Khách lạ phương xa
Chương 4 : Vị thừa tướng trẻ tuổi
Sự kích động trong mắt người con gái áo hồng chợt lóe lên rồi biến mất, miệng lẩm bẩm:"Nếu Hoàng Thượng đã nói vậy, nô tì đương nhiên nào dám từ chối. Vậy xin Hoàng Thượng hãy triệu Thái y vào vậy."
Vừa dứt lời, cô nàng xoay người trừng mắt dữ dằn nguýt dài một cái với tôi, so vai ngăn tầm mắt của Hoàng Thượng kia rồi mới nghiến răng nghiến lợi dùng khẩu hình nói với tôi:"Muốn chết sao hả, còn không mau từ chối!"
Không biết vì sao, tôi lại bỗng dưng cảm thấy người con gái này sẽ không hại mình. Hơn nữa, dưới tình huống như thế, đầu tôi đau muốn ngất, thì quả thật cũng không muốn ở nơi nhiều người tụ tập. Vì vậy, tôi yếu ớt đỡ đầu, nói với vị Hoàng đế kia:"Hoàng Thượng, chỉ là vừa tỉnh lại nên thần có đôi chút đau đầu, không có gì đáng ngại đâu, thần nghĩ ngơi là ổn cả." Giọng êm ái dễ nghe, vừa giống nam vừa giống nữ, rõ ràng là giọng nói mà tôi đã nghe được khi ở chiến trường.
"Hừ! Một lũ Huyền Tông môn dám đón lõng giết ngươi, thật không biết tốt xấu. Trẫm nhất định phải đòi lại công đạo từ Thủy Vụ quốc mới được." Nói xong, bắt gặp thần sắc mờ mịt của tôi, hắn ta hơi chựng lại, lập tức thăm hỏi niềm nở,"Lâm Vũ, cuối cùng là vì sao ngươi lại đến biên cảnh phía Tây? May mắn là lần này Phong hộ vệ liều chết cứu ngươi ra, nếu không trẫm đã phải hối hận rồi!"
"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần.." Một con tê dại chợt lan ra khắp cánh tay, sau đó đầu đột ngột đau không tả nổi. Tôi rên một tiếng ôm đầu, sắc mặt kém vô cùng, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.
Cô gái áo hồng vội đỡ lấy tôi:"Hoàng Thượng, trong cơ thể phu quân còn dư độc chưa tiêu trừ, e là tạm thời không thể suy nghĩ nhiều.
Thật ra trận đau đó đã hết rồi, nhưng nghe cô nàng nói thế, tôi cũng lập tức giả bày ra bộ dạng thống khổ. Lúc nhìn trộm vị hoàng đế kia, tôi phát hiện trong mắt hắn hiện lên một thoáng không vui nhưng nhanh chóng giấu đi, bày vẻ ôn hòa:"Một khi đã như vậy thì Lâm Vũ ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện triều đình, trẫm sẽ an bài người khác thay thế, không để ngươi lo lắng. Buổi tối trẫm sẽ lại đến thăm."
Tôi ngu ngơ gật đầu. Mãi đến khi vị hoàng đế kia cùng đoàn người hầu đã đi xa, tôi mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại bốn người. Ngoại trừ thiếu nữ áo hồng ra, tôi nhìn kĩ lại từng người. Đập vào mắt đầu tiên là một ông lão hiền lành, nhưng tinh quang trong mắt lại khiến tôi rùng mình. Người này tuyệt đối không hề đơn giản. Rồi kế đó là một cô gái trẻ tuổi tuy trông tiều tụy nhưng cười rất vui vẻ, hình như đang giả làm nô tỳ, dáng đứng rất tùy ý, chẳng hề có vẻ nhút nhát của nô bộc. Gương mặt cô nàng tuy không xuất sắc như thiếu nữ áo hồng, nhưng nhìn rất tươi tắn có nét.
Đến khi ánh mắt chạm phải người cuối cùng, tôi không nén được hơi chấn động. Một bộ áo xanh đen, gương mặt khôi ngô anh tuấn đập vào mắt tôi. Dáng người dong dỏng đứng thẳng, làn da lúa mạch khỏe khoắn, mày lưỡi mác, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi nhếch và một đôi mắt đen thẫm thỉnh thoảng lại ánh lên sắc xanh. Tuy lúc ấy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng tôi có thể khẳng định, anh ta chính là người thanh niên đã liều chết bảo vệ tôi chu toàn trên chiến trường. Chẳng qua, trên người anh ta có một loại khí tức rất mơ hồ, lạnh nhạt, nên tôi nhìn lâu như vậy rồi mà vẫn không thể nào phát hiện ra sự tồn tại đặc biệt của anh ta.
Bỗng tôi phát hiện ánh mắt bốn người họ đều đang tập trung cả trên người tôi, vừa có lo lắng, vừa phiền muộn, lại có hối hận khiến tôi không biết phải làm sao. Cô nàng áo hồng vừa nãy còn rất cao nhã thanh tao đột nhiên giơ chiếc quạt mỹ nhân trong tay đập vào đầu tôi, nghiến răng nghiến lợi mắng to:" Đã sớm nói với chàng tên họ Phạm kia không thể tin được đâu, vậy mà còn hứng chí chạy vào bẫy của người ta. Nếu không phải Diệc Hàn lo lắng đi theo thì chàng còn có cái mạng nhỏ để ở trong này mắt lớn trừng mắt nhỏ với ta à."
Tôi trợn mắt nhìn, đảo tầm mắt, dừng trên người thanh niên áo xanh kia. Diệc Hàn? Là anh ta sao?
Anh ta hạ mi cúi đầu, giọng rất bình thản:"Công tử không có việc gì là tốt rồi.”
"Lâm Vũ à, chàng nói chàng" Cô gái áo hồng bắt gặp bộ dạng ngẩn ngơ của tôi thì không khỏi càng thêm tức giận, dứt khoát ngồi xuống cạnh tôi, mặt đỏ bừng mắng tiếp,"Uổng cho chàng được xưng tụng là Thừa tướng trẻ tuổi khiến mọi người kính sợ nhất đại lục Y Tu, có tài năng chấn động trời đất, điên đảo Càn Khôn, vậy mà lại ngu ngốc đến bực này! Tên Phạm Trọng kia là ai cơ chứ? Là Ngự sử đại phu của Hỏa Linh quốc đó! Hỏa Linh quốc bọn họ và Kim Diệu quốc chúng ta từ xưa đến nay đã đối địch như nước với lửa. Vậy mà chàng, một Thừa tướng dưới một người trên vạn người, lại có thể vì một bức mật hàm của người khác mà rời đi, lại còn gạt chúng ta nữa. Chàng có biết..."
Nói đến đây, hốc mắt cô gái áo hồng ửng đỏ, dường như nhớ đến điều gì, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ tang tóc:"Chàng có biết, lúc nhìn chàng hấp hối trong lòng Diệc Hàn, ta lo lắng đến mức nào không? Chàng có biết, khi chàng hoàn toàn ngừng thở, ta sợ đến mức nào không? Lâm Vũ, chàng quên rồi sao? Năm mười hai tuổi ấy, chính chàng đã đồng ý với ta, rằng bất luận thế nào cũng không mang tính mạng bản thân ra là trò đùa, sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên Vân Nhan mà!"
Chẳng biết vì sao, khi nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của cô ấy, trái tim tôi lại quặn đau. Tôi chậm rãi vươn tay, vuốt nước mắt nước mắt cho cô ấy, miệng lẩm bẩm:"Xin lỗi, Vân Nhan! Sau này sẽ không bao giờ. như thế nữa." Dứt lời, tôi giật mình cả kinh. Chuyện này.. sao tôi vừa rồi lại cư xử như ma xui quỷ khiến thế, giống như có gì đó khống chế ý chí tôi vậy. Quá đáng sợ rồi!
"Được!" Cô nàng áo hồng nín khóc, mỉm cười,"Người lần này chàng nên phải cảm ơn nhất là Diệc Hàn. Nếu không có huynh ấy liều lĩnh lao vào trong đám loạn quân Hỏa Linh Quốc cứu chàng ra, chỉ sợ cho dù không phải chết vì độc phát, thì cũng tất phải chịu nhiều đau đớn. Lúc ta đến nơi, tuy chàng chỉ còn hấp hối, nhưng Diệc Hàn cũng bị thương nặng không kém. Còn nữa, vì sao chàng lại theo Phạm Trọng đến Hỏa Linh quốc? Trong mật hàm kia viết cái gì?"
Tôi nhíu chặt mày, cuối cùng đành phải dùng phương pháp cũ rích nhất nhưng cũng hữu dụng nhất, nâng đầu vỗ vỗ, khổ sở đáp:"Vân Nhan, không biết vì sao lần này tỉnh dậy, tôi không nhớ được gì cả."
"Cái gì —?!" Bốn người trong phòng đồng thời bật thốt, mấy mặt nhìn nhau, thần sắc trắng bệch.
Vân Nhan bỗng thở dài:"Khi Phạm Trọng hạ độc chàng có cho vị điêu phù, có công dụng thôi miên, uống nhiều có thể khiến trí nhớ người ta hỗn loạn, thậm chí là mất đi. Lâm Vũ chàng đừng vội, ta tất nhiên sẽ nghĩ cách chữa cho chàng.”
Tôi gật gù liên tục, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Chờ đến khi cô nàng phát hiện không chữa được cho tôi, tôi ắt hẳn đã tìm được cách trở về. Nhất định!
"Những người này chàng còn nhận ra không?" Vân Nhan chỉ vào ba người phía sau.
Tôi mù mờ lắc đầu. Trong mắt Vân Nhan hiện lên vẻ đau xót, chỉ vào ông lão phía sau:"Đây là quản gia Lí Mộc của chúng ta, là người mà chàng đã cứu lúc mười hai tuổi ấy. Về phần thân phận thật sự của ông ấy, cứ chờ từ từ rồi chàng sẽ nhớ ra thôi."
"Kế bên là Linh Lung, vốn là tiểu thư của một quan lại nghèo, bị người ta bắt bán đi, được chàng cứu cùng năm với Lí Mộc. Bây giờ là nha hoàn bên người của ta."
Cuối cùng, ngón tay Vân Nhan dừng lại ở người thanh niên áo xanh:"Huynh ấy là Phong Diệc Hàn, là hộ vệ bên cạnh chàng. Năm ngươi mười ba tuổi, đi kết giao với Thủy Vụ quốc, huynh ấy một mực muốn nhận chàng làm chủ, đi theo cho đến bây giờ."
"Còn ta." Vân Nhan cười đắng chát, hạ mi che đi thần sắc trong mắt,"Ta là thê tử của chàng, Sở Vân Nhan, đã theo chàng từ năm ngươi mười một tuổi ấy. Năm người chúng ta, trên danh nghĩa là cấp bậc chủ tớ, thực ra lại giống người thân hơn. Lâm Vũ, những chuyện này chàng nhất định phải nhớ chứ."
Tôi, một lần nữa, lại mờ mịt gật đầu, mắt đảo qua mọi người trước mắt, cuối cùng trở lại Vân Nhan. Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy trong mắt cô nàng có mấy phần bi ai không che đi được, bèn vội nói:"Vân Nhan yên tâm, tôi nhớ kỹ cả rồi."
"Như vậy tôi thì sao? Thân phận của tôi là gì?"
"Chàng là Tần Lạc, tự Lâm Vũ, là kim khoa Trạng Nguyên đứng đầu cả ba năm của Kim Diệu quốc, từng là Đại Tư Mã trẻ tuổi nhất của Kim Diệu, cùng Đại học sĩ Cẩm Tương Uyển và Quan nghi trượng biên soạn Diệu quốc sử. Bây giờ, cũng là Thừa tướng trẻ tuổi nhất Kim Diệu quốc danh chấn thiên hạ."
"Cốp —" Một tiếng động vang lên, cây quạt của Vân Nhan lại đập vào đầu tôi, " Không phải chàng thì còn là ai! Năm ấy chàng mười bốn tuổi, quen một tên họ Nhâm tên Nghiêu, kết làm bằng hữu, hai người trò chuyện cực kì thân thiết, hàn huyên ba ngày ba đêm. Nhưng đến khi chàng đi tìm hắn, thì cả nhà hắn lại bị Thái tử hãm hại, tống giam vào tù. Vì cứu hắn, chàng buộc phải tham gia khoa cử, kết quả là ngoài ý muốn đỗ Tam nguyên . Như chờ đến khi chàng muốn bẩm tấu Hoàng Thượng giải oan cho hắn thì mới biết họ Nhâm kia đã sớm bị Thái tử hại chết trong lao ngục. Dưới cơn phẫn nộ, chàng chọn phù tá tam hoàng tử Dương Nghị, cũng chính là đương kim Thánh Thượng, diệt trừ Thái tử, quyết tâm thanh lọc bộ máy, tuyệt không để người vô tội phải chịu oan uổng. Hai năm gần đây, chàng phụ tá Thánh Thượng lên ngôi đế vương, trong thì bình ổn bạo loạn, ngoài thì bảo vệ nước khỏi sự xâm lấn của Phong Ngâm và Hỏa Linh quốc, bước thẳng lên thành bậc thánh minh đệ nhất của Kim Diệu và."
Tam Nguyên là danh hiệu cao nhất của khoa cử ngày xưa.
Miệng tôi không thể nào khép lại được nữa. Trời đất quỷ thần ơi! Mấy ông làm sao lại để tôi xuyên vào một người nào thế này?
Vân Nhan bắt gặp vẻ nghệch ra của tôi cũng không giận, chỉ nhún vai:"Ta đã gọi hạ nhân chuẩn bị nước ấm, chờ một lúc rồi chàng hãy vào nội thất tắm gội. Xong xuôi rồi, Diệc Hàn sẽ đưa chàng đến tiền thính dùng bữa."
Tôi vội gật đầu, im lặng ngoan ngoãn vô cùng khiến Vân Nhan phì cười.
Lúc bọn họ đều lui ra, tôi bỗng gọi:"Diệc Hàn, vết thương của anh... nghiêm trọng không?"
Diệc Hàn thấp giọng đáp:"Đã phiền công tử quan tâm, nghỉ ngơi vài ngày là không còn gì đáng ngại nữa."
Tôi rốt cuộc cũng chỉ cảm thấy khẩu khí anh ta có một chút gì đó khang khác với sự lạnh lùng khi còn ở chiến trường nên chỉ lúng túng nói lại:"Cảm ơn anh."
Phong Diệc Hàn gật khẽ đầu:"Công tử khách khí rồi." Thần sắc lo lắng trong mắt anh ta lóe lên rồi biến mất. Diệc Hàn hạ mi mắt, lại nói tiếp, "Về sau công tử đừng quá xúc động nữa, mọi sự đều có rất nhiều thuộc hạ bên cạnh lo."
"Tôi Tôi biết rồi." Đợi anh ta đóng cửa, tôi mới không nhịn được nữa rùng mình, cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Phong Diệc Hàn lạnh lẽo cực kì, cứ như là đang tức giận ấy.
Theo hướng Vân Nhan chỉ, tôi vén màn trúc, bước vào phòng trong. Quả nhiên là thấy được một thùng tắm nghi ngút hơi nóng, bên cạnh bày nước bồ kết để gội đầu và quần áo được xếp ngay ngắn. Nhưng không hề có người hầu nào.
Tôi thầm hí hửng, nghĩ: may mà Lâm Vũ này không thích có người hầu hạ tắm rửa, nếu không tôi cũng xấu hổ chết mất. Vừa nghĩ, tôi vừa cởi trường bào trắng trên người.
Kì lạ! Bên trong vậy mà lại còn một lớp áo trắng mỏng. Tôi tìm cách cởi ra, lại là một lớp áo lót vàng nhạt. Trong đầu bỗng nghĩ trông giống cái gì mà áo kim tàm trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, tuy ôm sát cơ thể, nhưng dày và chắc chắn, mặc trên người không có cảm giác cồng kềnh, ngược lại còn như không mặc.
Tôi đưa tay tháo mấy nút buộc rắc rối của áo, nghĩ: buổi tối nên làm gì nhỉ? Lỡ như Vân Nhan muốn ở cùng, còn tôi chỉ là đàn ông có một nửa thì làm sao thỏa mãn yêu cầu của cô nàng được?
(* Xin lỗi ạ nhưng khúc này em buồn cười quá chịu không nổi )) Ý chị là thân đàn ông nhưng tâm hồn thiếu nữ đấy, còn thỏa mãn cái gì chắc ai cũng hiểu nhỉ )) )
Lúc đó, tôi hoàn toàn không chú ý rằng, trên cổ tay mình lại có một chiếc vòng thạch anh màu tím đang ửng sáng.
Tôi bực bội ném áo lót trong tay xuống đất, nghĩ đến tắc cả tâm trí! Vốn mấy thứ trong cuộc sống hiện đại đã phiền rồi, nếu tôi rời đi vậy thì lấy ai nghĩ ra cách trị bệnh cho Vũ Phi chứ? Tôi tùy tiện cởi nút thắt cuối cùng trên áo, toan ném đi để bước vào nước thì động tác cởi áo đột nhiên chựng lại —.
"Á — !!"
Truyện khác cùng thể loại
325 chương
33 chương
46 chương
306 chương
62 chương
217 chương
76 chương
4 chương
16 chương
30 chương