nhưng loại xúc động từ trong ra ngoài kia vẫn không hề thuyên giảm, lúc này, đèn trong phòng tắm lấp lóe, đột nhiên tối đi. Trong bóng tối, Hạ Liên cầm thẻ điều khiển chính mở cửa phòng của anh. "Là ai? Cút ra ngoài!" Lần này, Lục Tấn Uyên xác định trăm phần trăm, cái này chắc chắn là có người tỉ mỉ thiết kế. Hôm nay danh môn vọng tộc thành phố Giang đều tập trung ở đây, nếu như anh và một người phụ nữ không rõ lai lịch có cái gì đó, tất nhiên sẽ dẫn tới tai bay vạ gió. Hạ Liên nghe tiếng quát giận dữ trầm thấp của người đàn ông, thân thể run lên, nhưng vẫn làm liều, cởi hết quần áo trên người, chợt nhào vào Lục Tấn Uyên đang cọ rửa thân thể. Chỉ cần cô ta thành công, Lục Tấn Uyên sẽ thuộc về cô ta, tương lai, cô ta sẽ là mợ chủ nhà họ Lục, được hưởng vô số vinh hoa phú quý. Bởi vậy, mạo hiểm một chút cũng đáng. Nhìn cô ta như thế, chắc chắn có chuẩn bị mà đến. Ánh mắt Lục Tấn Uyên tối tăm, người phụ nữ này quả thực không biết xấu hổ. Chỉ là, mùi nước hoa pheromone nồng nặng trên người cô ta không chỉ không thể khiến anh mất lý trí, ngược lại khiến Lục Tấn Uyên tỉnh táo một lát. Bỗng nhiên, anh xoay người, thở hổn hẳn vươn tay bóp cổ người phụ nữ. "Nói, ai bảo cô tới?" Cả người Hạ Liên bị dọa, lúc này Lục Tấn Uyên hiển nhiên tức giận đến cực điểm, lực tay căn bản không hề có chừng mực, mặt cô ta bởi vì thiếu dưỡng khí mà bị nghẹn đỏ bừng, chỉ có thể yếu ớt đánh cánh tay sắt thép kia, muốn giành được một chút không khí để thở. Lục Tấn Uyên vốn định truy vấn, nhưng luồng nhiệt trong thân thể vừa mới miễn cưỡng nhịn xuống, lại một lần nữa trào lên, anh bỗng nhiên hất thẳng người phụ nữ trong tay ra ngoài, "Cút xa một chút, bằng không, tôi muốn mạng của cô." Hạ Liên không cam tâm, muốn quấn lên một lần nữa, chỉ là, lời nói của Lục Tấn Uyên quá mức đáng sợ, cô ta sờ cổ mình, nào còn dám ở lại chỗ này, vội vàng vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài. Ôn Ninh nhìn người đàn ông càng ngày càng tới gần, giờ phút này, dây thừng sau lưng cô đã buông lỏng ra, chỉ là chân vẫn bị trói rất chặt, cho nên, cô chỉ muốn cố gắng hết sức kéo dài thời gian. "Đạo diễn Châu, ông suy nghĩ một chút, Ôn Lam là ngôi sao lớn, không giống với loại người bình thường như tôi, ông hãy buông tha tôi đi, đi tìm cô ta ấy!" Đạo diễn Châu híp mắt nhìn Ôn Ninh, "Tôi cảm thấy cô không kém em gái cô lắm đâu, hay là... Cô cũng muốn làm ngôi sao? Như thế, chỉ cần cô làm người của tôi, tôi sẽ để cô debut, cam đoan nổi tiếng hơn em gái cô." Ôn Ninh lập tức bó tay rồi, đối với người đàn ông như thế, hiển nhiên cô nói cái gì cũng vô dụng, đạo diễn Châu cũng không nói nhảm, trực tiếp nhào tới. Ôn Ninh nhé một chút, dây thừng trên chân cuối cùng cũng cởi ra, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, giả bộ như bất lực, "Đạo diễn Châu, vậy ông phải nhẹ nhàng một chút nhé." Vừa dứt lời, cô huých đầu gối vào người đàn ông, sau đó chạy thẳng ra ngoài. "Đệt! Con đĩ này!" Đạo diễn Châu đau đớn kêu, "Đi bắt cô ta về cho tôi, bắt về tôi phải khiến cô ta sống không bằng chết." Nói với trợ lý bên cạnh, trên khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ ác độc. Ôn Ninh nghe phía sau có người đuổi theo cô, chỉ có thể cố gắng chạy về phía trước, chỉ là bị trói lâu nên chân cực kỳ tê, khiến cô chỉ có thể khập khiễng chạy chậm. Rất nhanh, đằng sau truyền đến tiếng bước chân người. Không được, cô không thể bị bắt được, nếu bị bắt được, cô sẽ xong đời. Nghĩ đến đây, Ôn Ninh đột nhiên nhìn thấy một căn phòng tổng thống không khoá cửa, chợt loé ý tưởng, giờ cô là nhân viên phục vụ khách sạn, cho dù bên trong có người, cô cũng có thể nói là đi nhầm phòng. Không do dự, Ôn Ninh xông vào, khóa kỹ cửa từ bên trong. Lục Tấn Uyên lại lần nữa nghe thấy cạnh cửa truyền đến động tĩnh, lúc này anh mới nghĩ đến, có thể là người phụ nữ vừa rồi đi ra ngoài không khóa cửa. Cho nên, lại tới một người không sợ chết? "Ra ngoài." Tiếng Lục Tấn Uyên, khàn khàn không tưởng tượng nổi. Bị thuốc hành hạ lâu như vậy, lý trí của anh cũng sắp sụp đổ. Ôn Ninh bị tiếng vang bất thình lình dọa giật nảy mình, nhưng tiếng đạo diễn Châu tức hổn hển bên ngoài càng ngày càng gần, chắc chắn cô không thể đi ra ngoài tự chui đầu vào lưới, chỉ có thể kiên trì ở lì chỗ này. "Xin lỗi, thưa anh, tôi là nhân viên phục vụ nơi này, là anh gọi phục vụ phòng ạ?" Ôn Ninh nắm cổ họng, học dáng vẻ nói chuyện những nhân viên phục vụ kia. Lục Tấn Uyên ráng chống đỡ từ trên giường đứng lên, vươn tay, đang muốn ném nhân viên phục vụ đáng chết kia ra ngoài, nhưng mùi hương sạch sẽ ngọt ngào trên người cô lại tác động mạnh đến lý trí của anh. "Không đi ra, đúng không?" Đôi mắt Lục Tấn Uyên đỏ lên, giờ phút này, dã thú trong nội tâm của anh đã thoát khỏi lồng giam lý trí, chỉ muốn xé nát người phụ nữ không biết tốt xấu trước mặt, hủy đi rồi nuốt vào bụng. "Tôi.." Ôn Ninh giật nảy mình, bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng cô còn chưa kịp trả lời, đã bị người đàn ông khống chế lại không thể động đậy. Cô giật nảy mình, hai tay vô thức muốn đẩy lồng ngực nóng hừng hừng kia ra, nhưng toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực cô lại bị cướp đi từng chút một, động tác của cô dần dần trở nên mềm mại bất lực. Sau đó sẽ phát sinh cái gì, mặc dù cô chưa từng trải qua, nhưng vẫn rõ ràng. "Không, không muốn, xin anh..." Không biết qua bao lâu, Ôn Ninh bị buông ra, cô muốn lui lại, nhưng lại bị người đàn ông giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể cầu xin anh, đừng làm chuyện này với cô. Cô thế này chẳng phải mới ra hang hổ, lại vào hang sói. .. "Đây là cô tự tìm." Âm thanh mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở của người phụ nữ hoàn toàn không làm Lục Tấn Uyên mềm lòng. Bàn tay Lục Tấn Uyên chạm vào thẻ công tác trước ngực cô, xem ra, cô không nói sai, thật sự là nhân viên phục vụ ở đây, chỉ cô điều bây giờ anh cũng không có sức tự kiềm chế dừng lại mọi chuyện.