Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 27 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 27: đầu đề   Mùng bảy tết, Mễ Nhiễm đón tiếp một vị khách quý. Khương Thắng Mẫn nhìn hai chữ ký ở trên hợp đồng hôn nhân, hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt mở miệng: "Mễ Nhiên, cô làm như thế nào?"  Đoàn đội của chị ấy đã vì hồ điệp"Xem xét"  tìm được mẫu nam kế tiếp rồi. So với người trước đây càng thêm đúng mực, hơn nữa không muốn trẻ nhỏ. Sẽ chờ bên này Mễ Nhiên tuyên bố thất bại, sẽ tiếp tục tiếp quản Hồ Điệp. Không nghĩ tới năm mới vừa qua, trước tiên Mễ Nhiên điện thoại đến: "Khương tiểu thư, Hồ Điệp cùng tờ Trương Hòa Bình đã kí hợp đồng hôn nhân rồi." Ai cũng không nghĩ tới, toàn bộ tổng bộ Bắc Kinh cạnh tranh với "Người mới" , nhưng Mễ Nhiên lại làm thỏa đáng ! Thời điểm tin tức truyền quay lại tổng bộ, đoàn đội cũng mở rộng tầm mắt không chỉ một mình chị, rất nhiều đoàn đội tơ hồng thèm Hồ Điệp nhỏ dãi, sớm đối với quán quân Olympic có tiền này rục rịch ngóc đầu dậy, không nghĩ tới một mình Mễ Nhiên lại có thể làm xong hồ điệp. Cô bé không có bất kỳ đoàn đội chống đỡ. Chuyên gia trang điểm, người phụ trách trang phục, chuyên gia tình cảm, tâm lý phân tích sư, toàn bộ đều không có. Một thân một mình, há mồm chờ sung rụng, có thể nói hóa thứ tầm thường thành thần kỳ.  hôm nay Khương Thắng Mẫn là đặc biệt lại đây hỏi cô một câu : cô rốt cuộc là làm sao làm được? ! Mễ Nhiễm trả lời: "Khương tiểu thư, tôi nghĩ hồ điệp cùng thanh mai trúc mã vốn là có cảm tình, tôi chỉ có điều biết thời biết thế mà thôi." "Nhưng trước đây quan hệ của bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi, điều kiện của Trương Hòa Bình ta xem qua, thành thật mà nói: cùng hồ điệp chênh lệch nhiều lắm, cô là làm sao để cho bọn họ từ bạn bè chuyển thành người yêu ?" "Không phải công lao của tôi, là Trương tiên sinh tự mình nỗ lực, thắng được tâm của Hồ Điệp." Mễ Nhiễm  tỉ mỉ kể lại tình cảnh đó ở đạo quán, Trương lão sư nam tử khí khái làm cho ký ức cô chưa phai. Mỗi người phụ nữ đều không chống cự được, chính là người vì mình phấn đấu quên mình như vậy ! Khương Thắng Mẫn nghe xong, cũng là thở dài: "Không nghĩ tới lại có đàn ông như vậy, còn có thời khắc tỏa sáng như vậy." "Đúng vậy, ngay cả Hồ Điệp cũng bị dọa sợ hết hồn, đừng nói là tôi." "Thế nhưng điều kiện Hồ Điệp tốt như vậy, xứng với một giáo viên trung học, cũng quá lãng phí tài nguyên rồi." Khương Thắng Mẫn biểu hiện thật là đáng tiếc. "Khương tiểu thư, tôi không cho là như vậy." Mễ Nhiễm cười nhạt: "Nhữngđàn ông khác cho dù tốt, ở trong lòng Hồ Điệp  đều không ngăn nổi một Trương Hòa Bình. Đây không phải tiền tài, địa vị có thể cân nhắc cảm tình. Trương Hòa Bình đối với hồ điệp mà nói, đã sớm tồn tại như là người thân cùng tri kỷ , cô ấy có thể dứt bỏ cái gì nhưng không dứt bỏ không được anh ta." "Cho nên nói, tôi thua ở cửa ải cảm tình này, phải vật không?" Mễ Nhiễm lắc lắc đầu. Kỳ thực hồ điệp có thể mở rộng cửa lòng, nỗ lực của Trương Hòa Bình chiếm phần lớn, cô cũng không dám kể công tự kiêu. "Chị không phải bại bởi vì tôi, chị là bại bởi Trương Hòa Bình,  trước mọi người ai cũng xem thường nam nhân." "Trương Hòa Bình kia da mặt cũng thật dày ." Khương Thắng Mẫn uống một hớp cà phê, cười nói, "Được rồi, không đùa  cô, vô luận như thế nào, vẫn là nên chúc mừng cô làm rất tốt, tổng bộ đều đang đồn chuyện này." "Cảm ơn." Mễ Nhiễm rất có lễ phép. "Đúng rồi, khách sạn Hải Yến có tổ chức lễ dạ hội tình nhân, cô có hứng thú tham gia không?" "Lễ dạ hội tình nhân ? khách sạn Hải yến ?" "Đúng, là địa điểm tụ tập lớn nhất Bắc Kinh của các Phú Nhị Đại độc thân, ngày đó mỗi lần mỗi đến lễ tình nhân, chính là lúc chúng ta đi tìm khách hàng tiềm năng.” "Khách hàng tiềm năng" Cách nói này đây là lần đầu Mễ Nhiễm nghe được. "Đúng vậy, cô không biết sao?  Đoàn đội chúng tôi cùng các nghiệp vụ viên các cô, phương thức làm mai mối không giống nhau." Căn cứ lời giới thiệu của Khương Thắng Mẫn, phương thức tìm khách hàng của Tơ Hồng viên có thể chia làm hai loại -- ①"Những nghiệp vụ viên cấp thấp các cô, chủ yếu chỉ là ngồi ở trong phòng làm việc, chờ đợi tổ chức phân công." Cái này rất dễ hiểu, những nam nữ độc thân khi muốn kết hôn sẽ tìm tới văn phòng để ký khế ước hôn nhân. Điều kiện kinh tế của những khách hàng này có sự chênh lệch nhất định, nếu may nắm có thể tiếp nhận Thiên Kim Đại tiểu thư giống Tô Nguyệt phinh vậy, làm tốt có thể nhận được hồng bao. Vận may không tốt, khách hàng đều là một ít người nghèo, như vậy căn bản không lấy được bao nhiêu tiền . ② "Giống như đoàn đội chuyên nghiệp của tôi sẽ chủ động xác định những người đàn ông và phụ nữ độc thân giàu có trong xã hội, sau đó nâng cấp giá trị của họ, để họ trở thành người ủy thác của tôi." Ví dụ như ở hội quán của các kim đồng ngọc nữ khu CBD Bắc Kinh, mỗi tuần tổ chức một lần các bữa tiệc lớn, khách mời đều là nhân vật nổi tiếng Bắc Kinh. Khương Thắng Mẫn ở nơi đó đã làm thành 5 cọc hôn nhân hào môn. Mỗi một cọc "Thù lao ông mai bà mối " của nhà trai nhà gái hai phần, ít thì 100 vạn (hơn 3 tỷ), nhiều thì 500 vạn đều có khả năng . Một ví dụ khác "Lễ tình nhân hải yến tiệc đứng" sẽ bắt đầu vào tuần tới, cũng là một hội nghị của người nổi tiếng ở Bắc Kinh. Mặc dù có nhiều cường hào địa phương đang tìm kiếm vẻ đẹp và sự phấn khích, nhưng cũng có nhiều người đàn ông độc thân chất lượng cao tham gia. "Như thế nào, Mễ Nhiên, cô có hứng thú theo tôi cùng đi nhìn một chút?" Khương Thắng Mẫn ném cành ô-liu* cho cô. *(tượng trưng cho hòa bình) "Có." Bữa tiệc náo nhiệt như vậy sao lại không đi. Hơn nữa, Khương Thắng Mẫn nói cũng có lý---- Thay vì ngồi ở đây và chờ khách hàng đến cửa, tốt hơn nên chủ động đi tìm. Khương Thắng Mẫn gật đầu: "Tốt lắm, thứ tư tuần sau, tôi sẽ đón cô đến khách sạn Hải Yến. Nhân tiện, tuần sau cô có rảnh không?" "Có, nếu như tất cả thuận lợi, tôi sẽ an bài bữa hẹn hò thứ hai cho Hồ Điệp và Trương Hòa Bình, thứ tư là có thể rãnh." "Được, cứ quyết định như vậy đi." *** Thứ hai bầu trời trong xanh, cũng giống bữa hẹn hò đầu tiên của Trương Hòa Bình và Hồ Điệp thật tốt. Trước đây, Hồ Điệp còn đối với hẹn hò ôm ấp nghi hoặc: "Mễ Nhiên, chúng tôi quá quen thuộc, ăn cơm đều đã cùng ăn qua mấy trăm lần, không cần thiết hẹn hò." "Không được, trước đây hai người ăn cơm, đó chính là ăn cơm thuần túy. Thế nhưng hẹn hò không giống nhau, đây là hai người lấy thân phận người yêu, là quá trình tìm hiểu quan trọng, nên ý nghĩa của bữa cơm cũng không giống nhau." Từ trước quan hệ của bọn họ là bằng hữu cũng là người nhà, là có thể cho phép thân mật cũng có thể xa lánh. Thế nhưng một khi xác nhận quan hệ tình cảm, bầu không khí chung đụng liền hoàn toàn khác nhau. -- Sẽ có ngày càng nhiều rắc rối nhỏ trong cuộc sống. Sẽ ngày càng có nhiều tật xấu bị lộ ra và cũng nên khoan dung hơn. Nhất định phải để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, mới có thể bước vào cuộc sống hôn nhân. Vì thế, cuộc hẹn hò xem ra đơn giản, kỳ thực vấn đề cũng rất lớn. Mễ Nhiễm trải qua ngàn chọn vạn tuyển, chọn trúng địa điểm ước hẹn. . . . . . sở thú. "Tại sao lại là sở thú? !" A Đóa cũng không nhịn được cười sặc sụa. Vừa kết thúc kỳ nghỉ tết dài hạn, cô nàng cũng tăng ký một chút, đang muốn dự định đi ra ngoài theo dõi hẹn hò, không nghĩ tới Mễ Nhiễm lại chọn sở thú! "Bởi vì hồ điệp yêu thích động vật nhỏ mà!" Mễ Nhiễm chỉ vào hồ sơ: "Hồ Điệp mặc dù là người dũng mãnh, nhưng cũng giàu tình yêu, thu dưỡng hơn năm chú chó hoang cùng bốn con mèo hoang. Đồng thời đi khắp nơi tìm chủ nhân cho đám chó mèo đó. Đi vườn thú xem động vật nhỏ, vừa vặn có thể thể hiện thiên tính của người mẹ trong Hồ Điệp." A Đóa gật gật đầu, lại hỏi: "Trương Hòa Bình có thể sẽ thiếu kiên nhẫn?" "Sẽ không. thời điểm tình mẹ của phụ nữ trào dâng, là đặc biệt có mị lực, Trương Hòa Bình chỉ cần thấy được hồ điệp hài lòng anh ta sẽ hài lòng ." A Đóa lần này không nghi vấn  : "Tốt lắm, mình với cậu cùng đi theo dõi bọn họ hẹn hò!" Cứ như vậy, ngày hôm nay mọi người cùng nhau đi tới sở thú. Trước đây, Tô Nguyệt phinh cùng ôn tuấn nghiệp đã tới nơi này hẹn hò, bây giờ đến phiên hồ điệp cùng Trương Hòa Bình. A Đóa Mễ Nhiễm ở trong bóng tối, các cô đeo kính đen khẩu trang cộng thêm mũ che nắng, lén lút đi theo hai người. A đóa phụ trách báo cáo tình hình quân địch: "Hồ điệp đứng ở phía trước chuồng gấu trúc , hai người bọn họ xem ra thật tốt a! Thật là có tướng vợ chồng!" Mễ Nhiễm phụ trách ghi chép xuống: "Ừ, ngày 12 tháng 2, khí trời sáng sủa, hồ điệp xem gấu trúc." A đóa tiếp tục:"Hồ điệp đi tới hươu cao cổ, bọn họ nộp tiền tiến tới hàng rào. . . . . . Hồ điệp sờ sờ hươu cao cổ con!" Mễ Nhiễm tiếp tục: "Ừ, buổi chiều 3h, hồ điệp sờ sờ hươu cao cổ con. . . . . ." "Chúng ta nhìn giống paparazi nhỉ?" A đóa còn có chút tự mình biết mình. "Vậy làm sao bây giờ? Cấp trên lại muốn chúng ta phụ trách theo dõi hẹn hò, lại muốn chúng ta đừng quấy rầy hai người ở chung. đây là cách vẹn toàn đôi bên." A đóa còn đối với hồ điệp, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cậu nói, xung quanh nhiều trẻ con như vậy, có bao giờ Hồ Điệp sẽ phát bạo không?" "Sẽ không , Trương Hòa Bình có thể quản được cô ấy, tin tưởng mình đi." Cô đối với bọn họ có lòng tin. Nhưng bất ngờ vẫn là đột nhiên phủ xuống. Hồ điệp sờ hươu cao cổ con xong, tràn đầy phấn khởi định đi tới chuồng Hà Mã, ngay ở trên đường nhìn thấy một màn -- Một "người phụ nữ" ngắn đang cầm một con dao nhỏ và lén cắt ví của một người phụ nữ. Người phụ nữ đang tập trung dỗ con và không nhận ra mình đang bị ăn cắp. "Bắt kẻ trộm!" Lúc này, Hồ Điệp gầm lên và đá thẳng vào ả ta. Lúc này Mễ Nhiễm cùng A Đóa thưởng thức một màn: tên trộm đã vẽ một parabola hoàn hảo trong không trung và rơi xuống đất. Nhưng hôm nay, Hồ Điệp đã đi một đôi giày đan giây. nên cú đá này không đủ mạnh. Kẻ trộm ngã xuống đồng cỏ. Chẳng mấy chốc, tên trộm lại đứng dậy và bỏ chạy. Hồ Điệp vội vã đuổi theo. Cô nhận thấy rằng chạy xuống sườn núi đi, đôi giày dưới chân cô đang cản đường, nên cô cởi giày , rồi đuổi theo sau khi chỉ mang một đôi vớ cotton. Tốc độ nhanh chóng. Trương Hòa Bình hét lên từ phía sau: "Hồ Điệp!" Chỉ sau hơn mười giây, Hồ Điệp đã đuổi kịp tên trộm. Tiếng kêu của mọi người phát ra từ xung quanh và tên trộm đã lấy ra một con dao! Hồ Điệp không vội vàng, cô thậm chí không nhìn vào con dao, cô nắm lấy bàn tay trái của tên trộm và quăng mạnh qua vai. Vì vậy, giây tiếp theo, tên trộm ngã xuống đất và rên rỉ. thở dài, Hồ Điệp rút con dao trong tay ra, nhặt mái tóc dài và tháo kính râm ra, chỉ sau đó, mọi người mới nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới vẻ trang điểm dày cộp của tên trộm lại là một người đàn ông. "Hòa bình, gọi 110." Hồ Điệp ra lệnh như một nữ hoàng. **** Vào buổi chiều, toàn bộ sở thú đã đóng cửa để sửa chữa. Có rất nhiều phương tiện truyền thông bên ngoài, và các phóng viên đều giơ máy ảnh lên trước những "anh hùng". Mễ Nhiễm đã mở ứng dụng Weibo và tiêu đề tìm kiếm nóng là "Cú ngã qua vai ở Sở thú Bắc Kinh". quần chúng ăn dưa quay được toàn bộ quá trình Hồ Điệp bắt tên trộm, sau đó đăng lên weibo, Không quá một giờ, liền trở thành tin nóng được trăm nhà truyền thông đưa tin. -- có người nhận ra cô gái có thân thủ lưu loát này, lại là quán quân Olympic hồ điệp! Đột nhiên, tên Hồ Điệp đã trở thành tiêu đề của các mục tin tức lớn, và mọi người gọi cô là "nữ anh hùng của Bắc Kinh". Tắt điện thoại, Mễ Nhiễm đỡ trán, và cô phải nói rằng cô đã chọn một địa điểm hẹn hò rất tốt, tốt đến mức hai người có một cuộc gặp gỡ và trực tiếp lên tin tức mạng! "Tôi nên làm gì bây giờ?" A Đóa hỏi, ý cô ấy là hẹn hò có nên tiếp tục không ? "Khó đây, Hồ Điệp sẽ tổ chức một cuộc họp báo vào buổi tối. Người ta nói rằng chính phủ sẽ trao cho cô ấy một giải thưởng cho sự dũng cảm ... Chúng ta, vẫn nghĩ phải làm gì vào ngày tiếp theo." Mễ Nhiễm quả thực là dở khóc dở cười. **** Cũng dở khóc dở cười còn có bản thân Hồ Điệp. Cô đã bị công chúng lãng quên trong tám năm, nhưng cô không mong đợi một động thái nhỏ để khiến mình trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Tám năm trước, cô đã đánh bại nhà đương kim vô địch Maren từ Tanzania, và giới truyền thông chưa bao giờ theo dõi cô như thế này. Tối nay, nó rất tốt, tất cả các phương tiện truyền thông đã bị chặn ở cửa của cô ấy. Cô ấy không thể đối phó và cô ấy đã nhận được một cuộc gọi từ Văn phòng Thể thao "Mười giải thưởng Thanh niên đóng góp xuất sắc" mà cô đã mong đợi trong tám năm sẽ được thêm vào năm nay. Người thứ mười một được trao cho cô. Báo chí một lần nữa nâng cao danh hiệu "Hoàng hậu Taekwondo" trên người của cô 【Cướp trong vườn thú Bắc Kinh: Hoàng hậu Taekwondo Hồ Điệp với những tên côn đồ độc ác!】 【 thật muốn ăn đập! vụ cướp ở phía bắc, Hoàng hậu Taekwondo Hồ Điệp hạ gục tên cướp cầm dao chỉ bằng một động tác!】 Các phương tiện truyền thông cũng ám chỉ một cách mơ hồ, nói rằng cô ấy đang đi trong sở thú với một người đàn ông khác. .... Hóa ra nó đơn giản như thế chỉ sau một đêm. .... Hóa ra việc nhận được sự công nhận của xã hội cũng đơn giản như vậy. Miễn là bạn sử dụng những gì bạn đã học được để giúp đỡ người khác, bạn sẽ được công chúng khen ngợi ... Lần đầu tiên, cô biết ơn vì cô biết Taekwondo, biết ơn những khó khăn mà cô đã phải chịu đựng trong những năm qua, và cuối cùng trở thành người như bây giờ - Có thể ngẩng đầu mà bước, kiêu ngạo mà tự hào. **** Vào ban đêm, Hồ Điệp gọi Mễ Nhiễm. Trên thực tế, có rất nhiều người muốn nói chuyện với cô ấy ngày hôm nay - huấn luyện viên, đồng nghiệp và một vài đệ tử mới bắt đầu. Nhưng người cô ấy muốn chia sẻ nhiều nhất là Mễ Nhiễm. "Lúc đó anh ấy đã ở bên cạnh tôi và anh ấy sợ đến chết. Thực tế, tôi cũng bị bất ngờ. Tôi không ngờ tên trộm sẽ mang một con dao dài như vậy." "Sau đó, làm sao cô dám xông lên?" Mễ Nhiễm cũng ngưỡng mộ lòng can đảm của Hồ Điệp. "Này, lúc đó không có suy nghĩ gì nhiều? Kẻ trộm đã ăn cắp ví của một người mẹ đang ôm con. Tôi thấy anh ta cầm con dao khoa tay trước mặt trẻ con, đầu nóng nên liền xông lên ." Thật sự, lúc đó không nghĩ tới nhiều như vậy. Chỉ là quan tâm tên trộm này có làm đứa trẻ kia bị thương hay không thôi. May mắn thay, cấp độ của những tên trộm vẫn ở mức đó, thậm chí không có một cử chỉ đe dọa. Mễ Nhiễm suy nghĩ một lúc, nhưng cô cũng sợ, nhưng dù sao, Hồ Điệp thực sự đã nổi tiếng sau một đêm. Vì vậy nói: "Vậy chúc mừng cô." "Chúc mừng cái gì, tôi bị các phóng viên chặn hết cửa rồi." Mễ Nhiễm bấm chỉ tính toán: "Tôi thấy, cô sẽ nổi tiếng một thời gian, cuộc hẹn hò thứ hai này sẽ phải dời lại rồi". "Tôi không muốn hẹn hò nữa." Hồ Điệp cũng đau khổ: "Các phóng viên bên ngoài theo dõi tôi. Không có vấn đề gì với tôi khi bị chụp ảnh, nhưng Hòa Bình  không phải là người của công chúng, và tôi không muốn anh ấy lộ, điều đó sẽ khiến anh ấy chịu nhiều áp lực. " Mễ Nhiễm gật gật đầu, điều này cũng đúng. Liền suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta sớm tiến vào giai đoạn kế tiếp đi." "giai đoạn gì?" "Ở chung cũng sẽ bị cùng theo dõi , bằng không, hai người đi nước ngoài du lịch có được hay không? Như vậy phóng viên sẽ không quấy rầy ." "Được." Hồ điệp cơ hồ là không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi muốn đi Vancouver Canada." ". . . . . ." Cúp điện thoại, Mễ Nhiễm buồn bực: Hồ điệp tại sao nhất định phải đi Canada du lịch? Có thể là tâm trí di cư của cô ấy vẫn không thay đổi, và khi cô ấy muốn đi du lịch, cô ấy có một làn sóng tâm linh? **** Ngày 13 tháng 2. Muộn, sáng sớm. Sau một ngày bận rộn, Mễ Nhiễm cuối cùng đã đặt tour du lịch Vancouver. Nó cũng giống như lần trước, một nhóm ba, hai phòng - cô mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra với Hồ Điệp và Trương Hòa Bình. Giống như Tô Nguyệt Phinh và Ôn Tuấn Nghiệp suốt một đêm. Khi trả tiền mua hàng theo nhóm, trang web yêu cầu mã xác minh bằng tin nhắn. Tay mở tin nhắn trên điện thoại di động của mình và lướt qua nó, nhưng thấy một lời chúc mừng năm mới bình thường. Vì có quá nhiều tin nhắn rác trong vài ngày, cô vẫn không chú ý tin nhắn này. "Mễ Nhiên, chúc mừng năm mới. Người gửi: Lục Phỉ Nguyên (lục bảo bảo ). Đừng nghi ngờ, biệt danh cô sửa đổi là trong ngoặc. Mễ Nhiễm không nói nên lời, cô thực sự đã bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ nam thần trong dịp tết. Thật thô lỗ khi không trả lời, cô cũng trả lời một cách tình cờ: "Chúc mừng ngày lễ, Lục Phỉ Nguyên." Một lúc sau, cô nhận được một cuộc gọi. Đó là từ Lục Phỉ Nguyên, và giọng cô dường như đang nhịn cười: "Ý của em là gì khi tin nhắn vừa gửi cho tôi?" "Cái gì? Tôi chúc anh một kỳ nghỉ lễ vui vẻ." Lục Phỉ Nguyên đã không có một không khí vui vẻ: "Thông điệp chúc phúc năm mới được để lại cho đến ngày Valentine mới trả lời?" Anh đã chờ đợi cả tuần, nhưng anh ấy không mong nhận được câu trả lời của cô vào đầu lễ tình nhân. "Không, là do Ngày Valentine mới thấy tin nhắn chúc năm mới, đã bị bỏ vào thùng rác trước đó ..." Mễ Nhiễm quýnh. Lục:". . . . . ." Đây là lý do khiến anh không dám chờ hồi âm. Nhưng quay lại chuyện chính: "Thứ sáu là Lễ hội đèn lồng và công ty không có hoạt động nào. Em có muốn ra ngoài ăn không?" Mễ Nhiễm bấm chỉ tính toán. Tối mai, tôi sẽ đến bữa tiệc ở Hải Yến với Khương Thắng Mẫn, và ngày hôm sau thì rãnh, vì vậy anh nói: "Được." Khi cúp điện thoại, cô thở dài, Lục Phỉ Nguyên mời khách ăn cơm đến nghiện rồi phải không? Cô thực sự không thể đoán được suy nghĩ của anh, thật đấy. Nếu Lục Phỉ Nguyên thực sự thích mình, tại sao anh không nói điều đó? Tại sao anh không theo đuổi ? Tại sao anh không chủ động gọi trong Tết Nguyên đán? Chỉ hôm nay anh mới liên lạc với mình? Nếu anh không thích chính mình, tại sao anh lại dịu dàng với mình mỗi khi gặp nhau? Có thể là Lục Phỉ Nguyên bị mất trí nhớ không liên tục, vì vậy anh chỉ gọi để quan tâm đến bản thân mình khi nghĩ về mình? Hoặc, như chị họ của anh ấy đã nói, Lục Phỉ nguyên"Không có tình người" "Tính cách lạnh lùng" cần"Nhiều bao dung" ? Viết blog vào ban đêm, Mễ Nhiễm không thể không phàn nàn như thế này 【 nam nhân a, tâm tư của anh thâm trầm như biển! Nam nhân a, có phải anh muốn cho tôi mò kim đáy biển phải không? ! 】 【 nam nhân chính là nam nhân, một loại hoặc là đặc biệt trực tiếp đơn giản, hoặc là sinh vật đặc biệt thần bí khó lường . Theo quan sát của tôi, lục bảo bảo thuộc về loại sau. Khả năng chính là anh không biết. 】 Cô xác định cùng với khẳng định, lục bảo bảo rất khó dễ dàng mở lòng ra. Mặc kệ. Cô bỏ qua những dồn dập hỗn loạn tâm tư này. Ngày mai Khương Thắng Mẫn lần đầu dẫn cô "Chủ động xuất kích" , cô cần phải làm rất tốt một vài thứ, tranh thủ quen biết nhiều, tìm mấy cái khách hàng chất lượng tốt . Nói không chừng, có thể tìm được một vài người độc thân giàu có, và có thể trả một khoản thế chấp xuống trong năm nay.