Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 8 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

CHƯƠNG 8: NỮ CHÍNH Về Qúy Như Hinh người này, Mễ Nhiễm vẫn là biết một chút. Đều nói tác giả là mẹ ruột của nữ chính, lời này cũng không sai chút nào. Ở “Khủng hôn chứng” mở đầu có 5 trang, nam chủ Lục Phỉ Nguyên chiếm một trang, nữ phụ Mễ Nhiên chiếm một tờ, nữ chính Qúy Như Hinh độc thoại chiếm suốt ba trang. Trước hai trang có nói thân thế Qúy Như Hinh bất hạnh, cha không thương, mẹ không yêu, còn có ác độc một cái tỷ tỷ. sau một tờ nói nàng như thế nào yêu nam chủ Lục Phỉ Nguyên. “Ngày đó, cô đi phỏng vấn, người phỏng vấn là một nam nhân thanh tú đơn bạc, anh ta mặc âu phục đen, điểm thêm một cà vạt xám, không tìm ra một chút cẩu thả nào, gương mặt tỏa ra một loại soái khí bức người.” “Đẹp nhất là đôi mắt, đáy mắt tựa như một hồ nước gợn sóng. phảng phất một diệp thuyền con, có thể làm mê hoặc người, đem nó khảm vào sâu bên trong.” “Từ đó về sau, Qúy Như Hinh liền quên mất chính mình. cô là thư ký tri thức, cũng là một mỹ nhân thanh cao, có thể hóa thành ngự tỷ, cũng có thể hóa loli dễ thương. Tóm lại, Lục Phỉ Nguyên thích bộ dáng nữ nhân nào, cô liền có thể biến thành bộ dáng của nữ nhân đó. Chỉ cần Lục Phỉ Nguyên vui vẻ, cô có thể vì anh ta mà làm bất cứ việc gì.” ....Tình yêu hèn mọn như thế, chính là khúc dạo đầu của “Khủng hôn chứng”. Đến trang thứ năm mới có vị trí của Mễ Nhiên. “...Qúy Như Hinh gặp qua Mễ Nhiên, uổng cho một mỹ mạo, ngu xuẩn, hám giàu. cô ta biết, nữ nhân như vậy đối với chính mình không phải là cái uy hiếp gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy đáng tiếc. Lục Phỉ Nguyên là khối bích ngọc không tạp chất, mà lại bị Mễ Nhiên để lại trên người một chút tì vết. Một nam nhân tốt như vậy sao lại cùng một nữ nhân như vậy có quan hệ, đổi lại là người khác cũng đều cảm thấy tiếc hận.” Kịch bản gốc hẳn là tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt. Trên thực tế, Mễ Nhiễm cảm thấy rất thú vị. Lục Phỉ Nguyên đối với việc cô không được gọi cũng tự đến cũng không có trách gì: “Mễ Nhiên? tìm tôi có việc gì?” Mễ Nhiễm lấy ra phong bao: “ừm, cũng không có việc gì, thiếu anh 5000 đồng tiền, tiền thuê nhà, tôi tìm anh trả tiền.” “Không cần, căn phòng kia vốn dĩ là tôi cho cô thuê.” “Không được a, anh không cần như vậy, làm gì phải trả tiền thuê nhà giúp tôi chứ?” “Cầm.” Lục Phỉ Nguyên vẫn là không chịu lấy tiền. “Nghèo thành ra như vậy, còn cùng tôi nói chuyện khách sáo làm gì?” “Cái này không phải khách sáo gì, đây là vô công bất thụ lộc. Tôi lại không giúp gì được cho anh, anh lại cho tôi tiền, cái này không phải cảm thấy tôi thua thiệt so với anh sao?” Lời nói còn chưa nói xong, Lục Phỉ Nguyên liền đem tiền thu trở về, hắn trước kia soa lại không phát hiện Mễ Nhiên lại có ‘cốt khí’ như vậy? “Được, tiền tôi sẽ nhận, cô có thể về rồi.” Lục Phỉ Nguyên hạ lệnh tiễn khách. “Lục chủ nhiệm” Mễ Nhiễm tự nhiên hào phóng nói: “Còn có một việc, anh có thể giúp tôi một việc nhỏ không? tôi thấy chỗ này của anh, máy tính cũ có rất nhiều, có hay không dư thừa một cái?” “Có, cô muốn làm gì?” “Nhà tôi máy tính bị rớt hư rồi, mượn anh dùng một thời gian, tôi cũng có thể ký mượn nợ.” Qúy Như Hinh lúc này nói: “chỗ của tôi cũng có rất nhiều máy tính dự phòng, Mễ tiểu thư, cô có thể hướng tôi mượn một cái, tôi sẽ không thu cô nợ phí.” “Nga, vậy thì cảm ơn cô” Mễ Nhiễm xinh đẹp cười. “Vậy cô đi theo tôi” “Ừm.” Hai nữ nhân đều nhìn Lục Phỉ Nguyên liếc mắt một cái, sau đó liền rời văn phòng. Đóng cửa lại, Lục Phỉ Nguyên vừa mới đổ một ly trà, cửa căn phòng nhỏ trong văn phòng đã bị đẩy ra, chui ra là một hán tử. “Ha ha ha, tiểu tử ngươi thật lợi hại a, Mễ Nhiên còn chưa tính, Qúy Như Hinh một đại mỹ nữ như vậy lại vì ngươi mà đi tranh giành tình cảm, ngao ngao ngao, bức người! Nam nhân cười ra tiếng heo kêu, làm người thấy liền hận không thể thưởng cho anh ta một chân. Lục Phỉ Nguyên không phòng bị, bị nháo một cái như vậy, thiếu chút nữa uống nước bị sặc, liền một chân hướng về phía Thân Hạo đang cười kia, đá một cái. “Ai da, ca, buông tha cho ta, về sau ta không bao giờ ở góc tường nghe lén nưa!” Người này, anh ta là Thân Hạo, chuyên môn thích tránh ở trong văn phòng anh chơi game. “Lăn” Lục Phỉ Nguyên tức giận nói. th không lăn, ngược lại vỗ vỗ vai của anh: “ta nói, Mễ Nhiên lãnh diễm xinh đẹp, Qúy Như Hinh thanh thuần đáng yêu, hai đại mỹ nữ  người sẽ không thu hết được! hay là, dư lại một người cho ta đi?” Lục Phỉ Nguyên đưa qua một đạo ánh mắt nguy hiểm: “Nhìn dáng vẻ, ngươi là không nghĩ tới cuối năm thăng chức.” “Không không không, ta nói giỡn, nói giỡn, nữ nhân của lão đại ta tuyệt đối không chạm vào!” Thân Hạo giơ đôi tay lên thề: “Bất quá còn muốn thỉnh ngươi giải thích, là cái nà đừng đụng, hay vẫn là cả hai đừng đụng?!” Lục Phỉ Nguyên hơi hơi nhướng mày, môi mỏng khẽ mở, ánh mắt mê ly: “Mễ Nhiên, ngươi không được đụng vào cô ấy.” “Như thế nào, lão đại ngươi đối với cô ấy vẫn là nhớ mãi không quên?” Thân Hạo lại bắt đầu bát quái. “Không phải, bất quá nha đầu này.” ---- tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của Mễ Nhiên không phải là mua về. ** Kỳ thật, Mễ Nhiễm hôm nay thật ra thiệt tình muốn mượn máy, bởi vì cô thật sự quá nghèo, muốn kiêm thêm nghề cũ gõ chữ. Trong nhà kia, đều là sắt rĩ, mới nghĩ đến mượn vật trả phí. Không nghĩ tới, cô vì một hành vi đơn giản như vậy, đều bị nam nữ chính giả đọc một cách quá độ. ---Lục Phỉ Nguyên cảm thấy Mễ Nhiên này đối với việc mượn máy tính chỉ là danh nghĩa, cái chính là mướn cùng anh duy trì quan hệ. Tỷ như mỗi ngày giao nợ phí, chính là một cơ hội tốt. Tiện đà tìm kiếm cơ hội cùng anh hợp lại. Thật là tính xấu khó đổi. ---Nữ chính Qúy Như Hinh lại tưởng chính là, Mễ Nhiên muốn cái máy tính, kỳ thật là nghĩ thông suốt, dùng internet để liên hệ lại với Lục Phỉ Nguyên, cho nên nàng cố ý cho Mễ Nhiên một Netword card* laptop hư hao. *card mạng, giúp cho máy tính kết nối với mạng. Không thể không nói, bọn họ đối với Mễ Nhiên hiểu lầm rất sâu. Mễ Nhiễm- tiểu bằng hữu vô tội, không biết chính mình làm sai cái gì, vì mượn cái máy tính cũ mà lại lao lực như vậy. “Netword card hỏng rồi nhưng không ảnh hưởng, công tác khác có thể đủ dùng.” Qúy Như Hinh nói như vậy, ánh mắt nàng thực lạnh, vừa rồi khi có Lục Phỉ Nguyên liền cùng Mễ Nhiên thân thiết nói chuyện với nhau, thực là một loại tình cảm đau đớn. “Vậy được rồi.” Mễ Nhiễm cũng lười trở về đó mượn. “Tôi hiện tại là thư ký của Lục chủ nhiệm, Mễ tiểu thư, về sau có vấn đề gì, cô có thể trực tiếp tìm tôi nói chuện. Lục chủ nhiệm, anh ấy không gặp người ngoài.” lời nói Qúy Như Hinh tuy khách khí, nhưng trên thực tế thì cố ý nhắc nhở cô chỉ là “người ngoài”. Mễ Nhiễm cũng cười cười: “Cô là thư ký của anh ta a, chúc mừng cô.” “Chúc mừng cái gì?” “Cô không phải là từ rất lâu trước đây đã thích Lục Phỉ Nguyên sao, cô như vậy sẽ cách anh ta gần nhất, cho nên cơ hội của cô là lớn nhất, gần quan được ban lộc, không phải sao?” Làm một tác giả tân tiến, tài ăn nói của Mễ Nhiễm từ trước tới nay cùng với văn phong giống nhau, đều rất lớn mật không hàm hồ. “....cô, cô đừng nói bậy!” khuôn mặt Qúy Như Hinh tức khắc đỏ bừng, “Tôi cùng với Lục chủ nhiệm không có việc gì.” “Nơi này không ít nữ nhân đang nhìn chằm chằm Lục chủ nhiệm, cô đương nhiên không có khả năng cùng anh ta có cái gì. Bất quá nước chảy đá mòn, dùng chân ái chậm rãi mà cảm hóa anh ta, dù là một cục đá cũng sẽ nóng, có phải hay không?” Mễ Nhiễm vô tội mà cười cười. “Tôi, Tôi thật sự không có, cô đừng nói bậy.” Qúy Như Hinh dỗi nói: “Cô mà nói bậy nữa, tôi sẽ không cho cô mượn máy tính nữa.” Mễ Nhiễm lại vẫy vẫy tay, Qúy Như Hinh sớm đã bị tác giả mẹ ruột cấp bán, tưởng cô nhìn không ra sao? Vì thế nói: “Qúy tiểu thư, cô không cần đưa một máy tính không thể lên mạng ra để phồng bị tôi, tôi không hề có bất kỳ phương thức liên hệ nào với Lục Phỉ Nguyên cả. Tôi muốn mượn máy tính cũng bởi vì công việc thôi, cơm ăn không đủ no, làm gì có thời gian mà suy nghĩ đến việc nói lại tình xưa chứ.” Nói xong, Mễ Nhiễm liền ôm máy tính đi, lưu lại vẽ mặt bị bức của Qúy Như Hinh. ----chê cười, một chút tâm tư của Qúy Như Hinh sợ cô không nhìn ra sao? Nghĩ rằng cô đến tìm Lục Phỉ Nguyên để hợp lại? Đầu óc cô có vấn đề sao? Đương đường là tác giả có sách bán chạy, khi nào thì Mễ Nhiễm phải cầu người khác thích? Nói nữa, một cái netword card mà thôi, cô vẫn mua nổi. ** Mượn xong máy tính rồi, buổi tối bắt đầu gõ chữ. Làm một tay bút thần, Mễ Nhiễm vố dĩ cho rằng chính mình vững như lão cẩu, kết quả lại phát hiện xong đời rồi. Đau trứng!!! Cô tìm kiếm mấy quyển tạp chí bán chạy, muốn nghiên cứu khẩu vị đọc của người đọc. Kết quả phát hiện: lưu hành hiện tại lại là văn hóa xuất quỹ cùng với văn hóa đội nón xanh* cắm xừng. Không sai, đàn ông xuất quỹ, phụ nữ thì tặng cho chồng mình một cái sừng---trở thành một loại trào lưu. Mở ra một quyển ngôn tình, êm đẹp một đôi phu thê, chương sau hai người đều liền nằm bất động trên giường của người khác. Kết quả của cái này vẫn là đạo đức bại hoại trước những năm tháng hôn nhân, những người vì muốn danh chính ngôn thuận cưới tiểu tam, sau một đêm đã phất lên tạo thành một nhóm, cổ xúy cho cái văn hóa không đạo đức đó, do đó mà trở thành một loại chủ lưu. Hiện tại, mọi người đem làm tiêu chuẩn, còn lại bị nói là đầu óc có bệnh--- Giả Bảo Ngọc sao lại không đem Lâm Đại Ngọc cùng Sử Tương Vân cùng nhau thu? có phải hay không cái đấy của hắn không được > Cho nên... xin hỏi một tác giả thanh thủy văn lại xuyên đến một bộ truyện NP thì phải làm sao bây giờ?! Mễ Nhiễm tỏ vẻ, ta sẽ lựa chọn tốt _(:з” ∠)_ ** (*Kim bình mai được phát triển từ một số tình tiết trong tác phẩm Thủy Hử, nội dung chủ yếu mô tả cuộc đời nhiều tội ác và trụy lạc của nhân vật Tây Môn Khánh, từ chiếm vợ người khác, gian dâm với nha hoàn.... *Hồng Lâu Mộng kể về chuyện tình yêu trắc trở của đôi anh em, con cô con cậu Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc.) ** Một ngày an bài sự tình, Mễ Nhiễm cũng uể oải, không có tinh thần gì. ---ngày hôm qua cân nhắc một đêm, cái xuất quỹ văn cùng truyện đội nón xanh, cô không viết được, thanh thủy văn, không có thị trường. Một cái hít thở cũng không thông, nên viết thể loại nào để kiếm thêm thu nhập đây? Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, liền viết.... cung đấu văn đi. Dù sao đem hoàng đế làm người vô hình, chỉ có mấy vị phi tử đấu qua đấu lại, hoàn toàn giống với bách hợp văn. Viết xong một ngày, cô liền nhìn lại bản thảo, xem xong thì trời đã sáng. Rời giường, rữa mặt đánh răng, chạy về phía nội thành, nơi khu biệt thự, nơi đó chuyên dùng cho những cặp đôi khế ước hôn nhân mà chuẩn bị, cô tới xin một phòng. Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp đến rất đúng giờ, hai người xem phòng xong, sau đó liền dọn vào ở. Buổi tối hôm đó, Mễ Nhiễm liên tục nhận được tin nhắn của Tô Nguyệt Phinh. Tô Nguyệt Phinh lần đầu cùng đàn ông ở chung, nên đặc biệt khẩn trương, cô càng khản trương liền tìm người phát tiết. Người được chọn cũng chỉ có thể là Mễ Nhiên. Cho nên, “Mễ Nhiên, Ôn tiên sinh muốn cùng tôi cùng nhau ăn cơm chiều, tôi có nên đồng ý không?” “Mễ Nhiên, Ôn tiên sinh đi tắm rửa, tôi hiện tại nên làm gì?” “Mễ Nhiên, Ôn tiên sinh, anh ấy ngủ...” “....Đáp ứng.” “...cô nên chuẩn bị tiếp theo đi tắm rữa.” “...ngủ chung nha.” Mễ Nhiễm bỗng nhiên đau lòng cho Tô bá mẫu, có thể đem oa nhi này lôi kéo đến lớn như vậy, không dễ dàng a! Thật vất vả mới an trí tốt việc Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp ở chung, cô liền phải tiến hành hành động tiếp theo. Điều thứ năm của hợp đồng hôn nhân hành động--- hai bên nam nữ quen biết đến tháng thứ 2, cần an bài một chuyến lữ hành, lấy hiểu biết lẫn nhau để xúc tiến tình cảm. Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp hiện giờ đã thập phần tín nhiệm cô, chi trả năm vạn đồng tiền để mua phần ăn du lịch xa hoa. Cô liền an bài một chuyến lữ hành thật tốt. Rất nhanh đã đến được cái địa điểm lựa chọn--- Phần Lan, quê hương của ông già Noel, cảng không đóng băng, vòng cực quang bắc cực, nhóm thanh niên văn nghệ mộng tưởng đồng thoại thế giới băng tuyết. Đang lúc cô đang xử lý thủ tục, thì nhận được một cái tin xấu. Triễn lãm tranh của Ôn Tuấn Nghiệp bị người ta phá hủy. Tác giả có điều muốn nói: "một tay bút thanh thủy văn lại xuyên đến văn NP”. Đau lòng cho bạn học Tiểu Mễ một giây. Tác giả tuyệt đối là mẹ ruột của bạn học Tiểu Mễ nha.