Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 26 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 26: tân niên
27/01 cách ngày tết chỉ còn một tuần.
Lần thứ hai nhận được điện thoại của Hồ Điệp, Mễ Nhiễm nghe xong liền nở nụ cười .
Ngày đó, sau khi cô rời đi, Hồ Điệp lưu lại, rốt cục Trương Hòa Bình cũng mở rộng tấm lòng:
-- là em làm sai, em không đi, em ở lại cùng anh.
Anh thật ngốc, sao lại không biết né tránh đây. . . . . .
Trong một tháng này, cuộc sống của Hồ Điệp trôi qua không dễ dàng, nhưng vẫn gặp được 1 chút ánh mặt trời.
Cô nàng đồng ý từ bỏ nhập cư Canada, cùng Trương Hòa Bình ký kết khế ước hôn nhân, có điều phải chờ qua tết Nguyên đán.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn đổi ý. . . . . ." Hồ điệp giải thích: "Năm mới đến, Trương Hòa Bình, anh ấy phải về quê nhà đi thăm ông nội, chúng tôi muốn trước tiên cùng lão nhân gia chắc chắn rồi, lại giao du."
Ông nội Trương là người nhìn Hồ Điệp lớn lên , nói ra tin tức này chắc chắn ông ấy sẽ rất vui vẻ.
【 28/01., Hồ Điệp cùng Trương Hòa Bình về nhà rồi. Sau từng ấy năm thì đây là lần đầu tiên, bọn họ dắt tay nhau về nhà. Lúc trước, thời điểm tôi quyết định giúp đỡ Trương Hòa Bình, không biết là đúng hay là sai, bây giờ xem ra, đã có kết quả. 】
【. . . . . .Có câu: Dị cầu vô giá bảo. Nan đắc hữu tình lang*. Nếu như Hồ Điệp có thể sớm hiểu rõ hàm nghĩa của hai câu này , có lẽ cô nàng sẽ biết-- So với thế giới băng tuyết nhỏ bé trong lòng mình, thì vòng tay của một người khác có khi sẽ là nơi ấm áp hơn. Hãy từ bỏ một phần của chính mình, và cô sẽ có được tình yêu đủ để làm tan chảy mùa đông. . . . . . 】
*( 2 câu trong bài thơ Tặng lân nữ có nghĩa nôm na là vàng bạc dễ mua, người yêu khó cầu)
Mễ Nhiễm thật lòng thay bọn họ cảm thấy cao hứng, thế nhưng viết xong blog, cô lại buồn phiền một chuyện khác --
Ngày hôm qua, cô nhận được điện thoại của cha Mễ Nhiên, gọi cô về nhà ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa.
Mặc dù biết đây là đạo lý làm người theo lẽ thường, thế nhưng, nhưng mà Mễ Nhiên bây giờ đã không phải Mễ Nhiên kia nữa rồi.
Nhưng cô không biết làm sao đối mặt với người nhà của nguyên chủ, tóm lại có chút nỗi niềm khó nói.
Mễ Nhiên quá khứ đã là quá khứ. Mễ Nhiên hiện tại lại không có khái niệm về nhà.
****
Ngày 1 tháng 2, chuyến tàu từ Bắc Kinh đi về phía nam đến Giang Nam.
Vào sáng sớm ngày 2 tháng 2, Mễ Nhiễm trở về quê nhà của Mễ Nhiên với một tá hành lý.
Không giống như những gì cô tưởng tượng, thị trấn nhỏ này không bình yên lắm.
Cho dù là đến vào nửa đêm, cô có thể nhìn thấy cách đó không xa những ống khói lớn vẫn đang thải ra khói đen .
Dựa theo số nhà, địa chỉ, rất nhanh, cô đã đi tìm được nhà Mễ Nhiên.
Mở cửa là một đôi vợ chồng già, Mễ Nhiễm ở trong phòng ngủ của Mễ Nhiên đã nhìn thấy qua bức ảnh của họ, liền lúng túng nói: "Cha, mẹ."
"Mẹ con nói ngày mai con mới trở về, tathì lại bảo, tối hôm nay là có thể đến."
Cha Mễ vui cười hớn hở, giúp con gái nhận lấy hành lý.
"Chị !" Sau cánh cửa đi ra là một cậu nhóc gầy gò, mỉm cười nói với cô: "Tại sao không gọi điện thoại cho em, để em tới trạm xe đón chị?"
Mễ Nhiễm cũng đã nhìn hình của cậu ta, là em trai của Mễ Nhiên tên Mễ Hàng.
"À, chị tự mình gọi xe trở về được mà." cô nhìn thấy cơm nước trên bàn một chút cũng chưa động, không hiểu ra sao cảm thấy lòng chua xót lên: "Mọi người. . . . . . Còn đang chờ con cùng ăn cơm phải không?"
"Đúng vậy, mau vào đi, ta đem cơm nước đặt ở bên trong lò vi ba làm nóng đã, người một nhà đồng thời ăn một bữa cơm." cha Mễ giúp cô cầm hành lý đi, nhưng đi chưa được mấy bước, lão nhân liền khom lưng bắt đầu ho khan, "Ho khan một cái khặc. . . . . ." Ông ấy khặc đến nổi sắc mặt đều xanh. Mễ Nhiễm sợ hết hồn, vội vã nhận lấy hành lý: "Cha, người không có sao chứ? !"
"Không có chuyện gì, bệnh cũ." cha Mễ thở dài một hơi.
Bữa cơm đêm giao thừa không bình thường chút nào.
Mễ Nhiễm chú ý tới, người nhà họ Mễ mỗi người đều là khuôn mặt ốm yếu.
Cha Mễ ho liên tục, mẹ Mễ cổ có đờm liên tục khạc nhổ, cơm chỉ ăn được một nửa, Mễ Hàng em trai Mễ Nhiên còn lấy ra một bình sịt hen suyễn, hút hai lần.
Khẩu vị của Mễ Nhiễm lập tức không còn
Cô không hiểu: người nhà họ Mễ đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !
Buổi tối trở lại phòng của Mễ Nhiên, cô tiện tay lật qua lật lại ngăn kéo, liền tìm thấy một quyển nhật ký.
Giống như hầu hết các cô gái có thể viết nhật ký, đây là một cuốn nhật ký được mã hóa riêng tư với mã khóa gồm sáu chữ số.
Mễ Nhiễm trước tiên thử dùng dãy số sinh nhật Mễ Nhiên, không ra, lần tiếp theo cô dùng dãy số sinh nhật Lục Phỉ Nguyên – thế mà lại mở ra, đơn giả như vậy sao.
Mặc dù biết rằng nhìn trộm không phải là một điều vinh quang gì, nhưng tình trạng của các thành viên trong gia đình Mễ thực sự đáng quan tâm, cô phải tìm ra manh mối trong cuốn nhật ký.
Ngay sau đó, cô tìm thấy câu trả lời.
Hóa ra đây là một thị trấn nhỏ bị ô nhiễm bởi nguồn hóa chất cao. Có một nhà máy điện ở phía trước và hai nhà máy hóa chất ở phía sau. Sông Dương Tử và Kênh lớn Bắc Kinh-Hàng Châu gặp nhau ở đây, nhưng nước sông lớn cùng nước sông ở đây bị nhuộm đen.
Mỗi sáng và tối, các ống khói trong ba nhà máy sẽ phun ra khói đen và bụi, và nhiều người trong thị trấn nhỏ mắc các bệnh về đường hô hấp.
Nhật ký của Mễ Nhiên đã viết:
【Từ khi sinh ra tôi đã sống ở đây. Bố mẹ tôi dạy ở trường cấp hai gắn liền với nhà máy điện. Họ sống trong một ngôi nhà do đơn vị phân bổ, rất gần nhà máy. Mỗi đêm khi tan học, hướng nhà máy điện sẽ như tuyết trắng bay phất phơ, mẹ tôi bảo tôi che miệng bằng khăn giấy, đó là bụi trôi nổi trong ống khói. 】
【. . . . . . Tiểu Hàng bị bệnh hen suyễn đã hơn mười năm và tôi không biết cách chữa trị. Mẹ tôi bị viêm phổi và cha Viêm phổi đang được phẫu thuật, và tôi không biết nó sẽ tốn bao nhiêu ... .】
【Các doanh nghiệp nhà nước chăm sóc đặc biệt cho con cái của nhân viên. Em trai có sức khỏe kém và chưa học hết cấp ba. Cha tôi nói rằng ông chỉ có thể sắp xếp cho em ấy làm việc trong một nhà máy điện, tương lai mới có một miếng cơm ăn. 】
【Tôi ghét nhà máy nhiệt điện đó, nó đã lấy đi sức khỏe của ba người chúng tôi. 】
【Bây giờ tôi là người khỏe mạnh duy nhất trong gia đình. Tôi sẽ phải chăm sóc ba bệnh trong tương lai?! 】
. . . . . . Xem xong nhật ký, Mễ Nhiễm thở dài.
——cha mẹ Mễ Nhiên đều là công nhân nhà nước. Người ở bên ngoài nhìn vào, thì nói cả nhà bọn họ đều là nâng bát sắt . Nhưng thực ra, sức khỏe người nhà họ Mễ đã ở từng bước một bị ăn mòn .
Công chức tụ tập trên tiểu trấn, đâu đâu cũng có sương mù tràn ngập, quanh năm không thấy được ánh mặt trời.
Đối mặt với tình huống gay go của người nhà, Mễ Nhiên luôn cảm giác mình phải gánh vác ba bệnh nhân, thảo nào tử trong nhật ký của cô đều là tràn đầy lệ khí, bởi vì cô nàng thực sự có áp lực quá lớn.
【Nếu như bạn trai của tôi ngay cả tôi cũng nuôi không nổi, sau đó làm sao nuôi cha tôi cùng mẹ? ! 】
【Nếu như bạn trai của tôi không chịu vì tôi dùng tiền, sau đó làm sao có thể bỏ tiền cho ba mẹ tôi xem bệnh đây? 】
【em trai phải trị liệu bệnh hen suyễn cần đến mấy chục vạn, giá trị bản thân của một người đàn ông không có hơn mười triệu, tôi mới không cần đây! 】
【người đàn ông dưới lầu kia thật phiền, lương mới 20 ngàn, ai cho hắn dũng khí theo đuổi tôi? ! 】
Nhưng bên trong nhật ký miêu tả nhiều nhất là hối hận, hối hận lúc trước vì sao lại bỏ lỡ Lục Phỉ nguyên, một người đàn ông tốt như thế
【 tôi thật không có nghĩ đến, anh ta hiện tại lại có tiền như vậy! Sớm biết anh ta có tiền như vậy, tôi sẽ không bỏ anh ta rồi. Nói thật, lúc trước tôi thật không có nghĩ tới anh ta lại có tiềm lực a. . . . . . 】
【 mặc kệ, tôi muốn đoạt Lục Phỉ nguyên về! Dù cho phải chốc say rồi kéo lên giường cũng làm! Tôi muốn sinh con trai của anh, ta muốn để anh ta phải phụ trách! 】
Sau đó phía dưới là kế hoạch giảm cân.
Thế nhưng ai sẽ nghĩ đến, chính là bởi vì chế độ ăn uống giảm béo không hợp lý, Mễ Nhiên sẽ đi đời nhà ma cơ chứ? !
Đem nhật ký trở về chỗ cũ, Mễ Nhiễm hướng về ngăn kéo lạy bái : xá —— đây là lần thứ nhất cô tế nguyên chủ Mễ Nhiên , trước cô cũng cảm thấy Mễ Nhiên tự làm tự chịu, thế nhưng ngày hôm nay cảm nhận được cô nàng khó xử.
Nhìn đến người nhà của cô ấy, cô có thể hiểu rõ tất cả oán hận cùng chấp niệm bắt nguồn từ đâu mà có.
Mễ Nhiên chỉ là đơn giản là một cô gái bình thường mà thôi, yêu điên cuồng, tất cả đều rất sống động.
Cô nàng đã đi nhầm rất nhiều đường, cuối cùng lại phải trả cái giá quá đắt.
Chỉ mong Mễ Nhiên ở trên trời có thể yên nghỉ.....
*****
Tết qua đi, cha Mễ mẹ Mễ bắt đầu thu xếp một chuyện lớn khác -- xem mắt.
"Nhiên nhiên, con cũng trưởng thành, nhìn nha đầu Trương gia, cùng con đi học cùng một năm , cũng đã sinh hai đứa rồi. . . . . ."
"Nhiên nhiên, cháu trai Tôn gia ở trong thành phố, đi làm ở bệnh viện đa khoa, con có muốn nhìn một cái không ?"
"Mẹ, con, con hiện tại không muốn xem mắt. . . . . ."
Mễ Nhiễm rất quýnh.
"Cái gì? ! Không muốn xem mắt? Con nhìn một chút đi, con đã bao lớn, chẳng lẽ muốn chờ chính phủ an bài cho con một đoạn khế ước hôn nhân sao?"
"Không phải, không phải. . . . . ."
Mễ Nhiễm không biết từ chối như thế nào mới tốt. cha mẹ Mễ gia đối với cô càng quan tâm, cô càng cảm thấy lúng túng. Đơn giản liền lấy công việc làm lý do, nói mình muốn đi làm sớm mấy ngày.
Trước khi đi, cô lấy số tiền tiết kiệm ra kiểm tra, lấy ra 20 vạn (~ 680tr vnd)
Trong đó mười vạn là tiền nhuận bút, thù lao này đều là tâm huyết của cô, còn có mười vạn là chính mình bớt ăn bớt mặc trích từ lương.
—— Khoản tiền này cô vốn định dùng làm khoản dự phòng thanh toán, nhưng khi đem tiền ra so sánh, thì cô càng quan tâm tới vấn đề sức khỏe người nhà hơn.
——Tuy Mễ Nhiên đã mất, nhưng người nhà Mễ Nhiên còn sống. Cô không có cách nào làm đứa con gái tốt của Mễ gia, chỉ có thể tận lực giúp người nhà họ Mễ !
Cái trấn nhỏ này không thể lại ở lại nữa, vì an toàn sinh mệnh, Cô phải khuyên bảo người nhà họ Mễ chuyển đi
"Cha, mẹ, Mọi người đừng giữ lại ngôi nhà đã mua ở trong thành cho con nữa, mau mau chuyển vào ở đi thôi. Sau này con tự mình đặt mua đồ cưới cho mình được mà. Ở đây có 10 vạn, trùng tu ngôi nhà xong thì vào ở đi."
Mễ gia mặc dù có hai căn nhà, nhưng một chỗ là cho Mễ Hàng tương lai cưới vợ, còn có một nơi là cha Mễ chuẩn bị đồ cưới cho con gái. Hai người già bọn họ dù bớt ăn bớt mặc, vẫn không đành lòng vào ở,
"Không được, con một năm mới kiếm được vài đồng tiền, tiền này cha mẹ không muốn."
Mễ Nhiễm vội vàng nói: "Cha, người đừng nói như vậy, con không sao, hai tháng trước con mới vừa tác thành một đôi, thù lao tận mười vạn đây! Mười vạn đối với con mà nói chỉ là chút lòng thành, nhận lấy là được rồi."
Nói xong, cô còn mở số dư trong tài khoản ra chứng thực , cho thấy mình rất có tiền.
Từ chối nhiều lần không được, cha mẹ Mễ gia mới đồng ý nhận, sau đó nhận số tiền kia.
Mễ Nhiễm lại tìm em trai là Mễ Hàng, lấy ra mười vạn ——
Bên trong nhật ký nói Mễ Hàng biết quản lý tài sản, rất hiếu thuận, mấy ngày nay ở chung cô cũng cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, vì thế liền nhờ cậu.
"Tiểu Hàng, đây là mười vạn dùng làm khoản dự phòng ở trong nhà, cha cùng mẹ thân thể không được tốt lắm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, em hãy dùng khoản tiền này."
Mễ Hàng gật gật đầu: "Em sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ ."
"Mặt khác, em sắp xếp từ chức đi, cùng cha mẹ đồng thời chuyển tới chỗ ở trong thành đi!"
"Chị. . . . . ." Tiểu Hàng còn đang do dự, "Em học lực thấp, từ khi làm công việc này, sau này cũng không tìm được chức vụ tốt."
"Là sức khỏe quan trọng hay là công việc quan trọng? ! Nghe chị , công việc có thể từ từ tìm, sức khỏe không có thì xong đời. Chẳng lẽ, em muốn cho chị sau này chăm sóc ba bệnh nhân ho lao sao? !"
Mễ Nhiễm rất lâu không lấy ra khí thế lớn như vậy.
Mễ Hàng rốt cục đáp ứng rồi cô , "Được, em từ chức, mang theo cha mẹ đi vào trong thành ở."
"Được, vậy chuyện trong nhà giao cho em."
Rốt cục lúc này Mễ Nhiễm mới yên lòng, chuyện cô có thể làm cũng chỉ có như vậy.
***
Mồng 4 tết, Mễ Nhiễm vội vội vàng vàng gặp xong đối tượng hẹn hò cuối cùng, liền đặt mua vé xe lửa lên phía bắc.
Trước khi đi gặp mặt đối tượng, cha Mễ còn dặn cô : "Đừng hỏi người ta về thu nhập hàng năm và bất động sản của họ, đây là một thói xấu, đừng học mẹ con hỏi thăm vấn dề này. Người đàn ông sẽ thấy rất xấu hổ ..."
"Dạ, cha."
Nhưng khi gặp mặt, cái người " chủ nhiệm Nhà máy điện nào đó " vẫn đang hỏi cô cái này cái kia:
Mễ tiểu thư, cô đang ở đây Bắc Kinh công tác, lương một năm nhất định rất cao chứ? Hiện tại gửi tiền tiết kiệm vào bao nhiêu? Cái gì? Chỉ có gửi vào 10 vạn? ! Quá ít quá ít, ở Bắc Kinh cũng không mua nổi một gian nhà vệ sinh!
Mễ Nhiễm thong thả nói: "Không phải một gian nhà vệ sinh, là mua không nổi năm khối gạch sứ ."
Thế là lần xem mắt liền thất bại rồi.
Hiện tại,cô ngồi ở yên ổn ở tầng trên, ăn lương khô mà mình tự mang theo, người bên cạnh đều là người xa lạ, có cụ ông cụ bà đang tán gẫu.
"Con gái nhà bà gả đi Bắc Kinh rồi hả? Thật tốt a, con trai nhà tôi bây giờ còn đang Nam Kinh làm thủ phó đây. . . . . ."
"Con gái của tôi xuất ngoại, tôi muốn nó mang một chàng rể ngoại quốc trở về, trẻ con là con lai rất dễ nhìn. . . . . ."
"Con trai của tôi hiện tại ở nước Mỹ, có người nói giá phòng ở Manhattan chỉ bằng một phần ba ở Bắc Kinh, nó dự định cùng bạn gái xem phòng đây. . . . . ."
Lương khô là loại bánh quy nén được đóng gói hút chân không, cứng ngắc, giống như tảng đá vậy.
Mễ Nhiễm gặm gặm, đau răng, không hiểu sao trong lòng đau xót, cũng rất không tiền đồ mà rơi lệ rồi.
Thật tốt. . . . . .
Cha mẹ người khác đều lo lắng cho con của chính mình.
Mà cô từ khi tám tuổi trở đi, mỗi lần đón tết chỉ có cô với bà ngoại nên đã thành thói quen, ăn sủi cảo do chính bà ngoại làm.
Thế nhưng từ khi bà ngoại qua đời, cô liền không đón tết nữa, ngược lại tháng ngày chỉ biết chăm chỉ viết văn.
Hiện tại, nhà của Mễ Nhiên, trở thành một căn nhà khác của cô, thế nhưng ấm áp bên trong cô không có cách nào hưởng thụ. Giống với việc cô không thể thuyết phục chính mình rằng mình bây giờ là nữ phụ Mễ Nhiên.
Thế giới lớn như vậy, chỉ có văn chương mới là thứ tình người duy nhất.
*****
Đêm đã khuya.
Lục Phỉ nguyên mở máy tính ra, theo thói quen đi xem blog cô.
Bởi vì về nhà ăn tết, blog Mễ Nhiễm dừng ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.
Nhìn thấy cô cập nhật blog, làm trong lòng anh chưa kịp ấm áp, thế nhưng ngay sau đó nhìn nội dung, anh liền nhíu mày.
【 Ngày 3 tháng 2, mùng 2 tết, cha Mễ Nhiên giới thiệu cho tôi một giáo viên tiểu học. Gặp mặt, người thật không tệ, chính là luôn hút thuốc có chút phiền.Trong nhà Mễ Nhiên có ba bệnh nhân bị bệnh ho hấp, nếu như cô ấy còn sống , cũng sẽ không dẫn bạn trai yêu thích hút thuốc trở lại thấy cha mẹ nhỉ ? PASS. 】
【ngày 4 tháng 2, mùng 3 tết , mẹ Mễ Nhiên lại giới thiệu công nhân nhà máy điện. Thành thật mà nói, cao ráo đẹp trai , thế nhưng vẫn hỏi tôi gửi vào ngân hàng bao nhiêu. Tôi cho người nhà Mễ Nhiên 20 vạn, bên cạnh mình chỉ còn lại có mười vạn. Tôi làm gì còn cái gì để gửi vào. Không biết lúc nào mới có khả năng làm thẻ thanh toán đây. . . . . . 】
【ngày 5 tháng 2,trên đường về Bắc Kinh. Bánh quy nén thật cứng ngắc, mẻ hết hàm răng. Chẳng biết vì sao nhớ tới bà ngoại, ôn lão bên cạnh hỏi tôi tại sao khóc, tôi nói ê răng, ông ấy cho tôi một cốc nước sôi nói ngâm một xíu là tốt rồi. Tôi ngâm bánh trong nước và bánh quy thực sự lớn hơn rất nhiều. Hóa ra mình có thể ăn món này trong ba bữa một ngày . . . . . . 】
Tuy rằng cách xa nhau ngàn dặm, anh vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh bi thương bên trong văn tự .
Cô ngồi ở trên xe lửa, ăn bánh quy, vừa cười nói cảm ơn một bên khóc lóc nhớ nhung người thân.
Bởi vì. . . . . .
Cô cảm thấy cô đơn sao?
Không biết tại sao, anh chỉnh sửa một cái tin nhắn quá khứ, chỉ có ngắn ngọn sáu chữ:
【 Mễ Nhiên, năm mới vui vẽ. 】
Đây là lời chúc mừng năm mới duy nhất anh đã gửi trong năm nay.
Truyện khác cùng thể loại
2263 chương
736 chương
461 chương
17 chương
138 chương
452 chương