Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng

Chương 67 : Cảm thấy cũng không tồi

"Không được!" Ôn Lam nghe được những lời đó thì không kìm được, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, cơ thể nhỏ bé run rẩy, "Chuyện của Ôn Ninh nhất định không thể công bố ra bên ngoài." Chẳng may chuyện này chọc cho K tức giận thì cô ta chắc chắn sẽ xong đời. "Nếu công bố chuyện đó ra ngoài thì danh tiếng của nhà họ Ôn chúng ta cũng sẽ bị tổn hại nặng nề, không được đâu." "Anh xem Lam Lam thiện lương biết bao, đến nước này rồi mà con bé vẫn suy nghĩ cho nhà họ Ôn đấy, còn cầu xin thay cho con chị gái hèn hạ của nó nữa. Ôi chao, biết thế thì lúc trước đã không để cho con ranh kia ra ngoài rồi, cứ để cho nó chết luôn trong tù có phải tốt hơn không, đúng là tai hoạ mà." Trương Nhã Lâm cũng thở ngắn than dài, Ôn Khải Mặc nhìn cô con gái nhỏ khóc đến nỗi hai mắt sưng húp cả lên, vằn vện đầy tơ máu đỏ, rít một hơi thuốc, "Bây giờ tôi sẽ đi tìm nó. Bất kể có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cố gắng giảm mức mức ảnh hưởng với Lam Lam đến mức thấp nhất." Nói xong, Ôn Khải Mặc đứng lên, đi ra ngoài. Nhà họ Dư. Dư Phi Minh quỳ gối ở trong phòng đọc sách của gia đình, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi. Mời đọc truyện trên truyện 88 Dư Phi Minh hơi mấp máy môi nhưng lại chẳng thể nói được gì, anh ta không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng đến thế. Ông Dư nhìn anh ta, chỉ hận một nỗi không thể rèn sắt thành thép, mắng, "Ngay từ đầu tao đã cảm thấy mày với Ôn Lam sẽ không có kết cục gì tốt đẹp mà. Một con đàn bà, ngay đến cả chồng chưa cưới của chị gái mình mà cũng dám ve vãn thì nào phải thứ tốt đẹp gì..... Cũng chỉ có một mình mày mới thấy con ả đó là người trong sáng tốt bụng." "Hôm nay công ty sẽ thông báo rằng mày với Ôn Lam đã giải trừ hôn ước từ lâu, chẳng qua là vì sự nghiệp của cô ta đang trên đà phát triển nên chưa công bố ra ngoài, hai đứa mày chấm dứt đi." Dư Phi Minh nghe xong cũng không hề có ý phản đối. Chỉ cần nghĩ đến mọi sóng gió lần này là do Ôn Lam mang đến, anh ta thậm chí còn nghĩ, chỉ chia tay suông thôi là không đủ để trút giận, còn muốn đến nhà làm nhục cô ta cho hả giận, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Ôn Ninh vẫn đi làm như bình thường, đến công ty cũng không thấy có ai dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn mình thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi theo Lục Tấn Uyên lên tầng cao nhất. Đúng lúc cô đang chuẩn bị làm công việc quét tước dọn dẹp như ngày thường của mình thì đột nhiên Lục Tấn Uyên gọi cô đến. "Từ nay về sau không cần làm công việc này nữa." Ban đầu anh sắp xếp cho Ôn Ninh làm nhân viên vệ sinh ở đây, chủ yếu là muốn cho cô biết khó mà lui, đồng thời cũng không muốn để cho cô được thoải mái. Thế nhưng, bây giờ anh thay đổi ý định rồi, anh hy vọng rằng Ôn Ninh sẽ học được điều gì đó, ít nhất là có thể bảo vệ được bản thân trong lúc khó khăn nguy cấp. "Vậy thì tôi sẽ phải làm gì đây?" Ôn Ninh có hơi không yên lòng, cô cứ cảm thấy Lục Tấn Uyên nói vậy ắt không có gì tốt. "Cô đi theo An Thần học cách xử lý công việc đi." Lục Tấn Uyên suy nghĩ một hồi, anh cũng không muốn để cho Ôn Ninh đi đến một nơi mà mình không thể kiểm soát, cho nên mới sắp xếp như thế. "Thật vậy sao...?" Ôn Ninh như không tin vào tai mình. Tuy nói An Thần chỉ là trợ lý trên danh nghĩa của Lục Tấn Uyên, nhưng năng lực làm việc của anh ta rất mạnh. Nếu có thể đi theo anh ta thì nhất định sẽ học được rất nhiều điều bổ ích. Từ khi Ôn Ninh ra tù đến nay, cô vẫn luôn muốn học hỏi thêm một số kĩ năng để có được chỗ đứng trong xã hội này nhưng lại không có cơ hội. Bây giờ cơ hội đã tới rồi ư? "Tôi sẽ nói dối cô à?" Lục Tấn Uyên bất mãn liếc cô một cái, dường như tỏ ý không bằng lòng vì bị cô nghi ngờ. "Không, không phải, chỉ là tôi không thể tin nổi thôi." Như sợ Lục Tấn Uyên không vui rồi đổi ý, Ôn Ninh vội vàng lắc đầu, sau đó có hơi xấu hổ mà lí nhí nói: "Vậy thì cảm ơn anh nhiều." Đối với người khác mà nói, cơ hội này chẳng là gì cả, nhưng đối với cô mà nói thì đây lại là một cơ hội hiếm có. Đây phải chăng sẽ là khởi đầu cho cuộc sống mới của cô? "Ừm." Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Ninh đỏ bừng lên vì vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh còn hơn cả ánh nắng phản chiếu trên mặt kính. Một Ôn Ninh như vậy tạo cho anh cảm giác khác với ngày thường. Không còn u ám, không còn oán hận thế gian nữa mà thay vào đó là sự hy vọng. Thật ra, cảm giác này cũng không tồi chút nào. Lục Tấn Uyên thất thần, rồi không muốn người khác phát hiện ra sự lúng túng của mình, anh lại khôi phục vẻ mặt vô cảm như ngày thường, "Tuy nhiên, nếu cô làm không tốt, An Thần không muốn nhận cô thì tôi sẽ không xin xỏ giúp cô đâu." "Tôi nhất định sẽ làm thật tốt." Ôn Ninh hừng hực lòng nhiệt tình, vội vã đi tìm An Thần ngay. An Thần không hề ngạc nhiên khi được cho biết về sự việc này, thậm chí anh ta còn muốn phàn nàn về cách làm trắc trở này. Còn không phải là muốn để cho Ôn Ninh học được vài điều vui vẻ, mà còn muốn giám sát cô ấy ngay dưới mí mắt của mình, không để cho cô ấy chạy lung tung sao? Cho nên mới để cho cô ấy trở thành người học việc của anh chứ gì... Chẳng lẽ anh còn dám nói câu từ chối ư? "Trợ lý An à, sau này mong anh chỉ bảo cho tôi nhiều hơn, nếu có gì sai sót anh cứ việc nói." Ôn Ninh lễ phép cúi đầu chào An Thần, hệt như một cô học trò ngoan khiêm tốn xin được chỉ bảo. An Thần làm bộ làm tịch gật đầu. Theo lời dặn dò của Lục Tấn Uyên, Thần không hề dè dặt với Ôn Ninh, nhưng bởi vì do cô chưa từng tiếp xúc với công việc ở công ty nên học không được nhanh cho lắm, thế nhưng thái độ của cô lại cực kì tốt. Cho dù thỉnh thoảng cô hỏi một câu ngu ngốc rồi bị cười nhạo, nhưng cô vẫn luôn cầm sổ tay ghi chép một cách nghiêm túc. Rồi An Thần cũng gắng sức dạy cô thật tốt mà chẳng hề hay biết. Cứ bận rộn mãi, rồi một ngày dài cũng nhanh chóng trôi qua. Sau khi tan sở, Ôn Ninh vừa đi vừa đắm chìm trong mớ kiến thức mà cô chưa từng được học. Cô đang định đi lên phía trước bắt xe về nhà, một tiếng còi chói tai đột nhiên réo lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Ôn Khải Mặc nhìn cô với vẻ mặt nặng nề u ám. "Con lại đây, ba có chuyện muốn nói với con." Ôn Ninh đứng nguyên tại chỗ không nhúc, cô không ngờ Ôn Khải Mặc sẽ chủ động "cúi đầu" đến tìm mình. Dù sao thì mấy năm nay ông ta vẫn luôn coi cô là một nỗi sỉ nhục, còn chẳng muốn nhìn cô vì sợ bẩn mắt cơ mà. Mặt trời mọc ở đằng tây rồi sao? "Ba tìm con có việc gì?" Ôn Ninh hờ hững hỏi. Ôn Khải Mặc thấy cô không thèm nghe lời mình nói, trong lòng bực bội khó chịu không thôi, "Nếu đã có việc thì chẳng lẽ cứ đứng ngay trên đường mà nói à? Con lên xe đi, chúng ta nói chuyện riêng." "Tại sao lại không thể nói ngay trên đường ạ? Chẳng lẽ ông Ôn đây định nói chuyện gì không muốn cho người khác biết sao? Nếu vậy thì con không nghe sẽ tốt hơn." Ôn Ninh lạnh lùng liếc ông ta một cái. Đến nước này rồi mà vẫn còn mang cái vẻ bề trên đến dạy dỗ mình, chẳng lẽ Ôn Khải Mặc không tự cảm thấy mắc cười à? Ông ta cho rằng sau bao nhiêu chuyện ghê tởm mà ông ta làm thì cô vẫn còn nhẫn nhục để bị ông ta làm nhục ư? Lần này đến đây, phỏng chừng lại là vì Ôn Lam. Ôn Khải Mặc thật sự muốn xông xuống xe tát cho Ôn Ninh một cái để cô biết cái gì gọi là tôn trọng người bề trên, nhưng bây giờ không phải là lúc. Chiều nay, nhà họ Dư đơn phương tuyên bố hủy hôn, thậm chí còn nói riêng rằng sẽ thay đổi nữ chính cho bộ phim sắp tới của Ôn Lam do nhà họ Dư đầu tư. Đó là bộ phim điện ảnh lớn mà Ôn Lam đã chuẩn bị hơn một năm nay rồi, tin tức này khiến cho cô ta giận tới mức ngất xỉu luôn tại chỗ, đến giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.