Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 7 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

CHƯƠNG 7: SƯ CA “Một ly cà phê lam sơn, thêm đường, Tô tiểu thư, cô muốn uống gì?” “Nga, tôi cũng muốn một ly lam sơn, không thêm đường.” Vài phút sau, hai ly cà phê lam sơn đã được mang ra, Tô nguyệt Phinh thập phần thục nữ mà nhẹ uống một ngụm. Nói đến buồn cười, Ôn Tuấn Nghiệp đối với chuyện hẹn hò không có bất luận cái gì kinh nghiệm. Anh đối với phái nữ có nghiên cứu, nhưng chỉ dừng lại ở phác họa mặt người mẫu. Mà Tô nguyệt Phinh lại khác đôi chút so với những người mẫu kia. Thời điểm cô uống cà phê, cặp lông mi mãnh sẽ hơi hơi rũ xuống. Theo lý thuyết, đối mặt với nữ tử xinh đẹp, thì thường không nên đề cập đến một nữ nhân khác, nhưng anh vẫn là đề ra. “Thời điểm anh gặp Phùng lão sư là lúc 13 tuổi, còn em?” “Em là bảy tuổi rưỡi đi phòng vẽ trah, theo Phùng lão sư nữa năm thời gian.” Tô nguyệt Phinh ngẫng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, thập phần chân thành nói: “Cô ấy là dười dạy em học vẽ lớp vỡ lòng, đối với em ảnh hưởng rất lớn.” Ôn Tuấn Nghiệp cười cười: “Vậy em hẳn nên gọi anh một tiếng sư ca?” Tô nguyệt Phinh ngoan ngoãn mà: “Ưm, sư ca.” Cách một con đường lớn, lầu hai, một cái ghế có ba người, ba người đều giơ kính viễn vọn rình coi lầu đối diện, Tiểu Âu cùng A Đóa là tới xem náo nhiệt, Mễ Nhiên lần này mang hôn ước của Tô nguyệt Phinh khởi tử hồi sinh, hai người đều thập phàn kinh ngạc, muốn đến xem sao lại thế này, kết quả thấy được một màn như thế này. “Sư ca.” Ôn Tuấn Nghiệp kia từ trước tới giờ trên mặt không có biểu tình gì, nháy mắt có chút đỏ lên. Hôm nay thời tiết không nóng, nhưng anh vẫn cảm thấy quần áo trên người có chút nhiều, thời điểm nói chuyện không quá nhanh nhẹn. “Hấp dẫn! Hấp dẫn!” A Đóa ho to gọi nhỏ: “Nhà trai biết ngại ngùng!” “Tô tiểu thư hôm nay không tồi a, vài dài tím lộ vai, thoạt nhìn đặc biệt có vị nữ nhân.” Tiểu Âu tương đối chú trọng hình tượng. “Xem bọn họ bước tiếp theo sẽ nói như thế nào đi.” Mễ Nhiễm yên lặng cầu nguyện, anh đó- Ôn Tuấn Nghiệp đừng nhắc lại Phùng Dao ** Uống xong cà phê, Ôn Tuấn Nghiệp đề nghị đi chỗ cũ dạo một vòng, Tô nguyệt Phinh cũng đã đáp ứng. Ban đầu là phòng vẽ tranh, hiện tại thay thế là một sở quán taekwondo. Bọn họ đứng ở ngoài cửa kính, nhìn thấy một đám nhóc con nhắm mắt theo đuôi mà luyện tập taekwondo. Các gia trưởng ngồi ở ghế trên, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm bọn nhỏ nhà mình. “Có đoạn thời gian, anh thực sự sợ hãi tới nơi này.” Ôn Tuấn Nghiệp nói. “Vì cái gì?” Tô nguyệt Phinh là tò mò mà hỏi. “Anh lựa chọn theo con đường nghệ thuật, cái giá yêu cầu trả quá lớn. Vạn nhất thi không đậu, thì những cái đã bỏ ra khác nào ném đá trên sông..... cho nên áp lực rất lớn, anh sợ hãi chính mình không có thiên phú nghệ thuật, cũng sợ hãi, mỗi ngày khắc khổ nỗ lực như vậy vẫn là phó mặc.” “Khi đó, cùng với những họa sĩ được đi học vẽ từ nhỏ so sánh, anh lại là nữa đường xuất đạo liền có vẻ thực ấu trĩ. Hình như là trời không sợ, đất không sợ, liền muốn chui đầu xuống đất.” Tô nguyệt Phinh rất có cảm xúc: “Anh có một người cha rất tốt, ông ấy cũng có thể cùng anh đi xuống.” Ôn Tuấn Nghiệp gương mặt hơi hơi động, đúng vậy, hài tử nữa đường đi làm nghệ thuật, sẽ là một gánh nặng đối với một gia đình bình thường, Nhưng cha anh lại làm được, giúp cho anh hoàn thành được nguyện vọng. “Mà cha của em thì...”Tô nguyệt Phinh thở phào nhẹ nhõm nói: “ông cũng là một người cha tốt, chẳng qua ông ấy không hiểu chí hướng của em.” “Nhưng ông ấy cũng đã chấp thuận cho em đi con đường này, không phải sao?” “Ban đầu không đồng ý, thậm chí ném luôn giá vẽ của em xuống. sau khi em đoạt giải nhất cuộc thi cấp tỉnh, ông ấy mới một lần nữa cho em mua giá vẽ.” “Em vẫn là may mắn.” Ôn Tuấn Nghiệp không che giấu cảm xúc của chính mình: “Em ít nhất không có quá nhiều gánh nặng.” Tô nguyệt Phinh gật gật đầu, cô không có nhiều gánh nặng như vậy, nếu như con đường hội họa thất bại, cha mẹ còn sẽ an bài con đường khác cho cô. Cho nên, gánh nặng duy nhất của cô chính là bản thân cô. xem xong Nhất Mặc phòng vẽ tranh, hai người lại đi theo hướng trường tiểu học bên cạnh. Về sau có rất nhiều đề tài chung để nói, Ôn Tuấn Nghiệp hiển nhiên thả lỏng rất nhiều, Tô nguyệt Phinh hỏi cái gì, anh liền đáp cái đó. “Sư ca, em nghe Mễ tiểu thư nói, anh trước kia cũng đã mở qua phòng vẽ tranh.?” “Không sai, trước kia anh cho người vẽ tranh quảng cáo, kiếm tiền còn chưa đủ để thuê nhà ở chỗ này. cho nên, anh liện cùng một đồng hương cùng nhau mở một phòng vẽ tranh.” “Sau đó thế nào?” “Mở được một năm thì tan vỡ.” “Như, như thế nào mà lại tan vỡ?” “Vị đồng hương kia của anh... anh ta coi trọng một học họa nữ sinh cao trung. Sau lưng anh, cùng với nữ sinh kia yêu đương, sau lại bị gia đình của nữ sinh đó biết được, nháo đến túi bụi.” “...xin, xin lỗi.” Tô nguyệt Phinh thực sự xin lỗi nói: “Em không nên hỏi anh cái vấn đề này.” “Không có gì phải xin lỗi hết.” Ôn Tuấn Nghiệp cười bỏ qua, tươi cười còn có chút bất đắc dĩ “Việc này cùng em không có quan hệ” Một hội họa lão sư bị mang tiếng xấu, liền không muốn ăn thêm hành, cho nên, anh từ bỏ ý tưởng mở phòng vẽ tranh, ngược lại lại là tham gia các cuộc thi đấu, nhưng lại thất vọng đến mấy năm, rốt cuộc ở một cuộc thi lớn đạt được nguyệt quế. Từ đó về sau, những tác phẩm của anh đều là khách quen của những lần đấu giá. “Hiện tại sinh hoạt của anh không tệ lắm.” “Không thể tưởng tượng dược, sư ca thoạt nhìn thành thành thật thật, kỳ thật chịu nhiều cực khổ như vậy.” Tô nguyệt Phinh hình dung lại làm cho Ôn Tuấn Nghiệp tức cười, anh thoạt nhìn thành thật sao? Vẫn là cô gái quá đơn thuần? xem ai cũng đều là người tốt? Nữa ngày hẹn hò kết thúc vào buổi chiều, đương nhiên là thời điểm mặt trời ngã về tây, Ôn Tuấn Nghiệp rốt cuộc một lần nữa nhắc đến người kia: “Nếu Phùng Dao lão sư còn... anh nghĩ sẽ dẫn cô ấy đến xem triễn lãm tranh của anh.” Đi theo hai người để nghe lén, Mễ Nhiễm thẳng lắc đầu ___này Ôn Tuấn Nghiệp là không thông suốt a, bầu không khí tốt như vậy, mà lại nhắc đến Phùng Dao?! Tô nguyệt Phinh lại nói: “Nếu có cơ hội, em cũng muốn dẫn anh đi xem triễn lãm tranh của em.” “....” An tĩnh một lát, Ôn Tuấn Nghiệp nâng tay lên, ôn nhu mà chạm nhẹ rồi lớt qua đầu mũi cô một cái: “cảm ơn” __Đây là động tác của Phùng Dao lão sư, mỗi khi học sinh biểu hiện thật sự ưu tú, cô ấy sẽ nhẹ quẹt mũi ngợi khen. Tô nguyệt Phinh liền vào giờ phút này liền đỏ mặt, hồng tới mang tai. ** Những lần hẹn hò kế tiếp tiến hành rất thuận lợi. Mở được cái rào chắn kai, hai người cũng đều đã mở lòng. Này không, vài lần hẹn hò sau này, cô liền phát hiện, Tô nguyệt Phinh bắt đầu nói những câu liên quan đến Ôn Tuấn Nghiệp., một câu không rời. “Mễ Nhiên, Ôn tiên sinh muốn mở một phòng triễn lãm tranh tư nhân. Anh ấy muốn mời một ít danh nhân tọa trấn, tôi có nên hay không giúp anh ấy?” “Mễ Nhiên, Ôn tiên sinh hôm nay bận, cũng đã khuya, tôi có nên hay không chủ động đi tìm anh ấy?” “Mễ Nhiên, Ôn tiên sinh anh ấy....” Ồn ào đến Mễ Nhiễm cũng không kiên nhẫn, bàn tay vung lên: “Tô nguyệt Phinh, nếu cô nhung nhớ anh ấy như vậy, bằng không hai người ở chung có phải tốt hơn hay không!” Tô nguyệt Phinh nháy mắt đỏ mặt. Khế ước hôn nhân điều thứ trên hợp đồng: Hợp đồng hai bên thông qua, sau khi qua ba tuần tiếp xúc, liền phải tiến vào giai đoạn thứ tư--- ở chung. “Chính là Mễ Nhiên.... tôi sợ....có thể không ở cùng một chỗ, quan hệ của chúng tôi sẽ biến kém mất?” “Cô là đối với Ôn Tuấn Nghiệp không tin tưởng, hay vẫn đối với chính mình không tin tưởng?” “Ôn tiên sinh, anh ấy không có vấn đề, tôi đối với chính mình không tin tưởng.”. Tô nguyệt Phinh có vẻ có chút áy náy: “tôi không biết làm việc nha, không biết nấu cơm, tôi chỉ biết vẽ tranh minh họa. Anh ấy.. nếu biết tôi là một nữ nhân lười như vậy, có thể hay không sẽ ghét bỏ tôi?” “...” Mễ Nhiễm cũng là hết chỗ nói rồi, Tô nguyệt Phinh điều kiện tốt như vậy, cư nhiên lại sợ điều đó? “Là...” Tô nguyệt Phinh cũng thừa nhận. “Vậy cô biết, những cái đó cứ giao cho tên tiểu tử nghèo, muốn nữ tử nhất hào? Trong thôn nhiều thôn nữ cần mẫn mẫn như vậy, không chọn, người bọn họ muốn cưới, chính là cô, địa môn không ra, nhị môn không mại, tiểu thư khuê các mười ngón không dính nước.” “Cô làm sao mà biết được?” Tô nguyệt Phinh lắp bắp kinh hãi. “Cái này rất đơn giản, nam phượng hoàng đều mộng tưởng tiến vào giới thượng lưu, mà việc cưới một nữ nhân thượng lưu, chính là phương pháp đơn giản nhất.” “Như vậy sao!” Tô nguyệt Phinh sắc mặt lại trắng. Cô trước nay không ý thức được, thân phận tiểu thư khuê các có thể trêu chọc nam nhân. Mễ Nhiễm khẽ thở dài một hơi: “Tô nguyệt Phinh, cô chính là được cha mẹ bảo hộ quá tốt rồi, cho nên có nhiều đạo lý cô không thể hiểu. Nhưng Ôn tiên sinh không giống nhau, anh ta chính là vùng vẫy, lăn lê bò lết trong vũng bùn mà thành người, nếu anh ta muốn kết hôn, sẽ suy xét đến rất nhiều thứ.” “Như vậy, nếu như không nói đến thân phận. Ôn tiên sinh anh ấy có thậy sự thích ta không?” Tô nguyệt Phinh rốt cuộc hỏi ra vẫn đề. Một nữ hài bắt đầu suy xét, đối phương có hay không thật sự thích mình, ít nhất chứng minh, cô thật sự thích anh ta. “Nếu như muốn biết, thì mình biểu hiện khi hai người ở chung.” Mễ Nhiễm cười có chút không có ý tốt. “Nhưng tôi còn rất sợ, sợ sẽ làm không tốt....” “Tô nguyệt Phinh, tôi chỉ cô một câu: dũng cảm đối mặt, nỗ lực nắm chắc. hạnh phúc sẽ có khả năng. Nếu vẫn luôn trốn tránh, khả năng kia liền sẽ không có, liền vĩnh viễn sẽ giống chú cá voi 52 hertz kia.” Tô nguyệt Phinh lắp bắp kinh hãi: “Cô cũng biết câu chuyện này?” “Ôn tiên sinh nói cho tôi, anh vẫn luôn nhớ rõ về người đã vẽ một chú cá voi tên là Alice.” Tô nguyệt Phinh tức khắc ngơ ngác xuất thần. ** Cách ngày đi tổng bộ, Mễ Nhiễm muốn làm hai việc. Mễ Nhiên đã lâu không tác hợp thành công, cho nên, đương nhiên cô đi tài vụ nói, nói ra “tôi muốn trình báo một biệt thự, được sử dụng cho việc ở chung.” Thời điểm đó, đặc biệt nắm chắc. vì trong khế ước có viết, không quấy rầy hai bên bình thường sinh hoạt, nên hai bên có thể xin một biệt thự tiến hành ở chung. Đương nhiên, biệt thự có tốt cũng có xấu, giống Tô nguyệt Phinh là một khách hàng VIP, khẳng định sẽ phân một biệt thự tốt. Mà giống lúc trước Mễ Nhiên cùng Lục Phỉ Nguyên không giao nộp hội phí, chỉ có thể tự mình đi thuê phòng, tiến hành “Ở chung” Nhắc tới Lục Phỉ Nguyên, liền phải nói đến chuyện thứ hai. Ôn Tuấn Nghiệp cùng Tô nguyệt Phinh tiến triển thuật lợi, cô cũng được Tô gia tặng cho một bao lì xì, bên trong đúng lúc có 5000 đồng tiền (~16tr). Mặt khác không nói, tiền thuê nhà tháng này vẫn còn. Vì thế cô tự nhiên hào phóng mà đi tìm Lục Phỉ Nguyên. Lại lần nữa gặp được nữ chính---- Qúy Như Hinh