính chính quỳ gối trong đại điện, thanh âm rõ ràng nói: “Nô tì không biết cách dạy con, gây ra sai lầm lớn, nô tì cầu xin hoàng thượng ban cái chết cho nô tì.”
Lời vừa nói ra, cả điện đều kinh hãi.
Sắc mặt hoàng thượng thay đổi mấy lần, bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói: “Nàng là mẹ đẻ của tứ hoàng tử, trẫm là cha của nó, nàng xông vào đại điện như vậy muốn trẫm ban cái chết cho nàng, có phải cũng muốn trẫm tự sát không? Dù sao trẫm cũng dạy con không đúng cách!”
“Hoàng thượng tuyệt đối không thể! Hoàng thượng bớt giận!” Quần thần hoảng sợ, cùng nhau kinh hoảng.
Hoàng hậu nghe vậy, vành mắt nhất thời ướt, lớn tiếng nói: “Con người không có ai hoàn thiện, ai lại không mắc lỗi? Cho dù ngày xưa xuất hiện chuyện con trai của tả tướng đánh chết người, lúc đó chỉ xử nhẹ! Văn võ cả điện này, người nào dám cam đoan con nối dõi nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa từng phạm sai lầm, tuy là con ta suy rượu, đốt cung điện nhưng không có một người thương vong. Hoàng thượng muốn phạt nặng, nô tì không có lời nào để nói, cách chức Ngọc nhi làm thứ dân, nô tì cũng nhận, người trẻ tuổi tùy hứng uống nhiều rượu thất lễ. Thế nhưng vì sao còn muốn đày đi Mạc Bắc hoang vắng lạnh khủng khiếp? nô tì chỉ có một đứa con trai này.”
“Tần Ngọc là con trai trưởng của trẫm và nàng, sao có thể giống như con trai của nhà bình thường? Con trai của người khác có thể phạm sai lầm? Con trai của trẫm phạm sai lầm chính là giết tâm, giết lòng trẫm, giết lòng của liệt tổ liệt tông.” Khuôn mặt hoàng thượng uy nghiêm, thanh âm nghiêm khắc: “Lời vàng trẫm đã nói ra, sao có thể sửa đổi? Hôm nay trẫm nể tình nàng thương con, cho nên không trách tội nàng xông vào kim điện, nàng đi xuống đi.”
“Hoàng thượng.” Sắc mặt hoàng hậu nhất thời xám như tro.
“Người đâu, đỡ hoàng hậu hồi cung.” Hoàng thượng không cho hoàng hậu nói nữa, phất tay với hai bên.
Lập tức có nội thị đi về phía hoàng hậu muốn đỡ hoàng hậu xuống.
Hoàng hậu đứng lên, đưa tay nhổ trâm cửu vĩ phượng trên đầu, nhắm ngay cổ mình, nghiêm nghị, tuyệt vọng nhìn hoàng thượng: “Nếu hôm nay hoàng thượng không thu hồi thánh mệnh, nô tì sẽ chết trên kim điện này. Dù sao con trai nô tì đi Mạc Bắc cũng là một con đường chết, để tránh đến lúc đó người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không bằng nô tì chết trước để tạ tội.”
“Nàng…” Nhất thời, sắc mặt hoàng thượng trở nên xanh tím.
Nội thị sợ hãi, lui về phía sau hai bước.
Bầu không khí trong đại điện thoáng chốc trở nên căng thẳng.
“Hoàng thượng, thần cho rằng cách chức tứ hoàng tử lưu đày đến Mạc Bắc, làm như vậy có thể răn những người bắt chước làm theo, thế nhưng xử phạt rất nặng. Các hoàng tử và con nối dõi của các tôn thất khác, sợ rằng sau này tính tình sẽ bị gò bó, sợ đông sợ tây, không dám bày tỏ suy nghĩ. Nếu kéo dài, người người sẽ bị ràng buộc trong lễ giáo, Nam Tần không tìm ra nhân tài mới, giang sơn đời sau sợ rằng sẽ tràn ngập nguy cơ.” Hữu tướng khom người bước ra khỏi hàng.
Hoàng thượng nghe vậy, sắc mặt hơi bớt giận, chậm rãi ngồi xuống, nhìn hữu tướng: “Theo lời khanh nói, thì lời kim khẩu trẫm vừa nói ra chẳng phải trở thành phế thải sao?”
“Hoàng thượng tuyệt đối không thể, lời nói của vua chúa sao có thể hủy bỏ được?” Tả tướng lập tức phản bác báo cáo với hoàng thượng.
Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống.
“Mặc dù xử phạt rất nặng, nhưng hỏa thiêu hoàng cung suýt nữa khiến hoàng cung sụp đổ, theo lý mà nói, thì cũng nên chịu tội này. Nếu như hoàng thượng đã mở kim khẩu, thì không có đạo lý sửa đổi.” Hữu tướng nhìn thoáng qua tả tướng sau đó nhìn hoàng hậu đẩy cây trâm tới một tấc, ông chuyển ý: “Thần có một đề nghị, nếu lưu vong đến Mạc Bắc không bằng đưa tứ hoàng tử đến Vô Danh Sơn.”
Lời vừa nói ra, quần thần đều xôn xao.
Thiên hạ lưu truyền hai câu: “Phú quý trên trời, cửa âm phủ nhân gian.”
Phú quý trên trời là chỉ đường phố kinh thành Nam Tần giàu có, mà cửa âm phủ ở nhân gian chính là chỉ Vô Danh sơn ở Mạc Bắc.
Đường phố kinh thành Nam Tần giàu có không cần phải nói, dưới chân thiên tử, đều nhà cao cửa rộng phủ đệ nối dài, phồn hoa rực rỡ.
Mà Vô Danh sơn ở Mạc Bắc vừa vặn ngược lại, là nơi bắt nguồn bồi dưỡng ám vệ của hoàng thất, Những người được chọn vào Vô Danh Sơn có ba con đường để đi. Một là không tài không có năng lực trong lúc huấn luyện sẽ bị đồng bạn giết chết, một là trải qua quá trình đọ sức chém giết, trở thành người đủ tư cách bảo vệ hoàng thất, con đường khác chính là không có bản lĩnh giết người nhưng người khác cũng không giết được ngươi, chỉ có thể giữ lại Vô Danh sơn, suốt đời không thể xuất môn.
Ba điều trên, bất luận là điều nào cũng nói lên Vô Danh sơn không phải là một lựa chọn tốt.
Nếu nói Vô Danh Sơn là nơi bạch cốt xương trắng
Nhắc tới Vô Danh Sơn, người người đều lạnh cả sống lưng.
Hữu tướng nói đến Vô Danh Sơn, thân thể hoàng thượng cũng chấn động, nửa ngày cũng không nói gì.
“Hoàng thượng, thần cho rằng, đưa tứ hoàng tử đến Vô Danh Sơn. Nếu tứ hoàng tử có thể sửa đổi tính tình, có thể vượt qua chín đường luyện ngục của Vô Danh Sơn. Có thể thấy được thiên tương hàng đại nhâm vu tư . Lỗi lầm hôm nay, hoàng thượng có thể không nhắc chuyện cũ. Nếu tứ hoàng tử không thể vượt qua Vô Danh Sơn, như vậy thì không có năng lực, tương lai không thể trọng dụng. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng không cần lo lắng vì chuyện ấy.” Hữu tướng chờ giây lát, thấy không có người mở miệng mới lần nữa lên tiếng.
Một câu trong triết lý của Mạnh Tử: có nghĩa là trời giao trọng trách nặng nề cho người khác.
Hoàng thượng nghe vậy, nhìn về phía hoàng hậu, trầm giọng hỏi: “Hoàng hậu, nàng nghĩ hữu tướng nói như thế nào?”
Tâm trạng hoàng hậu rùng mình, tay nắm cây trâm run rẩy. Cũng là Mạc Bắc, nếu lưu đày đến Mạc Bắc, con trai nàng sợ là chưa đến Mạc Bắc đã bị người ta âm thầm giết chết. Thế nhưng, nếu đưa đến Vô Danh Sơn, có hoàng thượng phái người hộ tống ven đường, Nếu như gặp may mắn, nàng còn có thể chờ con trai quay về. Đây là một đường sống, nàng nhất định phải nắm bắt. Vừa nghĩ như thế, nàng chợt ném cây trâm: “Nô tì đồng ý với cách nói của hữu tướng.”
“Tả tướng? Các vị ái khanh? Các khanh cho rằng lời hữu tướng nói như thế nào?” Sắc mặt hoàng thượng nhìn không ra tâm tình gì.
“Thần cho rằng có thể làm theo lời hữu tướng nói.” Tả tướng liếc mắt nhìn hữu tướng một cái, phụ họa nói.
Mọi người dĩ nhiên không người nào phản đối.
“Thế quyết định như vậy đi! Từ hôm nay phái người hộ tống tứ hoàng tử đến Vô Danh Sơn ở Mạc Bắc. Nếu nó có thể bằng bản lĩnh vượt qua chín đường địa ngục, vượt khỏi Vô Danh Sơn, trẫm sẽ khôi phục tông tịch cho nó. Nó vẫn là tứ hoàng tử của trẫm. Nếu như nó không thể, thì chỉ có thể là lỗi tự mình gánh thôi.”
Hoàng hậu sau khi trở về Phượng Loan cung thì ói ra máu, nằm ở trên giường không dậy nổi. Hoàng thượng cũng yêu thích tứ hoàng tử, khi đó cũng bị bệnh nằm ở trên tháp Chiếc giường dài và hẹp.
Thái y viện nhất thời người ngã ngựa đổ.
Trong kinh trong lúc nhất thời trời u ám.
Lạc Mai Cư Lý trong Anh thân vương phủ, một người sau khi nghe xong kết quả xử phạt của triều đình thì bật thốt lên: “Lão Lý lại kiến nghị hoàng thượng đưa Tần Ngọc đến Vô Danh Sơn? Đó không phải là nơi tiểu nha đầu nhà Trung Dũng hầu phủ đi sao?”
Lời hắn vừa nói xong, một người khác cũng kinh ngạc lên tiếng: “Tiểu thư phủ Trung Dũng Hầu đến Mạc Bắc khi nào?”
Người mở miệng trước không nói trong chốc lát, sau đó ho khan nói: “À, ta nói sai, là anh cả nhà mẹ đẻ của Trung Dũng Hầu phu nhân trấn thủ biên cương ở Mạc Bắc. Trước đó vài ngày ta nghe nói, tiểu thư yếu ớt vẫn được nuôi ở khuê phòng muốn đến Mạc Bắc để thăm cậu nàng, người còn chưa đi thì đã mắc bệnh thương hàn, yếu giống như một con ma ốm, nàng còn có thể đi đâu được?”
Người kia nghe vậy thì thoải mái nói: “Ai, lại nói nhiều ngày rồi không gặp Tử Quy huynh, không biết bệnh tình của huynh ấy có khá lên chút nào không? Thật kỳ quái, Tử Quy huynh với muội muội ruột thịt của huynh ấy thường triền miên trên giường bệnh, ngược lại con cháu họ hàng khác chi lại khỏe mạnh như rồng như hổ, chẳng lẽ phong thủy của dòng chính phủ Trung Dũng Hầu có vấn đề?”
Phong thủy có vấn đề? Người mở miệng trước đó cười cười một tiếng, bĩu môi, không cho là đúng.
Cũng trong lúc đó, một con chim ưng bay vào Trung Dũng Hầu phủ, con ưng đó bay quanh hầu phủ một vòng rồi bay vào Chi Lan Uyển.
Cửa sổ Chi Lan Uyển mở ra, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của một già một trẻ, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng ho đứt quãng
Con ưng kia lặng yên không tiếng động bay vào trong cửa sổ, đậu vào trên vai người nửa nằm trên giường hẹp, người đó nhìn thấy con ưng này tiếng ho thoáng chốc dừng lại, vội vã gỡ xuống tờ giấy kẹp trên đùi nó, mở ra.
Ông già ngồi ở trong phòng, nhìn thấy tờ giấy viết thư, lập tức hỏi: “Trong thư viết cái gì?”
Người đó nhìn tờ giấy, đầu tiên là vui mừng, sau đó hơi ưu sầu, rồi sắc mặt bình tĩnh nói: “Muội muội nói hai tháng sau muội ấy hồi kinh.”
“Hồi kinh? Tám năm rồi, nàng rốt cục có thể trở về rồi?” Sắc mặt ông già kích động: “Nàng còn nói gì nữa không?”
Người đó im lặng giây lát rồi: “Muội muội nói tháng trước muội ấy đã ra tay phá hủy Vô Danh Sơn, từ nay về sau trên đời sẽ không còn Vô Danh Sơn nữa.”
“Cái gì?” Ông già đứng lên, không dám tin, run rẩy thân thể nói: “Đấy chính là hoàng gia….Sao nàng có thể phá hủy Vô Danh Sơn… Sao nàng dám?”
“Muội muội chưa từng nói xạo.” Người đó đưa tờ giấy cho lão.
Lão nhận lấy tờ giấy, trước mặt tối sầm, ngã xuống đất ngất đi.
Thái y thái y viện từ chỗ hoàng thượng và hoàng hậu phân một ít đến phủ Trung Dũng Hầu, trong lúc nhất thời, thiếu hụt thái y
- End -
Trả lời Báo cáo
Annienguyen_AN 5# Tác giả| Đăng lúc 7-10-2016 20:38:07 | Chỉ xem của tác giả Chương 1: Hồi kinh.
Dịch: Annie Cat
Hai tháng sau, một chiếc xe ngựa mặc tuyết rơi lớn đi vào kinh thành.
Chiếc xe ngựa này vừa mới xuất hiện ở cửa thành, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nguyên nhân không phải vì chiếc xe ngựa này chạm vàng khắc ngọc, mà một xe được trang bị tràn đầy hàng hóa hình thù kỳ quái rực rỡ đủ loại, hàng hóa cũng không được gói trọn vẹn mà dùng dây thừng quấn quanh, chất tán loạn ở trong xe, xếp chồng lên thật cao, khiến cho mép xe ngựa phía sau xe gần như bị cong.
Xe ngựa đi qua, lưu lại vết bánh xe thật sâu.
Một gã sai vặt ngồi ở trước xe, dáng dấp ăn mặc giống như thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo bông, đội nón, khuôn mặt đen bị gió tuyết thổi đến hồng hồng, suýt không nhìn ra diện mạo, bị người ở cửa nhìn thấy, cũng không sợ hãi, mà vội vàng đánh xe đi về phía phủ Trung Dũng Hầu.
Xe ngựa đi tới Yến Phủ lâu nổi tiếng nhất kinh thành, gã sai vặt hít mũi một cái rồi nhìn thoáng qua bên trong, vẫn chưa ngừng xe lại.
Lúc này, một bánh bao thịt được ném ra từ bên trong, lăn mấy vòng rồi chui vào phía dưới xe, ngay sau đó, một con chó mực lớn đuổi theo bánh bao chạy ra, cũng chui vào phía dưới xe.
Chỉ nghe chó sủa gâu một tiếng, con ngựa kéo xe phía trước đứng không vững, nhất thời nằm ngã xuống đất, chiếc xe ngựa ầm ầm mấy tiếng ngã sang một bên mà gã sai vặt phản ứng không kịp, trong hoảng loạn cũng té xuống ngựa, rơi xuống trên mặt tuyết.
Tai nạn xảy ra chỉ trong nháy mắt, người đi trên đường vẫn luôn chú ý chiếc xe này, cũng không phát ra tiếng thổn thức.
Động tĩnh bên ngoài lâu đã kinh động người ở trong lâu, chưởng quỷ và tiểu nhị trong Yến Phủ Lâu đều vội vội vàng vàng chạy ra.
“Ai ui, hỏng rồi, con chó của Tranh nhị công tử bị đè chết rồi.” Một tiểu nhị dẫn đầu kinh hãi nói.
“Chuyện này sao có thể được? Nhanh đi nói cho Tranh nhị công tử.” Chưởng quỹ chạy ra, nhìn thấy tình hình ở trước cửa, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Nhị công tử đối với con chó này rất tốt, hôm nay nó chết ở chỗ chúng ta, sợ là chỗ chúng ta sẽ gặp tai ương.” Lại một tiểu nhị run run nói.
…
Trong lúc nhất lời một đám người bu ở cổng, loạn thất bát tao, tất cả đều nói về con chó của Tranh nhị công tử.
Tạ Phương Hoa nằm ở trên mặt đất nửa ngày, nhưng cũng không ai tiến lên hỏi thăm nàng một câu, trong lòng tức giận! Ở đây vẫn còn một người đang sống. Tại sao không ai nhìn thấy hỏi thăm nàng chết hay chưa?
Năm nay tình cảm với con chó còn quý báu hơn với người!
Quả nhiên nhiều năm không trở về kinh thành, nàng có chút không thích ứng! Tranh nhị công tử là tên con nhà giàu nào? Mà mọi người đều e sợ?
Đi báo tin rất nhanh, không bao lâu sau, có mấy người nam nhân đi ra từ trong Yến Phủ lâu.
Một người dẫn đầu trong số đó khoảng mười sáu mười bảy tuổi, phía sau là vài người cùng tuổi với hắn, mỗi người đều mặc gấm vân đoạn. Mới vừa ra cửa đã khiến cho mọi người ở bốn phía cảm thấy phú quý bức người, ngay cả mặt trời ở chân trời dường như cũng sáng hơn vài phần.
Tạ Phương Hoa lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhìn những người đi ra.
“Con chó của ta đã bị xe ngựa này đè chết?” Một người dẫn đầu đi tới bên cạnh xe, thần sắc do dự trên mặt khó phân biệt.
“Hồi nhị công tử, quả thực là con chó của ngài!” Chưởng quỹ kiên trì tiến lên.
“Chiếc xe ngựa này của ai?” Người nọ nhíu mày.
Chưởng quỹ dường như lúc này mới nhớ tới chủ xe gây họa, nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức chỉ một ngón tay trên mặt tuyết: “Chính là người đó, hắn đánh xe.”
“Ồ?” Người đó híp mắt lại, ánh mắt rơi vào trên người gã sai vặt bị té xuống xe ngựa vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy trên mặt trên người cậu đều là tuyết, gần như là một người tuyết. Ánh mắt chỉ dừng trong chốc lát, rồi cất bước đi đến chỗ cậu.
Chưởng quỹ lập tức dẫn người đi phía sau hắn.
“Đi, chúng ta cũng đi qua đó xem, xem nô tài nhà ai dám ăn gan hùm mật gấu, dám cán chết con chó của Tranh nhị công tử.” Một người trong đó nói vài câu, vài người liên tục phụ họa, cũng nối đuôi đi về phía gã sai vặt.
Thì ra là nhị công tử Tần Tranh của Anh Thân Vương phủ!
Tạ Phương Hoa cong khóe miệng chờ người đi tới trước mắt!
Không bao lâu sau, một đôi ủng đế dày dừng ở bên người nàng, mép giày được thêu bằng lông chồn trắng thượng đẳng, ở giữa giày được khảm một viên đông châu, Ngoại trừ đế giày thì những chỗ bên cạnh đều không dính tuyết.
Chỉ một đôi giày, có thể nhìn ra cuộc sống của người này rất xa xỉ, phú quý khiến người người oán ghét.
“Đã chết?” Tần Tranh nhìn thấy người, thì bỗng nhiên lên tiếng.
Ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều chết hết! Tạ Phương Hoa hận không thể mắng hết mười tám đời tổ tông nhà hắn.
“Hồi nhị công tử, tay của gã sai vặt này vữa nãy vẫn còn nhúc nhích, nên vẫn chưa chết.” Đôi mắt chưởng quỹ mở thật to.
“Thì ra chưa chết.” Thanh âm của Tần Tranh hơi gay gắt.
Chưởng quỹ biến sắc, chân hơi nhũn ra: “Nhị công tử, chuyện này nên xử lý hắn như thế nào?”
“Nếu chưa chết thì mau gọi hắn tỉnh dậy, hỏi xem là nô tài nhà ai không có mắt dám làm con chó ta bị thương. Ta sẽ đến cửa tìm chủ nhân nhà hắn bắt đền.” Tần Tranh không mặn không nhạt nói.
Chưởng quỹ gật đầu, còn chưa tiến lên phía trước, thì phía sau Tần Tranh đã có người chui lên trước, nhấc chân đá vào Tạ Phương Hoa, giọng điệu không tốt:
“Này, nếu ngươi không chết thì nói mau, ngươi là tôi tớ nhà ai?”
Tạ Phương Hoa theo chân người đó đá thì giật giật thân thể, thong thả tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt.
“Ồ, gã sai vặt này đen toàn tập nhưng lại có một đôi mắt dài đen đẹp quá.” Người đó nhất thời kinh ngạc.
Tần Tranh nghe vậy liếc nhìn người đó một cái, lạnh lùng nói: “Yến Đình, ngươi thích phải không, không bằng hỏi rõ nô tài nhà ai, sau đó đem về phủ của ngươi đi, với địa vị của Vĩnh Khang Hầu phủ nhà ngươi, thích thì móc nó để ở trong tay thưởng thức cũng không ai dám nói gì.”
Yến Đình nghe vậy nhất thời khiếp sợ lùi mấy bước, sắc mặt quái dị mà trừng mắt nhìn Tần Tranh: “Ta cũng không đắc tội với ngươi, miệng của ngươi có cần độc như vậy không? Ngươi biết rất rõ giờ đây lăn lộn ở trong kinh không dễ, những gia đình giàu có thì càng không dễ, có bao nhiêu người chờ để bắt lỗi của phủ Vĩnh Khang Hầu, nếu vì ta thích mắt ai mà móc mắt người ta, đám lão tử ở Ngự Sử đài không cố chấp vạch trần tội chết của ta mới là lạ.”
“Cho nên ta muốn nhắc nhở ngươi, mặc dù ánh mắt có đẹp hơn nữa, nhưng lại ở trên người một nô tài thì cũng lãng phí.” Tần Tranh nói.
Yến Đình vốn muốn xem một chút là hạ nhân nhà ai có gan lớn như thế dám cán chết con chó của Tần Tranh, hôm nay nghe vậy, nhất thời không có hứng thú với gã sai vặt nữa, khoát khoát tay nói: “Ngươi mau hỏi xem, tiệc rượu chúng ta vừa mới mở, còn chưa uống được hai hớp đã chạy xuống đây, ngươi hỏi xong chúng ta còn trở về tiếp tục ăn.”
“Tiếp tục ăn?” Tần Tranh cười lạnh một tiếng: “Chó ta chết, hôm nay còn có thể nuốt trôi sao?”
Yến Đình bị nghẹn, nhìn thấy sắc mặt rét lạnh của hắn, thì nhịn không được cảm thấy lạnh run, không hề nói nữa.
“Ngươi là nô tài nhà ai? Còn không mau nói?” Chưởng quỹ sợ mình bị vạ lây nên nhất thời chất vấn Tạ Phương Hoa.
Tạ Phương Hoa uể oải nói: “Trung Dũng Hầu phủ.”
“Trong phủ của Tử Quy huynh?” Yến Đình ngẩn ra.
“Ngươi thực sự là hạ nhân trong phủ của Tử Quy huynh? Vậy ngươi từ đâu đến?” Một người phía sau Yến Đình hỏi.
“Không phải, tiểu nhân từ trong quân Mạc Bắc đến, phụng lệnh của lão gia nhà ta, tặng đồ tết cho Trung Dũng Hầu phủ.” Tạ Phương Hoa khó khăn ngồi dậy, chịu đựng đau đớn, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài vội đưa tới cho người đó nhìn xem.
Người đó nhận lấy lệnh bài, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Tần Tranh, hơi khó xử nói: “Huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Trung Dũng Hầu phu nhân là Võ Vệ tướng quân trấn thủ ở Mạc Bắc, nếu như là người hầu của Võ Vệ tướng quân phái tới thì cũng xem như là người của phủ Trung Dũng Hầu. Chúng ta và Tử Quy huynh qua lại thân thiết, ngươi có thể không biết xấu hổ mà tới cửa kêu hắn bồi thường một con chó sao?”
Mọi người nghe thấy vậy thì nhất thời nhìn gã sai vặt không nổi bật này thêm mấy lần, không nghĩ tới lai lịch của hắn lại thật lớn, sau đó đều nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh nhìn lệnh bài giây lát sau đó nhìn Tạ Phương Hoa đang giãy giụa đứng lên, ánh mắt giật giật, chậm rãi nói: “Nếu là người đưa đồ tết đến phủ Tử Quy huynh, thì nhìn tình hình hôm nay, một mình hắn không có cách nào đi đến phủ Trung Dũng Hầu rồi.”
Dứt lời, nói với mọi người phía sau: “Chúng ta đã nhiều ngày chưa gặp Tử Quy huynh, không bằng đi Trung Dũng Hầu một chuyến, giúp hắn đưa gã sai vặt và hàng hóa về phủ”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nói được.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
76 chương
4 chương
11 chương