"Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, d♡iễn‿đ♦àn‿l♡ê‿q♣uý‿đ♡ôn dám bỏ mặc ta rồi chạy mất." Mộ Dung Nham cúi đầu thổi thổi ly trà nóng, hạ mí mắt, vô cùng uất ức kể lại, "Ngươi có biết nàng bắt ta nướng toàn bộ dê, khiến miệng vết thương bị đau cả đêm không hả?" ____________ Lục hoàng tử ngây thơ xinh đẹp đáng yêu như vậy, cho dù ngươi có là ai cũng không thể hãm hại a! Ngày hôm ấy, sau khi Mộ Dung Tống hồi cung, vết bóp trên cổ đã hiện ra rõ ràng, ứ máu tím đỏ, năm ngón tay in hằn rõ nét trên chiếc cổ nhỏ dài trắng như tuyết của hắn, khỏi phải nói có bao nhiêu kinh khủng. Hoàng hậu nương nương ôn nhu nhàn thục vừa nhìn thấy đã "rầm" một cái ngất lịm đi. Lúc trước Từ Hiếu Thái hậu nghe được tin Nhị hoàng tử bị ngã gãy tay ở mã trường đã đau lòng vô cùng, liên tục niệm phật. Lúc này, cung nhân lại chạy tới báo Lục hoàng tử bị trọng thương, Hoàng hậu nương nương ở bên kia cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi. Ngay lập tức, lục phủ ngũ tạng của Thái hậu như bị thiêu đốt, vội vội vàng vàng chạy tới, thấy dấu vết kia nhìn thật là ghê người, thế này còn không phải muốn bóp chết đứa cháu bảo bối ngoan ngoãn của bà hay sao! Thái hậu kinh hãi thiếu chút nữa ngừng thở đi ngay tại chỗ. Trong cung nhất thời rối loạn thành một đoàn. Nhưng có kẻ lại vẫn ngại chưa đủ loạn! Hắn cố ý đè thấp cổ họng nặn ra giọng nói khàn khàn đục đục, khóc lóc đứt quãng kể lể chính mình trong lúc vô tình đã phát hiện âm mưu hạ độc của Đại hoàng tử như thế nào, sau đó lại bởi vì ngăn cản mà phải chịu khổ bị Đại hoàng tử cưỡng ép ra sao, tiếp theo lại bị kéo đến một góc mã trường, cùng hung thủ chứng kiến cảnh Nhị ca nhà hắn bị con ngựa đực hung hãn cao lớn như ngọn núi kia, giẫm đạp giày vò đến nỗi huyết nhục mơ hồ như thế nào,... Cảnh tượng kia vừa nghe thôi cũng đã thấy thương tâm muốn rơi lệ, lại thêm lời bộc bạch như moi hết cả tâm can ra kia, cùng với thanh âm khàn khàn thê lương quả thực như muốn khóc ra máu, khiến Từ Hiếu Thái hậu nghe xong mà nước mắt tung hoành. Sau khi thương tâm khóc lớn một hồi, Thái hậu nương nương nương đập bàn giận dữ, sai người lập tức đi mời Hoàng đế tới. Hoàng đế nghe xong thái giám bên người bẩm báo khẩn cấp, cũng không thèm để ý chính mình đang cùng các vị đại thần khác thương nghị đại sự ở biên cương, vội vàng chạy tới. Khi đến nơi, chỉ thấy Lục hoàng tử luôn vui vẻ hoạt bát đang nằm hấp hối, còn Từ Hiếu Thái hậu đang ở bên cạnh vừa vỗ về vết thương trên cổ hắn, vừa đập giường khóc lóc ầm ỹ. Từ Hiếu Thái hậu cũng không phải là Thái hậu có xuất thân từ Hoàng hậu, trước kia ở trong cung, bà đã phải nếm không ít cực khổ mới có thể nuôi lớn Mộ Dung Thiên Hạ, vì vậy sau khi Mộ Dung Thiên Hạ kế vị, di»ễn♡đ☺àn♡l«ê♡qu♠ý♡đ»ôn vô cùng hiếu thuận với bà, gần như là ngoan ngoãn phục tùng. Lúc này thấy Thái hậu khóc lóc thương tâm như vậy, cũng chưa cần hỏi cơ sự thế nào đã quỳ xuống nhận sai. Sự việc từ một cái quỳ này của Hoàng đế mà trở nên vô cùng nghiêm trọng. Ban đầu, trong triều chỉ có vài vị đại thần liên kết với nhau dâng tấu, vừa tỏ ý bất bình cho Nhị Hoàng tử Điện hạ, vừa chỉ trích Đại hoàng tử bụng dạ khó lường, mưu đồ đại vị, thỉnh cầu Hoàng thượng trừng phạt hung thủ. Hành động này vừa xuất hiện, trên dưới trong triều đã có một tràng âm thanh hùa theo. Tiếp theo hai vị Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương vì lo lắng cho hai vị Lục - Nhị hoàng tử mà cơm nước không vô, lần lượt bị bệnh. Hậu cũng bỗng chốc vô chủ, trong cung người người hốt hoảng. Sau đó, Đoan Mật Thái hậu cũng không ngồi yên, đánh đòn phủ đầu, nghiêm khắc yêu cầu Hoàng đế điều tra rõ việc này, hơn nữa chính bà còn phái Thiên Mật sứ đi điều tra trước. Mà từ đầu đến cuối, Hoàng đế vẫn chưa tỏ bất cứ thái độ gì. *** Bên ngoài bởi vì hắn mà náo loạn vô cùng, còn Mộ Dung Nham thì lại trốn tránh một mình, cực kỳ nhàn hạ. A Tống nhân cơ hội Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu đều ốm nằm giường, không còn ai ngày đêm canh giữ hắn nữa, nên cũng không cần tiếp tục giả bộ bị thương nặng, hắn liền mang theo tiểu thái giám chuồn ra khỏi cung đi chơi. Phủ đệ của Nhị hoàng tử có tiếng là tĩnh mịch và đẹp đẽ, khắp nơi là phong cảnh tinh tế, thấp thoáng bóng cây xanh. Trong phủ có một hồ nước trong suốt đến mức nhìn thấy đáy và một dòng suối nhỏ quanh co uốn lượn khắp tòa nhà. A Tống đang xắn tay áo, men theo bờ suối mò cá, trên bờ chính là tiểu thái giám ngày hôm trước vứt túi cà rốt rồi bị đánh, hôm nay không cầm cà rốt mà cầm cá, nhưng bởi vì vạt áo quá nhỏ không chứa được hết, có mấy con cá nhảy ra ngoài, vì thế hắn lại bị A Tống đuổi theo đạp cho một cước ngã gục xuống đất. Kỷ Nam đi dọc theo con suối nhỏ để vào trong tòa nhà, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng hét to và cầu xin tha thứ bên bờ suối, nàng đến gần, kịp thời kêu lên một tiếng: "Lục điện hạ!" A Tống quay đầu lại trông thấy nàng, lập tức cao hứng buông tiểu thái giám đang khóc lóc đáng thương trong tay mình ra, vui vẻ chạy tới, "Xú lão hổ! Ngươi đã đến rồi sao! Đến thăm Nhị ca của ta sao? "Nếu không thì để làm gì chứ? Đến xem ngươi khi dễ hạ nhân như thế nào hay sao?" Kỷ Nam có chút bất đắc dĩ, lại hỏi tiếp: "Cổ ngươi đã khỏi chưa?" "Đã không sao từ lâu rồi! Ngươi nhìn này!" A Tống vui vẻ xoay đầu qua lại, đã linh hoạt như lúc ban đầu, "Thật ra cũng không có việc gì, ta cố ý giả bộ để lừa tên thần kinh kia, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn lúc này phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu và Mẫu phi đang hận không thể lột một lớp da của hắn. Đố hắn lần sau dám khi dễ ta và Nhị ca nữa!" Kỷ Nam không biết hắn làm như vậy là tốt hay không nữa. Hành vi cáo trạng sai này thực sự khiến nàng cảm thấy không vui, nhưng hành động lần này của A Tống là bởi vì xót xa cho cánh tay của Nhị ca hắn chứ không phải chính hắn, điều đó trong lòng nàng hiểu rất rõ. Nàng suy nghĩ một lát nhưng cũng không nói thêm gì nữa, mà tiến thẳng vào tòa nhà trúc mà Mộ Dung Nham thường ở. "Này! Ngươi ở lại đây chơi với ta một lát đi! Lúc này vào chỗ Nhị ca của ta không tiện lắm!" A Tống ở đằng sau không cam lòng nhảy dựng lên. *** Kỷ Nam cứ nghĩ rằng Lục hoàng tử nói đùa, ai ngờ rằng lúc này, nàng thật đúng là không tiện đi vào. Bên cửa sổ kia không biết là tiểu thư nhà ai, toàn thân mặc một bộ xiêm y đỏ tươi sáng chói, màu đỏ vốn là màu sắc tươi đẹp nhưng có chút tầm thường, nhưng khi nàng ấy mặc vào người lại khiến cho người khác cảm thấy phong tình vạn chủng. Tóc nàng vừa đen vừa bồng bềnh như mây, cổ tay trắng nõn như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đích thật là một cô nương khuynh quốc khuynh thành, so với cảnh xuân còn rực rỡ hơn gấp nhiều lần. Kỷ Nam sững sờ ở cửa, nàng ấy lại vô cùng thoải mái ra đón, liếc mắt đánh giá Kỷ Nam một cái, rồi nở nụ cười ngọt ngào, hỏi: "Vị này là Kỷ tiểu tướng quân đúng không?" Kỷ Nam "Ừm" một tiếng. "A... Ta đã sớm nghe nói đích tử bảo bối của Trấn Nam Vương có tướng mạo còn hơn cả Phan An *, nào ngờ không chỉ hơn đứt Phan An, mà ngay cả Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta cũng không sánh bằng ngươi nha!" (* - Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.) Tiểu cô nương kia xem ra cũng xấp xỉ tuổi Kỷ Nam, giọng nói thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông gió ở trước cửa sổ trúc, bộ dáng xinh đẹp như vậy, dii™ễn~đaàn~le™ê~quyý~đo™ôn nói chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, không e lệ ngượng ngùng như những thiếu nữ bình thường khác. "Ngươi không biết ta ư?" Nàng nghiêng đầu hỏi Kỷ Nam. Kỷ Nam lắc đầu, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ gặp một tiểu cô nương như vậy, nếu đã gặp qua một lần, chắc chắn sẽ không thể nào quên. "Cũng đúng thôi, ta nghe nói năm ngươi tám tuổi đã đi Ám Dạ cốc, nhận được lệnh bài Bạch Hổ mới trở về, hai năm qua lại nam chinh bắc chiến, lập được không ít chiến công, chắc hẳn là không có thời gian để kết bạn đúng không?" Nàng như hiểu ra, cười xinh đẹp, thoải mái nói: "Ta là Khấu Khấu, cháu gái của Thủy Thừa tướng, ngươi đã nghe thấy tên ta bao giờ chưa?" Kỷ Nam sửng sốt, vẫn tiếp tục lắc đầu, ở Thượng Kinh có rất nhiều nhân vật phong lưu, lời đồn đãi cũng bay đầy trời, nhưng nàng chưa bao giờ quá mức để ý đến. "Được rồi, " Gương mặt mỹ lệ của Thủy Khấu Khấu có chút bất đắc dĩ, "Ngươi thật đúng là quê mùa." Kỷ Nam quả thật không chịu đựng được ánh mắt ngập nước xinh đẹp của nàng ấy, không muốn tranh luận nữa, nhẹ giọng hỏi: "Nhị hoàng tử Điện hạ có ở đây hay không?" Thủy Khấu Khấu quay trở lại trước cửa sổ, tiếp tục dọn dẹp sách và tranh đã khô nét mực, cười cười chỉ vào phòng trong: "Hắn đang nghỉ ngơi, nếu như ngươi có việc gấp tìm hắn, để ta gọi hắn dậy?" Ngữ khí của nàng ấy rất quen thuộc giống như một nữ chủ nhân, khiến trong lòng Kỷ Nam không khỏi chùng xuống, im lặng một lát, nàng lắc đầu ấp úng cự tuyệt: "Không cần đâu...Ta chỉ đến để xem vết thương trên tay hắn đã đỡ hơn chưa thôi, nếu như hắn ngủ...Vậy thì ta đi đây." "Đừng đi mà!" Thủy Khấu Khấu đặt tờ giấy trong tay xuống, bước tới giữ nàng lại, "Hắn ngủ rồi, một mình ta ở đây không cảm thấy thú vị chút nào! Nếu ngươi đã đến đây thì trò chuyện cùng ta đi! Cũng ở lại đây dùng bữa tối luôn. Ta mới đi nghỉ hè ở Hạ Thành về, d∞đ∞l∞q∞đ có mang tới thịt dê non nổi danh nhất Hạ Thành, buổi tối mấy người chúng ta cùng nhau nướng rồi ăn, thịt dê vừa thơm lại vừa non mềm ăn rất ngon. Chúng ta tự làm cũng rất thú vị nữa, ngươi thấy được không?" Kỷ Nam đang muốn mở miệng từ chối nàng, thì phòng trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là bóng dáng áo bào màu xanh nhạt lấp ló ở cửa, là Mộ Dung Nham tới! Mộ Dung Nham bước vào cửa thấy Khấu Khấu đứng cạnh Kỷ Nam, hắn sửng sốt một lát, sau đó quay sang nói với Kỷ Nam, "Ngươi đến từ khi nào vậy? Sao ta không thấy hạ nhân tới thông báo?" "Ta vừa đến." Kỷ Nam hạ mí mắt. Khấu Khấu nghiêng mặt cười, "Điện hạ, muội cũng tới đây được vài canh giờ rồi, cũng đã sai người đi thông báo vài lần rồi. Thế là thế nào hả? Hóa ra huynh nghe tin muội tới đây, nên cố ý ngủ nướng không dậy nổi đúng không?" "Không dám!" Mộ Dung Nham nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Kỷ Nam. "Phải rồi, ngày hôm đó Kỷ tiểu tướng quân đã cứu huynh một mạng, muội không nên ăn dấm chua của hắn." Khấu Khấu giống như trêu đùa nói. Kỷ Nam cười gượng một tiếng, ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh tay bị thương của Mộ Dung Nham, vấn an một câu, rồi mới nghiêm túc hỏi: "Tay của Nhị điện hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?" Mộ Dung Nham hơi cười với nàng, gật đầu nói: "Cũng không còn đau như mấy hôm trước nữa, xương cốt cũng bắt đầu liền lại rồi, chỉ cần không động tới nó, sẽ khỏi nhanh thôi." "Vậy là tốt rồi! Cha ta ủy thác cho ta tới hỏi thăm sức khỏe Nhị hoàng tử Điện hạ, ông nói chờ ông tra rõ chuyện này, d∞đ∞l™q∞đ nhất định sẽ tự mình tới cửa giải thích với ngài. Ông nói thành thật xin lỗi ngài, vì đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quân như vậy." "Kỷ Nam - " "Ta còn phải trở về bẩm báo với cha ta! Xin cáo từ!" Lúc Kỷ Nam trở lại Kỷ phủ, người đang đợi nàng không chỉ có mình Kỷ Đình. "Đây là Thiên Mật sứ, tới điều tra về sự việc Nhị hoàng tử Điện hạ bị ngã ngựa. Nàng có chuyện muốn hỏi con." Kỷ Đình nói ngắn gọn xong, lập tức đi ra khỏi thư phòng. Hôm nay được nhìn thấy liên tiếp hai tuyệt sắc giai nhân, Kỷ Nam có chút hoa cả mắt. Đều là những cô nương có dung mạo đứng đầu, nếu như nói Khấu Khấu là tuyệt sắc của nhân gian, thì vị này cũng không hề tầm thường. "Thiên Mật sứ, mời ngồi xuống nói chuyện!" Kỷ Nam khách khí nói. "Cứ gọi ta là Tần Tang đi!" Giọng nói của mỹ nhân cũng vô cùng êm tai, "Kỷ tiểu tướng quân vừa trở về từ phủ đệ của Nhị hoàng tử Điện hạ sao?" Mặt Kỷ Nam nóng lên, gật gật đầu, "Phụ thân sai ta đến hỏi thăm thương thế của Nhị hoàng tử Điện hạ." "Lúc này đúng là khiến Trấn Nam Vương phải khó xử rồi, " Giọng điệu Tần Tang có chút tiếc hận, "Ba vị kia đều là hoàng tử, hơn nữa đều là những người đứng đầu để được chọn làm thái tử, phía sau lại có hai vị Thái hậu, việc này xử lý như thế nào thì cũng đều không ổn." Nàng nói chuyện trực tiếp như vậy, khiến Kỷ Nam muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành giương mắt nhìn thẳng vào nàng mà nói: "Cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, ta nhất định sẽ nói thật. Trên đời này, trắng đen đúng sai không thể đảo lộn được, người ta chỉ cần làm đúng việc mình cần phải làm là tốt rồi." Thiên Mật sứ có một mái tóc chỉ thuần khiết một màu tím vô cùng xinh đẹp, lúc này nàng đang nở nụ cười, trong sách thường nói, mỹ nhân cười một cái thì khuynh thành, cười thêm một cái nữa thì khuynh quốc. Trước kia Kỷ Nam cảm thấy những lời như vậy có chút phóng đại, nhưng ngay bây giờ, khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ trước mắt này, nàng đã hoàn toàn tin rằng đó là sự thật. "Đoan Mật Thái hậu tất nhiên không muốn chuyện này ảnh hưởng tới Đại hoàng tử. Còn Hoàng thượng, chắc chắn là cũng rất đau lòng vì Nhị hoàng tử Điện hạ, nhưng nếu chỉ vì một cánh tay của Nhị hoàng tử Điện hạ thì hẳn là ngài ấy cũng không đến mức đi hỏi tội Đại hoàng tử đâu. Về phần Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, chỉ cần Nhị hoàng tử Điện hạ khuyên bảo Lục hoàng tử, thì chuyện này sẽ cho qua." Trong lời nói của Tần Tang vừa có tiết tấu lại vừa có khí phách ngạo mạn, lười biếng không chút để ý, khiến cho lòng người cảm thấy yên tĩnh, không khỏi sẽ tin phục lời nói của nàng, "Kỷ Nam, ta tới đây cũng không phải là muốn hỏi ngươi chuyện gì, cũng không phải muốn xúi giục ngươi đổi trắng thay đen, chẳng qua là nhiều thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Ta cũng chỉ muốn hoàn thành sớm để báo cáo kết quả nhiệm vụ mà thôi." "Vậy cô tìm lầm người rồi, ta sẽ không hợp tác với cô, bất kể cô có hứa hẹn với ta điều kiện gì." Kỷ Nam đứng lên, " Hoàng thượng phái người tới cũng được, hai vị Thái hậu nương nương phái người tới cũng được, ta hễ được hỏi thì sẽ trả lời, nhưng chỉ trả lời những gì mà ta tận mắt được chứng kiến, tuyệt đối không thiên vị." Dường như Tần Tang cũng không ngờ nàng lại thẳng thắn dứt khoát như vậy, khẽ gật đầu, cũng đứng lên, "Như vậy, ta cũng không có tìm lầm người, " nàng cười, "Mà hẳn là nên đi tìm người thứ hai mới đúng." "Mời." Kỷ Nam khách khí tiễn khách. *** Ngày hôm sau, quả nhiên Hoàng thượng phái quan viên tới hỏi, Kỷ Nam tướng quân lúc đó đang trong mã trường nghe thấy tin tức này, liền vội vàng đi qua. Khi nàng cưỡi ngựa ra khỏi cửa cung, phía đối diện có một chiếc xe ngựa đi tới, khi đi ngang qua, nàng nghe thấy bên trong xe vang lên giọng nói quen thuộc quát khẽ: "Dừng xe." Nàng hơi do dự một chút, rồi xoay người xuống ngựa hành lễ, "Nhị điện hạ." Gã sai vặt nhảy xuống xe rồi đi tới nhấc bức màn lên, Mộ Dung Nham ngó khuôn mặt tuấn mỹ vô song ra hỏi, "Kỷ Nam, ngươi đang vội về hay sao?" Có vài hạ nhân đang đứng phía sau, nên Kỷ Nam không dám thất lẽ, vì thế chỉ đành cung kính hỏi Nhị điện hạ có gì phân phó. "Vào trong ngồi cùng ta một chút đi, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi." Hắn nói xong lui vào bên trong một chút để nhường chỗ, Kỷ Nam không còn cách nào khác đành phải lên xe. Gã sai vặt theo hầu thấy nàng tiến vào, lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung Nham nên nhanh trí đi ra ngoài, chỉ chừa lại hai người kia ngồi đối mặt với nhau. Mộ Dung Nham nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến tận khi nàng không nhịn được, nhíu máy nhìn lại hắn, hỏi, "Có việc gì sao?" "Cháu gái nhỏ của Thủy Thừa tướng cảm thấy khá là hứng thú với Kỷ tiểu tướng quân." Hắn chống má nhìn nàng, thanh âm trầm thấp vô cùng, "Nhờ ta hỏi một câu, không biết tiểu tướng quân cảm thấy nàng thế nào?" "Rất đẹp." Kỷ Nam tránh ánh mắt của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời thản nhiên qua quýt. "Như vậy để ta nói với nàng, ngươi cũng có chút động lòng với nàng được không?" "Huynh nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Kỷ Nam lập tức quay đầu, thấp giọng quát hắn. "Mới vừa rồi không phải ngươi khen nàng đẹp hay sao?" "Khen nàng ta đẹp là có ý với nàng ta chắc?!" "Như vậy ta đây ngay cả khen nàng ta đẹp còn chưa nói một câu, vì sao ngươi lại phán định rằng ta có ý với nàng ta?" Có người khí định thần nhàn, cuối cùng cũng nói ra câu nói kia. Kỷ Nam bĩu môi, "Ta phán định như vậy lúc nào?" "Ngày hôm qua, người nào đã thở hồng hộc xoay người chạy trốn hả? Ta vất vả giả bộ ngủ để trốn tránh Khấu Khấu đến tận trưa, vừa nghe thấy ngươi tới đã lập tức ngồi dậy, nhưng ngươi được lắm, d∞đ∞l∞q∞đ dám bỏ mặc ta rồi chạy mất." Mộ Dung Nham cúi đầu thổi thổi ly trà nóng, hạ mí mắt, vô cùng uất ức kể lại, "Ngươi có biết nàng bắt ta nướng toàn bộ dê, khiến miệng vết thương bị đau cả đêm không hả?" "Huynh dùng tay trái rồi sao?!" "Không có." Mộ Dung Nham thở dài, giọng điệu vô cùng oán giận: "Cái gì mà thịt dê tươi non chứ, còn dai hơn cả thịt bò, thật là khó ăn, mùi vị còn nặng hơn cả sơn dương. Ta tắm rửa tận ba lần, biết vậy không động vào cho xong." Kỷ Nam không nghiêm túc được nữa, mím môi nở nụ cười. Hắn thấy nàng cười, vẻ ai oán trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết, hắn bưng tách trà ấm đặt vào trong tay nàng. Kỷ Nam uống cạn, đúng lúc này xe ngựa cũng dừng lại, hắn mỉm cười cầm tay nàng: "Đi thôi!" *** Câu trả lời của Mộ Dung Nham cũng không sai biệt lắm với Kỷ Nam. Đạp Tuyết vốn là con ngựa khỏe mạnh hung hãn hiếm có, lại là lần đầu tiên bị người ta huấn luyện, nên nóng nảy tức giận, thà làm ngọc vỡ, nên tự làm hại mình và cũng đả thương người khác. Câu hỏi của Lý đại nhân rõ ràng là đã bị kẻ khác giật dây, hắn không ngừng khéo léo dụ dỗ hỏi vài thứ, dường như muốn Đại hoàng tử ngồi vững vào tội danh cố ý mưu sát. Nhưng Mộ Dung Nham từ đầu đến cuối không phối hợp với ý định này của hắn, có cái gì trả lời cái đó, nhiều hơn một chữ cũng không nói. Nhưng còn chưa được một nửa, bình phong vĩ đại thêu hoa và chim đằng sau quan viên đã "rầm rầm" một tiếng đổ xuống đất, A Tống từ phía sau nổi giận đùng đùng đi tới, mạnh mẽ đá một cước khiến Lý đại nhân kia ngã xuống đất, rồi tự mình cầm bút "loạt xoạt" viết vào bản án kia. "A Tống!" Mộ Dung Nham đứng bật dậy, trầm giọng quát hắn dừng lại. Mộ Dung Tống ném bút, bước qua quan viên đang nằm trên mặt đất kia, tới trước mặt Nhị ca nhà hắn. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ánh mắt trợn tròn nhìn lại: "Vì cái gì mà huynh lại không nói thật? Con ngựa kia căn bản là có vấn đề! Nhị ca, huynh sợ kẻ nào chứ?! Có phụ Hoàng và Hoàng tổ mẫu ở đây, huynh sợ cái gì chứ?!" "Đệ càng ngày càng vô lý rồi." Sắc mặt Mộ Dung Nham đen lại hoàn toàn, "Mau nâng Lý đại nhân dậy ngay!" "Đệ không! Đại ca có thể giật dây Thiên Mật sứ đổi lời khai của người làm chứng, thao túng tình tiết vụ án, đệ cũng có thể một tay che trời như vậy! Đệ không tin mình không trừng trị được hắn!" A Tống nóng nảy rút búa nhỏ bên hông ra, khua khua trước mặt Lý đại nhân đang nằm trên đất, "Nếu hôm nay ngươi không đưa được Đại hoàng tử ra hỏi tội, thì ta sẽ chém ngươi!" "Vô liêm sỉ!" Mộ Dung Nham nổi giận, thân mình nhanh như tia chớp, những người xung quanh chỉ cảm thấy một bóng trắng lóe lên trước mắt, nháy mắt hắn đã đến bên canh Lục hoàng tử, gọn gàng linh hoạt như một con dao, đánh ngất thiếu niên đang hùng hổ vung búa kia. Kỷ Nam vội vàng nâng Lý đại nhân đang bị dọa sợ dậy, sau đó lại gọi hạ nhân nâng Lục hoàng tử ra ngoài xe ngựa. Sắc mặt Mộ Dung Nham đã khôi phục như lúc ban đầu, trước khi lên xe, hắn kéo Kỷ Nam qua một bên, thấp giọng thở dài: "Không thể đi về cùng ngươi được rồi, ta phải đưa Tiểu Lục hồi cung đã. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Chuyện ta ngã ngựa bị thương, có lẽ phải giải quyết nhanh chóng, nếu không sẽ khiến cả triều đình lẫn lòng dân hoảng sợ, trong cung ngoài cung không ngừng đồn đại thì sẽ khiến tình trạng trở nên bất ổn. Nếu có thể giải quyết xong sớm, đêm nay ta sẽ đi tìm ngươi, được không?" "Được." Kỷ Nam cúi đầu, "Ta cũng có chuyện muốn hỏi huynh."