Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng

Chương 181 : thư cầu cứu

Ôn Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được." Cô nằm trong phòng ngột ngạt quá, hơn nữa thực sự rất vô vị, nhàm chán, cũng muốn đi ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa, có lẽ sẽ tìm được cơ hội thoát thân, tuy hi vọng mong manh nhưng cũng nên thử. Ôn Ninh uống thuốc mà người giúp việc đưa, sau đó thay một bộ quần áo dày hơn, cùng người giúp việc đi ra ngoài. Mặc dù đoạn đường đi đến vườn hoa hơi xa một chút, nhưng cảnh vật nơi đây thì không thể chê vào đâu được, bên trong biệt thự thì rộng rãi thoáng đãng, khu vườn bên ngoài thì có diện tích rộng lớn, trồng đủ tất cả các loại hoa, rất nhiều trong số chúng đang nở rộ, nhìn rất đẹp. Mặc dù Ôn Ninh không có tâm trạng đâu mà thưởng thức, nhưng việc tập thể dục lúc này rất tốt cho đứa trẻ trong bụng, vì vậy cô đi dạo bộ xung quanh trong vườn. Bạch Tân Vũ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện trong vườn vọng đến liền chăm chú nhìn, một lúc sau hai bóng người hiện ra trước mặt, khiến anh nắm chặt vô lăng trong tay. Đích thực là Ôn Ninh? Cơn tức giận của Bạch Tân Vũ đột nhiên dâng lên. Vừa rồi Lục Tẩn Uyên còn ở bệnh viện nói bóng nói gió, cứ tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng tỉnh ngộ lại, rồi đuổi Ôn Ninh đi, không ngờ lại giấu người phụ nữ này ở một nơi như vậy. Liệu anh ta có còn muốn vừa giấu ngọc ngà trong nhà, trong khi lại cùng Mộ Yên Nhiên nối lại tình cũ chăng? Nghĩ đến khả năng này, Bạch Tân Vũ lúc này không kiềm nổi nữa mới xông vào trong, túm lấy Ôn Ninh hỏi cô có biết xấu hổ không, tiền anh ta đưa cô không nhận, lại muốn chen vào làm người thứ ba mới được hay sao? Cô ta không biết xấu hổ sao? Ôn Ninh có chút nhạy cảm với ánh mắt người ngoài, đặc biệt là ánh mắt Bạch Tân Vũ lại không thể hiện ý tốt gì, cô vô thức liếc qua liền nhận ra ở đó còn có thêm một chiếc ô tô, nhưng phần lớn đã bị cây cối rậm rạp che khuất. Nếu nhìn không kỹ thì khó mà nhận ra. Ai thế? Ôn Ninh không khỏi suy nghĩ, vị trí của ngôi biệt thự quá kín kẽ, đúng như Lục Tấn Uyên đã nói, nếu không có người đưa cô đi, dù có cho cô thêm đôi cánh cũng khó mà thoát được, hơn nữa cô cũng đang mang thai, cũng không thể đến được nơi đông đúc trong trung tâm thành phố. Suy nghĩ một chút, Ôn Ninh làm bộ như không nhìn thấy chiếc xe, "Tôi cảm thấy hơi lạnh. Chúng ta quay về thay quần áo thôi." Người giúp việc không dám lề mề, nhanh chóng dìu cô trở về phòng, Ôn Ninh bảo cô ra khỏi phòng, rồi từ trong ví lấy ra một tờ tiền, viết vài dòng trên đó rồi nhét lại vào túi. Mặc dù cô có thể nhìn ra chiếc xe ban nãy là một chiếc xe đắt tiền, nhưng có khi người đó cũng sẽ tò mò khi nhìn thấy tiền. Ôn Ninh nghĩ một hồi rồi nhét vào túi mấy trăm tệ, thản nhiên bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra. “Hay là ngày mai chúng ta đi ra ngoài tiếp đi." Người giúp việc sợ Ôn Ninh mệt mỏi, sẽ tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng hoặc là cảm lạnh không biết chừng, thì cô sẽ chịu trách nhiệm rất lớn. "Không, không sao đâu, tôi chỉ đi bộ chút thôi." Sao Ôn Ninh có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhanh chóng lắc đầu, thấy cô khăng khăng như vậy, người giúp việc không còn cách nào khác, đành phải đưa cô ra ngoài lần nữa. Ôn Ninh bước tới, phát hiện xe vẫn còn đó, mới thở phào nhẹ nhõm, ném mấy thứ trong tay vào một góc, "A, đồ của tôi mất rồi, hình như đã rơi đằng kia rồi." Nói xong, tranh thủ lúc người giúp việc còn đang mò mẫn tìm đồ, cô ném xấp tiền ra ngoài. Bạch Tân Vũ vốn dĩ còn không biết cô muốn làm gì, nhìn thấy vài tờ tiền màu hồng bị ném ra ngoài, trong lòng có chút tò mò, cô ta muốn truyền đạt ý nghĩa gì đây? Thấy mình đã đạt được mục đích, Ôn Ninh lững thững đi ra chỗ khác một lúc rồi nhanh chóng trở về phòng. Không biết cách làm của cô có thành công không, nếu người đó sợ, e rằng cô sẽ không thể thoát khỏi nơi này. Ôn Ninh nhíu mày, cô viết về việc mình bị giam cầm trên tờ tiền, và hy vọng ai nhặt được tiền có thể gọi cho Hạ An Bình và nhờ anh ta giúp tìm cách cứu mình ra ngoài. Sau khi Bạch Tân Vũ chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện, anh ta cầm tờ tiền lên rồi mở ra, trên đó có viết vài dòng, nhưng nội dung khiến anh ta không nói nên lời. Cô ta bị giam cầm sao? Người phụ nữ này không phải là muốn ở lại bên cạnh Lục Tấn Uyên, mà ngược lại, Lục Tấn Uyên mới là người muốn giữ cô ở lại? Bạch Tân Vũ cảm thấy có điều gì đó không ổn, không thể trì hoãn hơn nữa, anh nhanh chóng quay trở lại bệnh viện với tâm trạng vô cùng lo lắng. Mộ Yên Nhiên sắp được xuất viện, với sự quan tâm chăm sóc của Diệp Uyển Tĩnh, nút thắt trái tim của cô đã nguôi ngoai rất nhiều, nhà họ Lục ngỏ ý muốn cô đến nhà ở một thời gian, cô đương nhiên không từ chối. Khi Bạch Tân Vũ quay lại, cô vui mừng kể cho anh nghe chuyện đó, nhưng anh ta chỉ gượng cười, trong lòng vẫn nghĩ về chuyện của Ôn Ninh. Nhỡ mà Lục Tấn Uyên còn vương vấn với Ôn Ninh mà lừa dối Mộ Yên Nhiên, thì anh ta sẽ không bao giờ đồng ý. Mộ Yên Nhiên xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất, và anh sẽ không bao giờ cho phép cô ấy chịu một chút tủi thân nào cả. "Có chuyện gì vậy?" "Yên Nhiên, hôm nay bác gái đến, có nói gì về chuyện của cô gái tên là Ôn Ninh không?”. Mộ Yên Nhiên tỏ vẻ nghi ngờ liếc anh một cái, "Bác ấy nói Ôn Ninh bị Tấn Uyên đuổi đi rồi, sẽ không quay lại nữa. Làm sao vậy, hay là, cô ta còn miễn cưỡng không muốn rời đi sao?" Bạch Tân Vũ lắc đầu, "Không, anh chỉ lo cô ta quay lại sẽ quấy rầy cuộc sống của em." "Tân Vũ, vậy anh giúp em việc này, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt em, được không?" Mộ Yên Nhiên thấy hơi lo sợ khi nghĩ đến việc hôm nay Lục Tấn Uyên vẫn gọi tên Ôn Ninh trong giấc ngủ. Cô không muốn một mối nguy hiểm như vậy luôn tồn tại, đe dọa mối quan hệ của cô và Lục Tấn Uyên. "Anh sẽ giúp em." Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của Mộ Yên Nhiên, vì cô, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Bạch Tân Vũ nhanh chóng liên lạc với Hạ An Bình, anh không biết nhiều về Hạ An Bình, nhưng bây giờ Ôn Ninh đang nằm trong tay của Lục Tấn Uyên, nếu anh ta ra mặt, thì mối quan hệ giữa hai người họ mới có thể kết thúc ở đây được. Vì vậy, Bạch Tân Vũ chỉ có thể tìm đến Hạ An Bình, để anh ta làm chuyện này là tốt nhất. Hạ An Bình nhận được cuộc gọi từ Bạch Tân Vũ, trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ, anh biết rất nhiều về bạn bè của Lục Tấn Uyên, anh đã từng tìm hiểu trước đó, người này dường như không bao giờ chủ động kết bạn với ai cả. "Anh Hạ, xin chào, chúng ta trước đây không quen nhau lắm, nhưng lần này tôi muốn nói cho anh biết tung tích của Ôn Ninh." Bạch Tân Vũ không vòng vò mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề của Ôn Ninh. An Bình lập tức trợn tròn hai mắt, "Làm sao anh biết tung tích của cô ấy?" Trong những ngày qua, Hạ An Bình đã ra lệnh cho người của mình tìm kiếm tung tích của Ôn Ninh ở khắp nơi, nhưng Lục Tấn Uyên lại che giấu rất kỹ tung tích của cô. Hạ An Bình đã từng cho người theo dõi Lục Tấn Uyên nhưng đã bị phát hiện, Hạ An Bình lo lắng rằng điều này sẽ chọc giận Lục Tấn Uyên, khiến anh ta gây bất lợi với Ôn Ninh, vì vậy anh ta không dám làm quá. Thế mà bây giờ, bạn của Lục Tấn Uyên lại chủ động tìm đến cửa và nói cho anh biết về tung tích của Ôn Ninh? Đây có phải là một cái bẫy? "Nhưng tại sao tôi phải tin anh?" Hạ An Bình rất cẩn thận, ai biết đây có phải là một màn kịch do Lục Tấn Uyên bày ra hay không. "Nếu anh không tin, thì chúng ta gặp mặt đi, tôi đang giữ bức thư do chính tay cô ta viết đây, anh đọc xong rồi sẽ biết."