Nhạc Yên Nhi trang điểm lại một chút trong toilet, đang rửa tay thì một giọng nói đột ngột vang lên từ sau lưng: - Nhạc Yên Nhi, thật đúng là chia tay luôn có thể gặp lại đấy! Giọng nói dịu dàng lại pha lẫn vô tận trào phúng. Giọng nói này quá quen thuộc. Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Bạch Nhược Mai trong gương. Sắc mặt Nhạc Yên Nhi cũng trở lên nghiêm túc. Có thế nào cô cũng không ngờ rằng mình lại gặp Bạch Nhược Mai. Tại sao cô ta cứ như âm hồn khó tan vậy? - Nhạc Yên Nhi, cô thật đúng là đủ lả lơi ong bướm. Cảm tình năm năm với Lâm Đông Lục cũng có thể nói bỏ là bỏ, chớp mắt đã cấu kết với Dạ Đình Sâm rồi. Thì ra lúc trước những lời cô nói khi cầu xin tôi rời khỏi Lâm Đông Lục đều là lời cửa miệng thôi sao. Nhạc Yên Nhi cảm thấy nghe thấy cái tên Lâm Đông Lục từ miệng Bạch Nhược Mai đều là sỉ nhục ba chữ đó. Nhớ đến những chuyện mà cô ta từng làm với mình, cô không thể nhịn được nữa. - Bạch Nhược Mai, tại sao cô lại vô liêm sỉ như thế hả? Tình cảm năm năm giữa tôi và Lâm Đông Lục là thật. Tôi không biết cô đã làm gì khiến anh ấy không nhớ rõ tôi, nhưng không có nghĩa là tôi đã quên! Cô cho rằng tình yêu cô có được là thật ư? Cảm tình xây dựng trên sự lừa gạt và lời nói dối một ngày nào đó cũng sẽ bại lộ thôi. Cho dù bây giờ cô ở bên cạnh anh ấy thì đã sao? Đó là thứ mà tôi đã từng dùng rồi! Cô vắt óc tìm kế, dùng hết thủ đoạn cũng chỉ có thể nhặt đồ tôi không cần mà thôi! Một năm trước, khi Nhạc Yên Nhi vừa biết Bạch Nhược Mai và Lâm Đông Lục yêu nhau, cảm xúc tan vỡ, yếu đuối đến không chịu nổi. Bạch Nhược Mai làm nhục cô nhiều lần nhưng cô vẫn không đáp trả, ngược lại còn cầu xin Bạch Nhược Mai trả anh lại cho cô. Thế nên Bạch Nhược Mai vẫn cho rằng mình đã khống chế được nhược điểm của Nhạc Yên Nhi, hôm nay cũng muốn dùng chuyện này để đâm chọc Nhạc Yên Nhi một chút, xem bộ dáng mất khống chế của cô, nhưng không ngờ bây giờ Nhạc Yên Nhi lại biến thành miệng lưỡi bén nhọn như thế. Nghe những lời này, Bạch Nhược Mai tức muốn chết, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, không nhịn được cơn giận mà vươn tay muốn tát Nhạc Yên Nhi. - Con khốn mày… Nhạc Yên Nhi lại không hề lùi bước. Cơn giận trong lòng cô cũng không ít hơn Bạch Nhược Mai, vững vàng túm lấy cổ tay cô ta, hơi dùng sức một chút khiến Bạch Nhược Mai đau đến mức gọi ra tiếng. - Trả lại nguyên câu cho con khốn nhà mày đấy! Nhạc Yên Nhi nói rồi dùng sức đẩy Bạch Nhược Mai văng ra. Bạch Nhược Mai mang đôi giày cao gót tận 8 cm, cộng thêm sức đẩy cực mạnh khiến cô ta suýt nữa thì đứng không vững, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo. Một bóng người chợt xuất hiện, xông tới đỡ lấy Bạch Nhược Mai, nhanh chóng ôm cô ta vào lòng. Động tác cẩn thận nhẹ nhàng, dường như xem người trong lòng như báu vật vô giá. Lâm Đông Lục! Chờ đến khi thấy rõ người kia là ai, trái tim Nhạc Yên Nhi liền đau nhói. - Nhược Mai, em không sao chứ? – Sắc mặt Lâm Đông Lục tràn đầy vội vã và đau lòng, kiểm tra Bạch Nhược Mai từ trên xuống dưới. Bạch Nhược Mai cũng thuận thế tựa vào trong lòng anh, làm bộ yếu ớt cắn môi, mắt đỏ hoe. - Đông Lục… Em chỉ muốn đi trang điểm lại chút… Lâm Đông Lục nhìn thấy người trong lòng như là chịu bao nhiêu oan ức, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Yên Nhi, ánh mắt không kiên nhẫn cộng thêm cả phiền chán: - Cô Nhạc, tôi cho rằng tôi đã nói rõ với cô rồi. Tại sao cô vẫn làm phiền Nhược Mai? Tôi và Nhược Mai đã đính hôn rồi, trong năm nay sẽ kết hôn. Cô đừng như âm hồn không tan thế nữa được không? Cô đừng có mang sự bất hạnh của mình áp vào người người khác nữa được không? Đối mặt với Bạch Nhược Mai còn rất bình tĩnh, nhưng lúc này thân thể Nhạc Yên Nhi lại hơi run rẩy. Trước mắt là người đàn ông cô đã yêu năm năm. Anh từng yêu cô, cưng chiều cô đến thế, dịu dàng chăm sóc cô đến thế. Nhưng một năm trước, sau khi cô đi quay phim bị cắt đứt liên lạc mấy tháng, lúc trở về anh lại quên mất cô là ai, đồng thời nhanh chóng quay sang yêu Bạch Nhược Mai. Cô không thể chấp nhận chuyện này được. Khi đó anh là chỗ dựa cho tất cả tình cảm của cô. Cô dùng hết các loại phương pháp muốn nhắc lại quá khứ của hai người, thậm chí không tiếc vứt bỏ tự trọng cầu xin Bạch Nhược Mai rời khỏi anh, nhưng chỉ liên tục bị làm nhục, cùng với sự phiền chán ngày càng rõ ràng của anh. Chính vì một năm sa sút tinh thần đó nên vốn dĩ trạng thái đang rất tốt nhưng cô đã từ chối tất cả công việc mà công ty sắp xếp. Có chút khả năng nổi tiếng cũng bị mất vào tay người mới trong giới showbiz thay đổi từng ngày này. Cho nên bây giờ cô vẫn là một ngôi sao nhỏ không có tiếng tăm gì. Bây giờ người đàn ông này lại tuyên bố anh sắp kết hôn với Bạch Nhược Mai trước mặt cô? Buồn cười đến mức nào… - Lâm Đông Lục, anh muốn rời khỏi em là tự do của anh, nhưng anh có thật sự nghĩ rằng con đàn bà trong lòng anh có phải là người tốt không? Cô ta mới là kẻ lòng dạ rắn rết nhất! Anh có biết cô ta đã làm gì… - Câm mồm! Đến lúc này mà cô còn muốn nói xấu Nhược Mai! – Lâm Đông Lục hung tợn ngắt lời cô. Xưa nay anh vẫn luôn ôn hòa vậy mà lúc này lại tỏ ra vô cùng tức giận. - Đông Lục, đừng giận, cô Nhạc cũng chỉ là khó dằn lòng… - Bạch Nhược Mai mềm yếu lên tiếng, quay đầu nói với Nhạc Yên Nhi: - Thái độ quá khích của cô Nhạc có lẽ là do vấn đề tâm lý nào đó. Tôi có quen bác sĩ tâm lý, có thể giới thiệu cho cô. Có bệnh thì mau khám, đừng để sau này phạm phải sai lầm lớn thì không ổn đâu. Lâm Đông Lục thấy Bạch Nhược Mai hiểu chuyện như vậy thì cảm thấy so với cô ta, Nhạc Yên Nhi càng thêm xấu xa. Ánh mắt anh nhìn Nhạc Yên Nhi tràn đầy chán ghét: - Cô Nhạc thương tổn một cô gái lương thiện như vậy mà không cảm thấy xấu hổ sao? Cô không tự thấy mình ghê tởm à? Tại sao trên thế giới này sao lại có một người đàn bà như cô chứ? Người ta có thể dịu dàng với bạn đến mức nào? Người ta có thể lạnh lùng với bạn đến mức nào? Đáp án của hai câu hỏi này đều là Lâm Đông Lục nói cho cô biết. Nhạc Yên Nhi mặt cắt không còn giọt máu, môi run rẩy, lại chỉ kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo lạnh lùng: - Được, được… Chúc các người trăm năm hòa hợp. Tôi không theo hầu! Nhạc Yên Nhi dứt lời lập tức muốn rời đi. Nhưng vừa đi đến bên cạnh Lâm Đông Lục thì cổ tay lại bị nắm chặt. Cô nhìn về phía người nắm lấy tay mình, là Lâm Đông Lục! Trái tim vốn cho rằng đã chết của Nhạc Yên Nhi lại hơi nhảy lên. Anh ấy… có phải là nhớ đến điều gì không? Cảm tình năm năm, cô có mạnh miệng cũng không thể nào nói bỏ là bỏ được. - Cô Nhạc, cô hãy xin lỗi Nhược Mai đi! – Giọng nói của Lâm Đông Lục không có một chút cảm tình nào. Nhạc Yên Nhi lập tức như rơi vào hầm băng. Cô gần như giận đến mức bật cười: - Anh đang nói đùa ư? Tại sao tôi lại phải xin lỗi cô ta? Bạch Nhược Mai cũng tỏ ra mềm yếu khuyên nhủ: - Thôi kệ đi Đông Lục, chuyện to không bằng hóa nhỏ, chúng ta trở về thôi. Trong lòng lại thầm lộ ra nụ cười khinh miệt với Nhạc Yên Nhi. - Không được! Sao có thể mặc kệ được! Với tính tình của em thì bình thường không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức mà không nói cho anh biết rồi. Hôm nay anh tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy em! Cô ta nhất định phải xin lỗi em! Nhạc Yên Nhi cảm thấy lời nói của Lâm Đông Lục vô cùng buồn cười. Cô muốn rút tay về nhưng Lâm Đông Lục nắm quá chặt, Nhạc Yên Nhi giãy giụa đến mức cổ tay đỏ lên mà anh ta vẫn không nhúc nhích chút nào. - Buông ra. Một giọng nam lạnh lùng chợt vang lên sau lưng Nhạc Yên Nhi.