Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 25 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 25: NHẬP CƯ
Thời điểm Mễ Nhiễm vội vàng chạy tới, thấy hai người đang cãi nhau.
Không biết bọn họ nói cái gì, Hồ Điệp nói năng hùng hồn "Tôi nhập cư thì có liên quan gì đến anh". Trương Hòa Bình lạnh lùng đáp lại: "Em ra nước ngoài, ai sẽ chăm sóc em với mẹ em?! Em có biết rằng nước ngoài kém an toàn hơn trong nước không ?! "
"Nơi nào không an toàn?!"
"Súng nước ngoài tràn ngập đạn dược! Lỡ em xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?!"
" Trương Hòa Bình, anh là ai? Anh có tư cách mà hỏi tôi vấn đề này? !"
Hồ Điệp cũng không ngờ tới, Trương Hòa Bình lại nổi giận với mình! Đây là em trai trong tưởng tượng của cô sao?!
"Đúng, anh biết em đã 22 năm, lẽ nào anh không đủ tư cách hỏi em sao?" Trương Hòa Bình thở hổn hển nói:"Hồ điệp, có phải em dự định rời đi mà không nói tiếng nào phải không?"
Bị nói trúng tâm tư, Hồ Điệp lạnh lùng đối mặt.
Chuyện xuất ngoại, cô không có dự định nói với bất luận người nào.
Chỉ chờ sau khi ván đã đóng thuyền, sẽ làm tư tưởng cho mẹ, và đưa mẹ sang Canada sinh sống.
"Chuyện của tôi, không cần anh phải để ý đến!"
Tính cách lạnh lùng trước giờ của cô luôn thể hiện ra mặt như vậy, cô muốn ra ngoài nên đẩy ta Trương Hòa Bình ra.
Không ngờ tới Trương Hòa Bình mở rộng vòng tay, chặn trước cửa.
Nặng nề một câu " Đừng đi."
Hồ Điệp không nhịn được: "Tránh ra! Tôi nói anh tránh ra, có nghe hay không!"
"Không được, trừ phi em đáp ứng anh không đi canada!"
Nếu rời đi như vậy, Hồ Điệp cả đời phải làm con rùa rụt đầu.
Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể chăm sóc cô!
Nhưng mà một giây sau, Hồ Điệp đã thủ sẵn tư thế. "Nếu anh không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí!"
Mễ Nhiễm còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên không được, liền nhìn thấy Hồ Điệp ra tay -- không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung tốc độ xuất thủ của Hồ Điệp, bởi vì ngay ở trong điện quang hỏa thạch, cô đã bay lên hướng về phía Trương Hòa Bình đá một cước.
Nhưng càng làm cho người ta kinh ngạc hơn là, Trương Hòa Bình lại lắc mình tránh thoát một cước này!
Mễ Nhiễm ngây ngẩn cả người.
Hồ điệp cũng tương tự ngây ngẩn cả người.
Tình cảnh này giống như việc thấy được một con lợn bò lên cây.
Tuy rằng Trương Hòa Bình không phải heo, nhưng anh ta ở trước mặt mọi người, đều làm cho người ta cảm thấy là một giáo viên hào hoa phong nhã, người có thân thủ linh hoạt trước mặt này, căn bản không giống nhau.
"Anh ( Trương tiên sinh anh ) biết võ? !" Hai người phụ nữ cùng lúc hỏi.
Trương:. . . . . ."Luyện Taekwondo một quãng thời gian."
Mễ Nhiễm đều ngây dại, một giáo viên ngữ văn lại có thể né tránh một cước của quán quân thế vận hội Olimpic Taekwondo ! là giáo viên Ngữ Văn a!
Phản ứng của Hồ Điệp so với Mễ Nhiễm còn mạnh mẽ hơn. Cô cùng Trương Hòa Bình 7 tuổi đã quen nhau, nhưng cô trước nay gặp nhìn thấy anh học Taekwondo. Có thể thấy chiêu né tránh kia của Trương Hòa Bình, Tư thể phòng ngự cùng thân thủ rất chuyên nghiệp. Nhất định là trải qua quanh năm chăm học khổ luyện !
"Anh luyện võ khi nào? !"
Trương Hòa Bình: :". . . . . . Lúc nhỏ, anh đưa em tới đạo quán luyện Taekwondo. Em ở bên trong theo huấn luyện viên đánh quyền, anh ở bên ngoài học cùng em."
Hồ điệp:"Lúc nhỏ? !"
Cô nghĩ tới, thời điểm mỗi khi chính mình đứng ở giữa đạo quán, quay đầu một cái, nhìn ngoài cửa sổ còn có một nam sinh đang nhìn vào bên trong.
Cô sẽ đối với cậu nhóc đó khoa tay thủ thế: ngươi trở về đi thôi, ta muốn đi học!
Mà Trương Hòa Bình cũng đối với cô khoa tay thủ thế: ta nhìn chút nữa, chờ một lát liền đi!
Cô không biết huấn luyện có gì đáng xem, nhưng Trương Hòa Bình mỗi lần đều nhìn say sưa ngon lành, hóa ra là ở đó theo dõi mình!
Hồ điệp lại lắc đầu: "Không đúng, coi như lúc nhỏ anh học , cũng không thể có thể nhớ đến bây giờ!"
Trương Hòa Bình lại không vội không nóng nảy nói:" Sau đó lên đại học, ta còn báo danh vào lớp huấn luyện Taekwondo, mỗi tuần theo lão tiền bối chúng học mấy lễ khóa. Sau đó tham gia công tác, ngay ở trong trường học cùng các thầy giáo dạy thể dục học một ít."
Anh vì theo đuổi kịp tốc độ của cô, liền đồng ý đi tìm hiểu thế giới của cô.
Sau khi học được , anh cũng mê mẩn Taekwondo.
Bởi vì biết rõ tính cách Hồ Điệp yêu thích khiêu khích, Trương Hòa Bình cũng không nói cho cô nàng biết mình học Taekwondo, để tránh khỏi Hồ Điệp đuổi theo đánh mình. Nhưng anh ta không nghĩ tới: lần đầu lộ tay lại sẽ là tình huống như vậy.
"Thâm tàng bất lộ!"
Đây là đánh giá của Mễ Nhiễm.
Trên hồ sơ của Trương Hòa Bình, xác thực có ghi lại lúc lên đại học có học được Taekwondo. Nhưng Mễ Nhiễm không có để ý. Bởi vì cô biết trong tiết thể dục ở đại học đều là điểm số mà thôi, chỉ cần thực hiện với một vài cú đấm năm bước và thể dục nhịp điệu.
Ai mà ngờ Trương Hòa Bình thật sự học, còn kiên trì tự học 12 năm!
"Anh tại sao không nói cho tôi?" Hồ điệp dở khóc dở cười."Sớm biết anh đang học cái này, tôi nhất định phải với anh đối luyện một chút."
Trương chậm nói: "Hồ điệp, anh sẽ không động thủ với em."
Hồ điệp mặt đỏ lên, lại một lần nữa đánh giá cái người bạn thân năm xưa này, chợt phát hiện anh vừa cao vừa lớn, không còn là cậu nhóc đi theo phía sau mình năm đó nữa rồi.
Trong nháy mắt, cô nàng không quen biết Trương Hòa Bình này.
Những thay đổi tinh tế này ở ngay trước mặt cô, nhưng cô phát hiện ra nó quá muộn. Có phải cô quá bất cẩn, hay anh ta quá tinh tế và giấu quá kỹ, làm sao cô có thể tiếp tục phớt lờ?!
"Ta trước đây cũng không biết. . . . . ." Hồ điệp cười khổ, có chút tiếc nuối nói, "Sau này cũng không có gì cơ hội cùng anh qua lại."
"Hồ điệp, đừng đi Canada, ở lại đây đi!" Trương Hòa Bình nhìn nàng, ngữ khí trầm trọng nói: "Tất cả mọi thứ đều ở đây, em nhẫn tâm rời đi sao? huấn luyện viên, đệ tử của em đều ở nơi này! Nếu em đi, một mình em ở Canada, lại không có ai quan tâm em? !"
Mễ Nhiễm gật gật đầu: "Trương tiên sinh nói có đạo lý, Hồ Điệp, một mình cô đi ra nước ngoài, chính là phủ nhận tất cả sự cố gắng trước đây trong công việc của chính mình."
"Đây là chuyện của tôi!" Hồ điệp còn đang quật cường: "Không cần các ngươi quản."
Nói xong, cô hướng về phía Trương hòa bình nói: "Tránh ra, không tránh ra, tôi sẽ không khách khí." Nói thì nói như thế, thế nhưng đã không có khí thế như trước.
Thanh âm của Trương hòa bình vang dội mạnh mẽ: "Trừ phi hôm nay em đem anh đánh ngã, bằng không anh chắc chắn sẽ không tránh ra!"
Mễ nhiễm không khỏi than thở một tiếng ở trong lòng: nam tử hán.
Cái hình tượng giáo viên lịch sự lập tức trở nên cao lớn lạ thường lên.
Cô cho rằng hồ điệp không dám đánh Trương hòa bình, ít nhất là không đành lòng đánh. Kết quả hồ điệp bày ra tư thế chào hỏi của Taekwondo, nói một câu lạnh băng "Như vậy xin anh chỉ giáo rồi !"
Nói xong, hồ điệp bỗng nhiên nhảy lên đá một cước trên không, không chút dây dưa dài dòng nào, một đòn đá bay lên không đá bay người!
Mễ nhiễm kinh ngạc thốt lên một tiếng, liền nhìn thấy Trương Hòa Bình bị đá bay ra ngoài.
Cũng may một cước này của Hồ Điệp vô cùng linh tính, phần lưng Trương Hòa Bình va vào trên nệm yoga, không bị thương chỗ nào.
Kỳ thực một cước này, hồ điệp là để lại tình cảm , dù sao Trương Hòa Bình cũng là nghiệp dư , làm sao có thể cùng quán quân Olympic so chiêu? ! Cho nên cô liền một cước đem anh đá văng ra, sau đó nhấc túi xách lên dự định một mạch đi thẳng.
Không nghĩ tới mới vừa đi vài bước, Trương Hòa Bình liền từ dưới đất bò dậy.
"Hồ điệp, đừng đi!" Trương Hòa Bình thở không ra hơi, lại như một cái chuông bị hỏng, "Em nếu như không có thể đem ta đánh ngã, thì không được bước ra khỏi nơi này."
"Anh đây là đang muốn chết!"
"Em đang làm gì thế? ! Trốn tránh hiện thực sao? !"
Hồ điệp lại bày ra một thức mở đầu, mắt thấy lại muốn đánh nhau.
"Dừng tay đừng đánh!" Mễ nhiễm rốt cục nhịn không được, cô vọt tới trước mặt Hồ Điệp, khí thôn sơn hà địa trách cứ: "Hồ điệp, cô mở to hai mắt mà nhìn, đây là Trương hòa bình, đây là người yêu cô hơn hai mươi mấy năm! Cô làm sao có thể đối với anh ta như vậy? !"
"Trương hòa bình anh ta đã làm sai điều gì? ! Anh ta có điều chính là yêu cô, cô lại muốn bắt nạt ah ta sao? !"
"Cô lại làm những gì? ! Không đi đối mặt hiện thực, trốn tránh sự bảo vệ của người khác, cô thật sự muốn sống một mình như động vật máu lạnh, có thể vô tình vô nghĩa sao? !"
Mễ nhiễm nói một hơi đến khô cả cổ.
Có lúc, cô rất khâm phục mình: có thể mắng người nhưng không có nói một chữ thô tục nào.
Có điều nói xong, sau đó nghĩ lại mới thấy sợ, nếu như hồ điệp tức giận cho mình một chiêu Hồi Toàn Thích thì làm sao bây giờ.
Mà hồ điệp bị cô mắng đến ngây ngẩn cả người, ngày hôm nay cô chứng kiến hai cái người nhìn như yếu ớt bạo phát, một là Trương Hòa Bình biết Taekwondo, một người khác chính là Mễ Nhiễm trước mắt.
Cô gái trước mặt vóc người gầy yếu mặt trắng xám, nhìn yếu đuối, nhưng trên thực tế giọng lại lớn, có thể rống chết người.
"Tôi . . . . . ." Lần đầu, hồ điệp không biết làm sao rồi. Lại nói: "Mễ tiểu thư, tôi chưa bao giờ sẽ dùng Taekwondo để ra tay với phụ nữ."
Mễ nhiễm dở khóc dở cười, hoá ra đây chính là nguyên nhân mình không bị đánh .
Hồ điệp vừa nhìn về phía Trương hòa bình, chỉ nhìn thấy trên mặt của anh có một vết thương.
Mặc dù là một vết thương không sâu, nhưng cô đột nhiên cảm giác vô cùng áy náy ——từ trước đến nay , cô chỉ đánh qua Trương hòa bình một lần, lần đó là vì nhắc nhở anh rời xa chính mình, rời xa nguy hiểm. Lần này, cô vẫn là vì lấy cớ này ra tay dạy dỗ anh. Thật giống sử dụng bạo lực, Trương hòa bình sẽ cách mình càng xa.
Lại như mẹ rời đi khỏi cha, đó là bởi vì bạo lực.
Lại như bà nội rời đi nhân thế, đó là bởi vì bạo lực cùng phạm tội.
Thật giống đánh một trận, tất cả mọi người sẽ sợ chính mình, kính nể chính mình, đồng thời cũng sẽ cách mình đi xa. . . . . .
Nhưng là cô chưa bao giờ nghĩ tới gặp được một người như vậy, cho dù đánh hắn, hắn vẫn là sẽ ngăn ở trước mặt mình, nói một câu, đừng đi.
Huống hồ người này đã bầu bạn cùng cô hai mươi mấy năm thời gian. . . . . .
Trong nháy mắt, hồ điệp giống như là bị rút đi tất cả khí lực vậy, cũng không suy nghĩ đến việc đánh anh nữa.
Mễ nhiễm liền nhìn thấy một màn này: hồ điệp vừa nãy còn khí thế hùng hổ, vào lúc này lại từ trong túi lấy ra một băng cá nhân, dán lên vết thương trên mặt của Trương hòa bình. Ngữ khí của cô nàng cùng ánh mắt đều tỏa ra sự dịu dàng, "Có đau hay không?"
"Không đau."
"Vừa nãy anh tại sao không tránh ra?"
Cô có thể nhìn ra, rõ ràng Trương hòa bình hoàn toàn có thể né tránh . Thế nhưng Trương hòa bình lắc lắc đầu, nói: "Anh không muốn động thủ với em."
". . . . . . Anh thật là một đứa ngốc."
Nhất thời viền mắt Hồ điệp đỏ lên, một loại cảm giác ngọt ngào tràn ngập tim cô.
Mễ nhiễm lặng lẽ lùi ra, đạo quán bên trong đã nghỉ làm rồi, thật yên tỉnh thật yên tỉnh , liền đem sự yên tĩnh này để lại cho bọn họ đi!
Truyện khác cùng thể loại
461 chương
129 chương
202 chương
88 chương
59 chương
175 chương