Giọng nói lạnh lẽo như ngâm trong băng là của Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất kỳ quái.
Rõ ràng là cô mới quen Dạ Đình Sâm không lâu, nhưng bây giờ trong lúc thảm hại như vậy, nghe thấy giọng nói của hắn lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Đông Lục ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú, vẻ mặt hờ hững cùng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt hắn tự có uy thế khổng lồ, lời hắn nói giống như mệnh lệnh vậy, mang theo cảm giác không thể phản bác, khiến Lâm Đông Lục gần như phản xạ có điều kiện, thả lỏng tay ra.
Nhạc Yên Nhi vừa được tự do, lập tức lùi về phía Dạ Đình Sâm.
Nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn đến gần, ánh mắt Dạ Đình Sâm thoáng ấm lên một chút.
- Gặp phải phiền toái? Nhạc Yên Nhi lắc đầu.
Cô không muốn để Dạ Đình Sâm nhúng tay vào việc này.
Dù sao cũng không phải là chuyện hay ho gì.
- Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ.
Chúng ta đi thôi.
Dù sao thì Lâm Đông Lục cũng là công tử của bất động sản Quảng Thịnh, nghĩ một chút đã nhận ra Dạ Đình Sâm.
Trong lòng anh cũng giật mình.
Cha anh nhiều lần muốn hợp tác với Dạ gia mà không được.
Tại sao Nhạc Yên Nhi lại có quan hệ với Dạ Đình Sâm? Nhưng Nhạc Yên Nhi lại khiến người phụ nữ của anh chịu uất ức lớn như vậy, anh không thể để cô ta đi dễ dàng như thế được.
- Chỉ sợ không phải là hiểu lầm.
Tôi tận mắt nhìn thấy cô đẩy Nhược Mai, đó cũng là hiểu lầm sao? – Lâm Đông Lục chất vấn, sau đó quay sang nói với Dạ Đình Sâm:
- Dạ thiếu, có điều này chắc anh không biết, trong một năm qua người phụ nữ này vẫn dây dưa với tôi và Nhược Mai, đây đã không phải là lần đầu tiên! Nhạc Yên Nhi tức đến mức toàn thân run rẩy.
Có thế nào thì cô cũng không thể tưởng tượng được người cô từng thích lại có ngày biến thành như vậy.
Dạ Đình Sâm nghe thấy thế, ánh mắt càng lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, hắn ôm Nhạc Yên Nhi vào lòng, rũ mắt cười hờ hững:
- Người phụ nữ của tôi muốn làm gì thì làm thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy, tim chợt đập thình thịch, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Dạ Đình Sâm.
Hắn… đang giúp cô ư? Lâm Đông Lục khẽ nhíu mày, không biết sao nhìn thấy Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi thân mật như vậy, trong lòng anh chợt có cảm giác quặn đau.
Giống như mình đang chậm rãi đánh mất thứ gì đó… Bạch Nhược Mai thấy Lâm Đông Lục ngẩn người, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đông Lục… Lâm Đông Lục rùng mình, xua đuổi những ý tưởng vớ vẩn trong đầu đi, bước lên một bước nói: Chẳng lẽ Dạ thiếu cứ dung túng người phụ nữ của mình như thế sao?Không dung túng người phụ nữ của mình thì chẳng lẽ đi dung túng người phụ nữ của anh? –Sắc mặt Dạ Đình Sâm đầy vẻ chế giễu, hắn cười nhạt nhưng lời nói ra lại lạnh hơn cả băng đá:
- Hay là anh cảm thấy anh có tư cách dạy tôi nên đối xử với phụ nữ thế nào? Kiêu ngạo như thế, quả thực là đang đánh mặt Lâm Đông Lục.
Nhưng Lâm Đông Lục cũng không dám bất kính với hắn.
Nếu đắc tội tập đoàn LN thì bất động sản Quảng Thịnh sẽ khó mà làm ăn ở thành phố A này.
Câu nói vừa rồi đã là thất lễ vì xúc động rồi.
Lâm Đông Lục cúi đầu, che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt:
- Không dám.
Tôi thất lễ rồi.
Dạ Đình Sâm lại không buồn nhìn họ, ôm Nhạc Yên Nhi rời đi.
Đợi đến khi bóng hai người biến mất Lâm Đông Lục vẫn như kẻ mất hết hồn vía.
Bạch Nhược Mai tức giận đến cắn răng, làm bộ đáng thương nói:
- Đông Lục, mặc kệ họ bỏ đi như vậy sao? Lần này Lâm Đông Lục hiếm thấy không dỗ cô ta mà chỉ nói:
- Về sau gặp Nhạc Yên Nhi em đừng để ý đến cô ta nữa, đừng để cô ta thương tổn em.
Bạch Nhược Mai ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt lại tràn đầy tăm tối.
Thời gian càng ngày càng ít.
Mình nhất định phải xử lý Nhạc Yên Nhi.
… Trên đường đi Dạ Đình Sâm không nói gì.
Hắn nhìn thẳng đường, toàn thân tỏa ra khí lạnh kinh người, tỏ rõ tâm trạng hắn thật sự không tốt.
Nhạc Yên Nhi rất muốn nói chuyện, giải thích cho hắn chuyện vừa rồi, nhưng dưới uy thế như vậy cô lại không tự chủ được chần chờ, nói không ra lời.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết mình có phải là đã làm sai hay không.
Hai người bọn họ không phải chỉ là kết hôn giả ư? Tại sao hắn lại tức giận đến thế? Nhưng cô mơ hồ thấy có hơi chột dạ.
Hình như cô vẫn nên giải thích rõ ràng.
Trong lúc do dự như vậy đã về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm dừng xe, đi thẳng không chờ cô.
Cô chỉ phải một mình đi bộ chậm rì rì về.
Khi cô bước vào cửa, Dạ Đình Sâm đã vào phòng mình.
Quản gia Thẩm hỏi cô:
- Thiếu phu nhân, thiếu gia có phải là có gì chuyện không vui không? Đâu chỉ là không vui, vừa rồi lúc vào nhà, ánh mắt thiếu gia nhìn ông khiến ông sợ tới mức suýt nữa tắc nghẽn cơ tim.
Rõ ràng lúc đi hai người còn vui vẻ, lúc về lại một trước một sau, sắc mặt thiếu gia còn u ám dọa chết người.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó rồi.
Nhạc Yên Nhi cắn nhẹ môi, hơi xấu hổ nói:
- Có lẽ là tôi chọc giận anh ấy.
Quản gia Thẩm cười ha ha:
- Thiếu phu nhân nói xin lỗi thiếu gia là được thôi.
Tuy rằng nhìn thiếu gia có vẻ khó gần nhưng nếu ai phạm lỗi thì chỉ cần nghiêm túc xin lỗi là thiếu gia sẽ không so đo nhiều đâu.
Quản gia Thẩm nghĩ, có thể chọc giận thiếu gia tới mức đó xem ra trọng lượng của thiếu phu nhân trong lòng thiếu gia không nhẹ chút nào.
Người bình thường có phạm lỗi lớn thì thiếu gia cũng chỉ lạnh lùng hờ hững.
Nếu không phải là người mà hắn để ý thì sao có thể khiến hắn giận được chứ? Xin lỗi? Nhạc Yên Nhi nghĩ tới đôi mắt sâu thẳm lại lạnh lùng của Dạ Đình Sâm, chưa làm gì đã muốn đánh trống lui quân rồi.
Nhạc Yên Nhi về phòng, ngâm mình vào bồn tắm, vừa ngâm vừa nghĩ tối nay hắn không ăn gì cả, có thể đói bụng hay không nhỉ? Không bằng cô mang chút đồ ăn cho hắn? Dù sao hắn giúp cô nhiều lần như vậy, còn mua cho cô nhiều quần áo như thế, nếu bỏ mặc hắn thì không phải quá vô tình vô nghĩa rồi ư.
Phòng của Dạ Đình Sâm ngay tại bên cạnh phòng cô.
Cô lén lút đi qua, đã giơ tay chuẩn bị gõ cửa nhưng lại không gõ thật, rồi chậm rãi buông tay xuống.
Nhạc Yên Nhi hơi buồn bực xoay người trở về phòng nhưng có chút không yên lòng, lại lần nữa đi tới trước phòng Dạ Đình Sâm, cứ đi tới đi lui mà vẫn không thể có nổi dũng khí gõ cánh cửa kia.
- Chuyện gì? Giọng nam lạnh như băng vang lên.
Nhạc Yên Nhi lập tức cứng ngắc như là bị điểm huyệt vậy.
Nhìn trái nhìn phải, phát giác hành lang trống trơn chỉ có một mình mình, thế mới xác định giọng nói này là từ phía trong phòng.
Nhạc Yên Nhi chần chừ một lát, hỏi nhỏ:
- Dạ Đình Sâm, anh có đói không? Bên trong vẫn yên lặng cho đến lúc Nhạc Yên Nhi cho rằng hắn sẽ không đáp lời, Dạ Đình Sâm mới thản nhiên đáp: Không đói.À…Nhạc Yên Nhi vốn còn định lấy cớ đưa bữa khuya để nói chuyện với hắn, nhưng nghe thấy thế thì không biết nên tiếp lời thế nào mới tốt, hơi chán nản cúi đầu, chậm rãi quay về phòng mình.
- Vào đi.
Giọng nam lại vang lên lần nữa.
Không biết có phải là ảo giác của Nhạc Yên Nhi hay không, cô cảm thấy giọng nói ấy đã không còn lạnh như lúc nãy nữa.
Nhạc Yên Nhi mở cửa, đầu nhỏ lặng lẽ thò vào, thấy bên trong không bật đèn còn Dạ Đình Sâm đang đứng trước cửa sổ, dựa lưng vào cửa, nhìn cô từ trên cao.
Cô vào phòng, bóng tối tràn ngập khiến cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
Xung quanh im ắng đến mức cô gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, cùng với tiếng tim đập loạn nhịp của mình.
- Nói đi.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
131 chương
73 chương
4 chương
45 chương
133 chương
14 chương