Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 9 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 9: ĐÁNH PHÁ
“Cái gì? cô từ từ nói.”
“Đối phương không biết là người nào, bọn họ bỗng nhiên xuất hiện ở triễn lãm tranh liền phá hủy hết.” trong lời nói của Tô Nguyệt Phinh có mang theo tiếng khóc.
Hôm nay là ngày Ôn Tuấn Nghiệp mở triễn lãm tranh, địa điểm lại là một cái tửu trang ở ngoại ô, khách đến cũng đa dạng người, cũng có nghệ thuật gia, còn có bạn tốt thời học sinh của Ôn Tuấn Nghiệp.
Tô bá phụ cùng Tô bá mẫu cũng tới, hiện tại, Tô gia đã đem Ôn Tuấn Nghiệp coi là con rễ tương lai, bá phụ bá mẫu cũng muốn chính mắt nhìn thấy phong thái của con rễ này.
Tô Nguyệt Phinh liền bồi cha mẹ, cùng nhau dạo triễn lãm tranh của bạn trai. Cô cảm thấy rất hảnh diện mà hướng cha mẹ giới thiệu những tác phẩm của Ôn Tuấn Nghiệp, giống như xem chính mình là thê tử của Ôn Tuấn Nghiệp vậy.
Nhìn đến con gái của mình, lúm đồng tiền như hoa, Tô bá phụ Tô bá mẫu một cọc tâm sự, đều đã thả xuống.
Bọn họ thực sự không để bụng gia thế của Ôn Tuấn Nghiệp, chỉ cần con gái thích, Tô gia có thể đem anh tôn sùng là khách quý.
Rất nhanh, đấu gái bắt đầu. Ôn Tuấn Nghiệp ở trong ngành có chút danh tiếng, những tác phẩm của anh vẽ giá khởi điểm cũng từ 1 vạn trở lên, tối cao một bộ thủy mặc hoa lan, đánh ra giá khởi điểm mười vạn.
Tô bá phụ cũng muốn xem náo nhiệt: “cái này ta muốn, tám vạn!”
Cùng lúc đó, Tô Nguyệt Phinh đột nhiên nghe được một tiếng “Loảng xoảng”, có ‘khách nhân’ đứng lớn, thét lên một câu “Làm việc”. ngay sau có có bảy tám người khách đứng lên, trong đó có người vung ghế hướng về nhưng khung ảnh lồng kính pha lê mà nén xuống, tức khắc pha lê vỡ tan văng tung tóe.
Khách quý kinh hô, tứ tán chạy trốn.
Tô bá phụ cùng Tô bá mẫu đi có chút nhanh thiếu chút nữa trật eo.
Ôn Tuấn Nghiệp một tay che chở Tô gia, đi tới hầm rượu của tửu trang, sau đó anh nói: “học trò của anh còn ở trên, anh đi tiếp ứng cho hị, tiểu Phinh, em cùng với bá phụ bá mẫu ở chỗ này đừng cữ động.”
“Không... anh không được....”
Tô Nguyệt Phinh gắt gao túm chặt cổ tay áo của bạn trai, sợ nếu buông lỏng, anh liền không cánh mà bay.
“Nghe lời, bọn họ là vì ta mà đến, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói với gia đình bọn họ.”
Ôn Tuấn Nghiệp vẫn là đi, Tô Nguyệt Phinh liền goih điện cho Mễ Nhiễm. Không biết như thế nào, mà cô cảm thấy cùng Mễ Nhiên nói chuyện, cô đều cảm thấy sẽ an tâm hơn.
Mễ Nhiễm tiếp tục hỏi: “phá hủy như thế nào? Dùng dao cùng rìu sao?”
“Không phải, bọn họ vung ghế dựa, phá nát những khung pha lê, cùng giá trưng cậuy.”
“Có xúc phạm người nào không?”
“Không có.”
“Có cướp thứ gì hay không?”
“Không có.”
“vậy bọn họ tới đây làm gì? là kẻ thù của Ôn tiên sinh sao?”
“Không phải, Ôn tiên sinh căn bản không quen biết đám người này, chúng tôi đã báo cảnh sát.”
“Không tổn thương đến người là tốt rồi, cô đừng khẩn trương, tôi lập tức qua đó nhìn xem.”
Trên điện thoại, Mễ Nhiễm liền đánh cái tích.
Căn cứ vào điều thứ ba trong sổ tay an toàn của tổng bộ: “Khách hàng hợp đồng hôn nhân, nếu trong lúc gặp bất luận tập kích gì liền báo về bộ phận an toàn.”
Mễ Nhiễm liền hướng tổng bộ báo cáo việc này. người tiếp điện thoại là tổng bộ an toàn viên Thân Hạo.
“Cái gì?! Ở đâu?”
“Tửu trang Romantic ở vùng ngoại ô.”
“Được, chúng tôi lập tức phái người tới xem.” gác điện thoại, Thân Hạo nhìn về phía người kế bên Lục Phỉ Nguyên, trên mặt treo biểu cảm tươi cười đáng đánh đòn: “Bạn học Lục, khách hàng của cái người trước đây của ngươi gặp phiền toái, thế nào, muốn cùng đi xem không?”
“Không đi.” Lục Phỉ Nguyên rất bình tĩnh.
“Phá hủy đó, thật sự không đi an ủi tâm linh yếu ớt của người tiền nhiệm sao?”
“Ngươi chạy nhanh, phái thêm vài người qua đó, tôi còn phải trở lại hội nghị, liền không thể đi xem náo nhiệt.”
Lục Phỉ Nguyên vẫn là lạnh nhạt mà chống đỡ. nhìn anh xem ra, cùng với Mễ Nhiên đã kết thúc rồi, không cần một chút liên quan mà liên lụy.
**
Mễ Nhiễm rất nhanh đã đến tửu trang Romantic.
Qủa nhiên giống với lời nói của Tô Nguyệt Phinh, những người này đánh nát những khung ảnh lồng kính pha lê, xé nát các tác phẩm của Ôn Tuấn Nghiệp, nhưng không hề thương tổn đến bất cứ ai.
Kỳ quái, không ăn trộm không cướp giật, ban ngày ban mặt làm ra chuyện này, không biết là có bao nhiêu đại thù?”
“Cô nói, bọn họ có hay không muốn xuống tay với Ôn Tuấn Nghiệp?”
Tô Nguyệt Phinh không tự chủ liền phát run.
“Không biết, bất quá tôi thấy trước mắt, cô vẫn nên trở về nhà đi, Ôn tiên sinh có khả năng đã chọc phải kẻ phiền toái rồi.”
“Không, tôi không đi.” Tô Nguyệt Phinh kiên định mà lắc lắc đầu. hiện tại chính là đuổi cô đi, cô không nghĩ sẽ rời khỏi bạn trai Ôn Tuấn Nghiệp, “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ cùng với anh ấy đón nhận.”
Mễ Nhiễm giật mình, hỏi: “Tô Nguyệt Phinh, cô nghiêm túc?”
“Tôi nghiêm túc.”
Mễ Nhiễm thở dài, cái chứng sợ đàn ông của Tô Nguyệt Phinh đi đâu mất rồi? Nhanh như vậy đã rớt vào bể tình sao?
Vẫn là nói, chứng sợ phái nam chỉ là sau mười tuổi mới bắt đàu, mà trước mười tuổi đã gặp Ôn Tuấn Nghiệp, vừa lúc không thuộc vòng phạm trù.
Mặc kệ nói như thế nào, kế hoạch du lịch ngâm nước nóng, cô còn phải về hủy bỏ lịch trình.
**
Thời điểm trở về tổng bộ, Mễ Nhiễm có chỗ đứng ngồi không yên.
Cô hoài nghi chính mình có phải cảm nắng hay không, nhưng trong đại sảnh chỉ có 24°, sao lại có một con ong cứ kêu muỗi rất đáng chết, ồn ào đến tâm cũng phiền.
Thân Hạo và cô cùng nhau trở về, anh nhận được một cuộc điện thoại của cảnh sát, Mễ Nhiễm hỏi hỏi, mới biết được đám người này là thổ phỉ lưu manh nơi khác, bọn họ hiển nhiên như vậy mà tới, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước. Sáng sớm hôm nay mới đánh xe tới, liền lẫn vào khách quý của buổi đấu giá, phá hủy xong liền từng người đào tẩu, hiện tại một người cảnh sát vẫn chưa bắt được.
Thân Hạo hỏi cô: “Ôn tiên sinh trước khi có hay không đắc tội với người ta?”
“Không có, bất quá tôi nghe nói anh ấy cùng với đồng hương từng cùng nhau mở phòng vẽ tranh, sau lại tan vỡ.”
Thân Hạo lập tức điều tra đồng hương của Ôn Tuấn Nghiệp, nhưng mà: “Chắc là không phải anh ta, người này hiện tại ngồi xổm ở trong nhà không lộ mặt.”
“Ha?”
“Cùng với nữ học sinh, tuổi vị thành niên cường...”
“....Nga.” Không trách Ôn Tuấn Nghiệp đem phòng vẽ tranh đóng cửa.
Mễ Nhiễm ước chùng buồn bực một ngày, chuyện rốt cuộc là như thế nào? là so Ôn Tuấn Nghiệp chọc phải người nào, hay là Tô gia chọc phải cái gì phiền toái?
Rất nhanh, cái khúc mắc này liền được gỡ. Bởi vì người khởi xướng đã tự mình tìm tới cửa
**
Trời còn sớm, Mễ Nhiễm đi lui việc du lịch phần lan lại, cô vừa bước ra khỏi cổng lớn tổng bộ, liền thấy được yêu diễm Dư Anna.
Không nghĩ tới thằng nhãi này còn âm hồn không tan, Mễ Nhiễm cũng không thèm để ý cô ta, nhưng vào lúc này, điện thoại cô vang lên—
“Mễ tiểu thư.” Dư Anna đường dây bên kia nói: “Khách hàng của tôi muốn gặp cô, xin hỏi hiện tại cô có thời gian không?”
“Thật ngại quá, không có.”
“Nói như vậy, cô là không để bụng việc người khác biết mình tham ô công quỹ sao?”
“....Cô nói cái gì?”
“Đã quên sao? Muốn tôi nhắc lại một chút, trong mùa World Cup năm trước, cô chơi một loại vé số lớn, thua năm vạn đồng tiền. Đó là toàn bộ số tiền nợ, vừa vặn, lúc đó có khách hàng nghe nói thanh danh của cô rất kém, liền muốn đòi lại số tiền đã chi trả cho phí phần ăn hẹn hò là một vạn đồng tiền. Cô không có biện pháp, liền tham ô công quỹ. xong việc, hai nghiệp vụ viên đơn vị cô đã bỏ tiền túi đề lấp cái lỗ thủng đó. Cô tưởng rằng làm vậy thì không ai biết sao?”
“....” cô thật sự là không biết gì.
Qúa khứ của Mễ Nhiên chuyện xấu loang lỗ, nhưng một cái cô cũng không biết rõ.
“Cho cô một phút để suy nghĩ, đi gặp khách hàng của tôi, chuyện cũ sẽ bỏ qua hết, nếu không đi, ngày mai e rằng cô phải từ chức rồi.”
Mễ Nhiễm không giận mà cười nói: “Tình báo của các cô thật đầy đủ a, có phải đã sớm theo dõi tôi rồi không?”
“Đây là thủ đoạn của những người đại diện chúng tôi, không chỉ có cô, mà tất cả các nghiệp vụ viên của tơ hồng liên minh, đều tra rất rõ ràng.’
Nắm giữ nhược điểm của người khác, cũng tiện cho bọn họ làm việc hơn.
Mễ Nhiễm không có biện pháp: “Vậy được rồi, tôi đáp ứng gặp khách hàng của các người chỉ một lần thôi.”
Vì thế liền đi theo sau.
Suy nghĩ kỹ thì cái này không tính là bắt cóc. bởi vì cô chỉ là cùng một người đàn ông gặp mặt uống cà phê mà thôi.
Cà phê lại là loại cà phê chồn quý hiếm, nghe nói loại cà phê này được sản xuất ở ngoài đảo của Indonesia. Là từ những chồn hương ăn xong những hạt đậu cà phê, sau đó cơ thể sẽ tiêu hóa và cho ra ngoài. Một kg liền có giá trị 400 đôla.
Nhưng Mễ Nhiễm cũng không thích loại cà phê này. Kẻ có tiền luôn theo đuổi những thứ hiếm lạ như vạy, nhưng cô lại không thích cái vật cậui tiết này của chồn. Bởi vậy, ấn tượng đầu tiên của cô đối với vị khách quý này đó là đầu óc có bệnh.
Không bệnh thì sao lại đi thích uống phân cà phê của chồn cơ chứ?
Người đàn ông có bệnh này lớn lên nhìn cũng khá soái, cách nói chuyện cũng rất bình thường, nói đúng hơn là nói không dùng tới đầu óc “Mễ tiểu thư, trước tiên xin tự giới thiệu, tôi tên gọi Lâm Tử Diễn, là vị hôn phu của Tô Nguyệt Phinh.
“Tô Nguyệt Phinh có vị hôn phu?”
“Thế nào, tiểu Phinh chưa từng nói với cô sao? tôi cùng cô ấy yêu nhau hơn nữa năm, đã bắt đầu bàn chuyện cưới gả. Nhưng là do cha mẹ cô ấy phản đối chyện của chúng tôi, cho nên mới đem chúng tôi tách ra.”
Ấn tượng thứ hai đối với Lâm Tử Diễn là: miệng toàn hồ ngôn loạn ngữ* (ăn nói hàm hồ)
Tô Nguyệt Phinh rõ ràng là chứng sợ nam nhân, chỉ trừ cha của cô ấy ra, không có một nam nhân nào có thể tới gần, Tô Nguyệt Phinh đều sẽ bỏ trốn mất dạng.
“Nga, tôi thật sự không biết, Tô tiểu thư trước đây có nói với chúng tôi, trước đây chưa từng trải qua yêu đương gì.”
“Đó là bởi vì cô ấy thẹn thùng, không dám nói ra, trên thực tế quan hệ của cô ấy cùng tôi vô cùng tốt, chúng tôi đều tính rằng cuối năm sẽ kết hôn.”
“Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng mà Lâm tiên sinh, anh cùng tôi gặp mặt, có cái gì quan trọng sao?”
‘Là cái này...Tiểu Phinh là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới đi xin khế ước hôn nhân. Tôi nghe Dư tiểu thư nói, cô là người tiếp nhận khế ước của cô ấy, Tôi nghĩ, cô có thể đem cái khế ước kia hủy bỏ đi?”
“Lâm tiên sinh, lời nói này, anh không nên nói với tôi?” Mễ Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh nói: “Chỉ cần khách hàng của tôi không đồng ý, khế ước cũng sẽ tự nhiên bị hủy. Tôi không có quyền quyết định thay Tô tiểu thư, là đem khế ước này tiếp tục hay hủy bỏ.”
Dư Anna cười lạnh nói: “Vậy cô liền nói cho Tô Nguyệt Phinh, Ôn Tuấn Nghiệp anh ta không phải người tốt gì, chúng tôi bắt gặp anh ta cùng với một nguời phụ nữ khác gian díu, còn muốn nhờ cô chuyển cho Tô Nguyệt Phinh nhìn xem.”
“Nga, có ảnh chụp nữa cơ? Lấy cho tôi xem đi.”
Dư Anna liền đem một đống ảnh chụp ra, Mễ Nhiễm vừa thấy liền vui vẻ. Không cần nói , đây chính là sản phẩm của photoshop đi, tạo ra thật kém mà, cô liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Chính là, Ôn Tuấn Nghiệp hắn ta không phải người tốt, hắn lừa gạt tiểu Phinh, lừa gạt Tô gia, Mễ tiểu thư, còn muốn nhờ cô nói giúp chúng tôi mấy câu, vạch trần cái tên xấu xa Ôn Tuấn Nghiệp kia.”
Lâm Tử Diễn một bên cười, một bên lại nói ra những lời hung tợn.
Mễ Nhiễm tức khắc cảm thấy nguy hiểm, cô đột nhiên nghĩ tới, triển lãm tranh của Ôn tiên sinh bị đánh phá, chính là đám người này làm.
Thật đúng là vô pháp vô thiên.
Chỉ chốc lát sau, di động của cô vang lên.
Tác giả có lời muốn nói: người theo dõi online si mê Tô Nguyệt Phinh
Truyện khác cùng thể loại
2263 chương
736 chương
461 chương
17 chương
138 chương
452 chương