“Đúng lắm”. Nhạc Văn Văn xem kịch chán chê rồi mới chống cằm, cười nũng nịu nói đỡ. “Đàn ông sức dài vai rộng, sao lại bắt phụ nữ chắn rượu? Ngại lắm đó Cố đại thiếu à”
Cố Triết sững sờ vài giây, gã không ngờ rằng Kỷ Nhiên chỉ vung bừa mà thoắt cái đã có con báo xuất hiện.
“Cậu học được trò này từ bao giờ thế?”. Cố Triết cười nhưng nét mặt khá tệ. “Ngay cả thứ này mà cũng lắc được, chẳng lẽ đã giở trò gì bên trong ống xúc xắc?”
“Mày đề cao bản thân mình quá rồi đấy. Chỉ uống rượu thôi cũng đáng để bố mày dùng mưu hèn kế bẩn đó chắc”. Kỷ Nhiên nhún vai. “Mày muốn quỵt mười ly rượu? Hay vẫn thật sự muốn người phụ nữ của mày uống thay?”
Lời nói của cậu giống một câu hỏi, bên trong lộ rõ sự khinh thường trắng trợn.
“Chuyện này thì có gì để quỵt ”. Cố Triết thôi cười, bả vai vô tình rướn về phía trước, lặng lẽ đẩy Lily ra, cầm lấy ly rượu. “Tao cũng không thực sự muốn cô ấy chắn rượu cho tao, đây chẳng phải là muốn đổi cách chơi hay sao”
Thực ra lượng rượu ở hộp đêm không nhiều nhưng lại khá mạnh. Vì muốn giày vò người khác nên Cố Triết đã mua rượu tây nồng độ cao, hai thứ rượu hòa vào nhau cay xé họng. Nếu uống hết cả mười ly thì chắc chắn gã sẽ choáng váng đầu óc.
“Uống hết đi”. Kỷ Nhiên hất cằm, chỉ vào chất lỏng còn thừa trong ly của gã. “Để lại nhiều như vậy cho cá ăn à?”
Cố Triết nén giận, lại cầm ly rượu lên uống. Tuy rằng Lily theo gã chưa lâu nhưng cũng biết tính gã, nếu để gã ôm cục tức về nhà thì người chịu khổ chính là mình. Vậy là cô bèn lập tức cầm chai rượu lên, muốn rót cho Cố Triết, cũng khéo léo dùng chút thủ đoạn để rượu không tràn ra quá nhiều.
Cố Triết hất tay che miệng ly.
Ban nãy gã nhấp vài ngụm, bây giờ lại thêm mười ly rượu mạnh, người đã ngà ngà say, gan cũng phình ra không ít. Gã chuyển tầm mắt về phía Tần Mãn.
“Sếp Tần, ngồi không mãi chán lắm”. Cố Triết nói: “Lại đây rót rượu cho tao”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đều đổ dồn lên người Tần Mãn.
Họ thấy anh giương mắt lên, thờ ơ liếc gã ta, không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.
Kỷ Nhiên nghe vậy cũng nhướn mày, lơ đãng nhìn về phía sau. Người đàn ông sau lưng cậu có gương mặt sắc bén, sự lạnh lùng xa cách khi xưa thoáng hiện lên rồi trở lại bình thường rất nhanh.
Thấy anh không có phản ứng, Cố Triết thúc giục: “Nhanh lên, đừng có làm lỡ bọn tao uống rượu”
Tần Mãn mở miệng định nói thì đã bị Kỷ Nhiên cướp lời.
“Vì sao anh ta phải rót rượu cho mày?”. Kỷ Nhiên cong môi cười, lời cậu nói làm người ta không phân biệt được rốt cuộc cậu đang mắng chửi hay đang đùa giỡn. “Mày không có tay hay là trong quán bar này không có phục vụ?”
Vốn dĩ Kỷ Nhiên định nói “Mày cũng xứng chắc” nhưng lại cảm thấy những lời này như tâng bốc Tần Mãn nên mới tạm thời sửa lại.
Tần Mãn là ví dụ điển hình của “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” (1), Kỷ Nhiên tự nhận mình là chó dữ, lại còn là kẻ giỏi đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng Tần Mãn là con mồi của cậu, cậu có thể ngậm con hổ này về hang, mặc sức xâu xé nhưng không thích kẻ khác thè lưỡi liếm láp, càng không cần phải nói kẻ kia là Cố Triết.
(1) Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh: nghĩa bóng để chỉ những người tài giỏi đã mất đi ưu thế và quyền lực của mình.
Cố Triết ngửi được mùi khác thường trong câu nói này. “Kỷ Nhiên, mày nói thế là có ý gì?”
“Ý của tao là gì mày còn chưa rõ à?”. Kỷ Nhiên không vòng vo với gã nữa, ra lệnh đuổi người. “Cố Triết, tao với mày không thân thiết đến mức có thể cùng ngồi uống rượu, đùa giỡn với nhau”
Cố Triết uống nhiều rượu như vậy, còn bị Kỷ Nhiên châm chọc, mặt gã đỏ bừng lên vì tức.
“Vậy là trước đó mày đang giỡn mặt tao có phải không?”
Kỷ Nhiên nhún vai: “Mày thấy tao có thời gian giỡn mặt với mày không?”
Cố Triết đứng phắt dậy. “Mày…”
“Ấy hai ngài ơi!”. Quản lý hộp đêm đứng bên cạnh hồi lâu thấy tình hình không ổn bèn vội vàng đi đến. “Sao hai ngài lại ngồi chung với nhau thế này? Chật chội lắm đó. Cố đại thiếu, chúng tôi vẫn giữ lại chỗ ban nãy của ngài, chi bằng ngài quay về nhé?”
Mặt Cố Triết vẫn tái mét, gã đứng sững như trời trồng. Kỷ Nhiên sỉ nhục gã trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu gã nuốt cục tức xuống thì mai này còn hoành hành thế đếch nào nữa.
Nét mặt của quản lý hộp đêm vô cùng khổ sở, cứ đứng im tại chỗ không biết phải làm gì. Hai ông lớn này đều có tính tình khá tệ, hắn không thể trêu chọc được.
Nhạc Văn Văn cố nháy mắt với Kỷ Nhiên từ đầu bên kia, ra hiệu cậu cho Cố Triết một lối thoát. Dù sao thì “rồng dữ không áp chế được con rắn trong sào huyệt của nó” (2), bố của Cố Triết cũng là dân anh chị, ở nơi hỗn loạn này, e rằng họ thực sự không thể chèn ép được Cố Triết.
(2) Rồng dữ không áp chế được con rắn trong sào huyệt của nó: Ý là một người có mạnh đến đâu cũng khó lòng thắng được một kẻ đang chiếm giữ một vùng đất riêng.
Nhưng Kỷ Nhiên không hề tiếp nhận ám hiệu của cậu ta.
Cậu không chủ động trêu chọc Cố Triết, không có nghĩa là cậu sợ. Trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, cậu đã suy nghĩ rất cẩn thận, kẻ này thỉnh thoảng lại lượn lờ trước mặt cậu, sớm muộn gì cũng phải trở mặt.
Vậy chi bằng bây giờ trở mặt luôn.
Còn muốn cậu cho Cố Triết một lối thoát? Cậu không đạp một cước sau lưng cái loại ngu si này thì coi như đã có tâm địa Bồ Tát lương thiện, hòa nhã gần gũi rồi.
“Đúng là cũng hơi chật, có chỗ rồi sao còn vội vàng đến tranh của người khác”. Tần Mãn đột nhiên lên tiếng, nói rất thản nhiên. “Chẳng lẽ là thiếu tiền rượu”
Chẳng ai ngờ Tần Mãn sẽ lên tiếng, đầu tiên Cố Triết hơi giật mình, sau đó mới trợn to mắt: “Tao thiếu…”
Gã còn chưa nói xong thì Tần Mãn bỗng nhích lại gần Kỷ Nhiên, giọng điệu khá tự nhiên. “Nếu là bạn cũ, chi bằng em thanh toán nợ cho gã ta đi?”
Kỷ Nhiên lười biếng dựa vào sofa, dáng vẻ tùy ý. Nghe vậy hơi khựng lại rồi vẫy tay với quản lý, nói như bố thí: “Cứ ghi hết nợ cho tôi”
“Tao thiếu mấy đồng rách của mày chắc? Hai đứa chúng mày cố ý đúng không?”. Cố Triết giận đến mức bật cười, gã nhằm vào kẻ dễ bắt nạt hơn. “Tần Mãn, ai cho mày xen mõm vào? Mày nghĩ mày là ai, thực sự coi mình vẫn là sếp sòng như trước à? Có tin hôm nay tao làm cho mày đi hai chân vào rồi nằm ngay đơ khiêng ra không?”
Điều Kỷ Nhiên ngứa mắt nhất chính là kẻ khác ra oai trước mặt mình. “Mày dọa ai đấy…”
“Nếu như mày thực sự có bản lĩnh đấy”. Mặt Tần Mãn vẫn bình tĩnh như thường. “Vậy thì nửa năm trước sao lại bị người khác đánh gãy chân”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Cố Triết cũng cứng họng, nét mặt còn khiếp sợ hơn ban nãy.
Hồi trước vì gây sự trong một hộp đêm khác, chọc nhầm đối tượng nên gã mới bị đánh gãy chân. Gã nằm bẹp ở nhà suốt mấy tháng ròng, gần đây mới có thể ra ngoài hoành hành.
Có điều thế lực của đối phương quá lớn, đừng nói đến gã, ngay cả bố đẻ cũng chẳng dám động vào, đành phải nuốt ấm ức vào trong.
Nhưng hôm đó gã đến hộp đêm một mình, chuyện này cũng không rêu rao ra ngoài… Sao Tần Mãn lại biết được?!
Việc này quá nhục nhã, một khi bị lộ thì sau này gã khỏi cần bước chân ra ngoài làm gì cho mất mặt.
Cố Triết co cẳng bỏ đi như chạy trốn.
Nhạc Văn Văn nhìn đến là vui vẻ, đợi đến khi đám yêu ma quỷ quái kia lượn đi hết mới mon men đến gần, ngồi xuống cạnh Kỷ Nhiên rồi hỏi: “Tần Mãn ơi, vụ đánh gãy chân là sao? Anh nhất định phải nói cho người ta đấy!”
“Cũng không có gì”. Tần Mãn mỉm cười. “Gã gây sự với nhầm người nên bị đánh què chân thôi”
“Thật á? Sao chuyện hay ho thế mà em lại chưa từng được nghe nhỉ?!”. Nhạc Văn Văn đờ người, mở group chat trên Wechat ra. “Chín mươi chín tổ đội buôn dưa ở thành Mãn này của bà đây chết hết rồi chắc?!”
Tần Mãn nói: “Có lẽ là tin tức của người đưa tin trong đó chưa đủ nhạy bén”
“Đúng rồi, bọn họ suốt ngày toàn làm chuyện vớ vẩn, chỉ biết ngắm trai đẹp thôi”. Nhạc Văn Văn cầm di động, đá lông nheo với Tần Mãn. “Anh Tần Mãn ơi, anh đã vượt qua được vòng kiểm duyệt của tổ đội buôn dưa tụi em rồi đấy. Sao nào, có hứng thú không?”
“Kỷ Nhiên có trong đó không?”. Tần Mãn hỏi.
Kỷ Nhiên nhíu mày. “Liên quan gì đến tôi”
Đôi mắt hoa đào của Nhạc Văn Văn mở to. “Bạn ấy chê tụi em phiền nên không muốn vào”
Tần Mãn mỉm cười. “Thế thì tôi cũng không vào”
Kỷ Nhiên: “…”
Nhạc Văn Văn cũng cười, nháy mắt với anh. “Được thôi, nếu ngày nào đó anh có hứng thú thì cứ gửi yêu cầu cho em nhé”
Nhạc Văn Văn không chịu ngồi yên. Vở kịch vừa hạ màn, cậu ta đã lập tức lao lên sàn nhảy.
Sau khi không còn ai bên cạnh, Kỷ Nhiên mới thờ ơ hừ một tiếng. “Dùng chuyện như thế để uy hiếp kẻ khác, đúng là trẻ con”
Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để bụp nhau, ai dè mọi việc cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy.
“Có tác dụng là được”. Tần Mãn đáp. “Bảo vệ của quán này đều do bố của Cố Triết phụ trách. Nếu em động thủ với gã thì chỉ chịu thiệt thôi”
Vừa dứt lời, một chàng trai cách đó không xa bỗng đi đến gần, khom lưng xuống nói chuyện với Kỷ Nhiên: “Anh Nhiên! Cảm ơn anh vì chuyện lần trước nhé. Chỗ sửa xe anh giới thiệu thực sự rất tài, linh kiện nào cũng có. Em cứ tưởng xe em phế rồi chứ, nó theo em bao nhiêu năm, nếu mà hỏng thì tiếc lắm”
Kỷ Nhiên nói: “Chuyện nhỏ, sau này vào khúc cua thì chú ý một chút, lần nào cậu cũng rẽ quá vội, rất dễ lao ra ngoài đường đua”
“Được, chẳng phải là do em muốn học anh, cua một đường thật mượt hay sao. Không nói nữa, em mời anh một ly nhé”
“Đừng học, cậu không học nổi đâu”. Kỷ Nhiên nâng ly rượu lên, cụng ly với bạn rồi uống cạn.
“Ha ha ha, được, anh ngầu lắm. À mà…”. Chàng trai kia tự rót đầy ly cho mình, lướt qua Kỷ Nhiên rồi kính Tần Mãn. “Chào anh Mãn, ngưỡng mộ anh đã lâu”
Ban nãy cậu trai chứng kiến toàn bộ quá trình, vốn dĩ không hề mong Tần Mãn sẽ đáp lại, đúng lúc cậu muốn tự cạn thì nhận ra ly rượu trên tay mình bị chạm nhẹ một cái.
“Chào cậu”. Nét mặt Tần Mãn tự nhiên, thu ly rượu về, nhấp một ngụm.
Chàng trai được để ý đến mà sợ hãi, vội vàng uống cạn ly. “Chắc anh Mãn không biết em đâu. Em, em, trước kia đã từng gặp anh ở bữa tiệc”
“Cũng hơi ấn tượng”. Tần Mãn đặt ly rượu xuống, vờ như vô tình, nói: “Hai người vừa mới nhắc đến đường đua, là…”
“Ấy ấy, anh không biết sao? Gần đây em với anh Nhiên tham gia một câu lạc bộ đua siêu tốc độ. Lúc rảnh rỗi, tụi em thường đi lượn vài vòng, đều là đường đua chính quy. Anh Mãn có hứng thú không?”
“Giải thích dài dòng với anh ta làm gì”. Kỷ Nhiên ngồi thẳng lưng, ngắt lời cậu ta. “Nào, chơi xúc xắc với tôi”
“Em không chơi nổi với anh đâu, xúc xắc của anh vờn chết em mất”. Cậu trai cười khúc khích, đáp: “Anh à, trước kia Cố Triết bám đuôi anh lâu như vậy, chẳng lẽ gã không biết anh chơi giỏi thế nào hay sao? Lại còn dám đấu với anh, đúng là nực cười”
Kỷ Nhiên cười hắt ra, cầm lấy cái ống, lắc bừa vài cái rồi ụp lên bàn. “Đừng sợ, chơi hai ván thôi”
Tần Mãn ngồi cạnh nhìn cậu, ánh đèn mập mờ trong hộp đêm chiếu lên mặt Kỷ Nhiên, vừa vặn khắc họa đường nét trên người cậu.
Chàng trai vừa hung hãn vừa lưu manh ban nãy, gương mặt lúc này dịu dàng đến lạ, ngũ quan xinh xắn hợp lại một chỗ, trông còn đẹp hơn gấp vạn lần những diễn viên và minh tinh trên TV.
Cảm giác rung rung truyền đến từ bắp đùi, Tần Mãn thu hồi tầm mắt, anh lấy điện thoại ra xem, lập tức đứng dậy. “Tôi vào nhà vệ sinh”
Anh đi rồi, cậu trai mới nói: “Anh Nhiên ơi, em kể anh nghe, Tần Mãn là thứ dữ đấy. Anh… Đừng thực sự chọc vào người ta. Em gặp anh ta trên bữa tiệc, anh có biết anh ta nói chuyện với những ai không?”
Kỷ Nhiên ngậm thuốc, hỏi: “Ai? Người quyền cao chức trọng à?”
“Cũng gần thế, em không phóng đại đâu”
“Mặc kệ anh ta là ai, chẳng phải bây giờ vẫn phải nghe lời tôi hay sao”. Kỷ Nhiên ngừng lại rồi nói: “Uống nhanh lên, đừng lề mề”
Tần Mãn bước vào toilet, bấm nút nhận cuộc gọi. “Mẹ, có việc gì thế?”
“Vẫn chưa ngủ à?”. Giọng nói cùa phụ nữ đượm vẻ mệt mỏi. “Bên đó có tiếng gì thế? Con vẫn ở bên ngoài à?”
“Vâng, có một cuộc hẹn”. Tần Mãn nói: “Mẹ đến Mỹ rồi?”
“Ừ, hôm nay mẹ và bố vừa đến, vừa dọn dẹp nhà cửa xong. Bao giờ thì con sang đây?”
“Con không vội, bố mẹ cứ ổn định trước. Khi nào rảnh con sẽ ghé thăm”
Bà Tần gật đầu. “Ừ, mẹ sẽ chăm sóc hoa trong vườn thật cẩn thận, đợi con về với mẹ. Đừng ngày nào cũng ra ngoài tiếp chuyện, bố con vất vả lắm mới được thảnh thơi thì lại đến lượt con bận rộn. Con phải nhớ, sức khỏe là quan trọng nhất, buổi tối nhất định phải ngủ sớm, ba bữa cơm cũng phải ăn đúng giờ”
“Vâng, con biết rồi”
Cúp điện thoại, Tần Mãn xoay người đi đến bồn nước để rửa tay.
“Tần Mãn?”
Tần Mãn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một người có gương mặt khá quen thuộc đang đứng sau lưng mình. Anh ta ông chủ trẻ tuổi vừa nhậm chức của một công ty nào đó.
“Đúng là cậu rồi”. Nét mặt của hắn hơi kinh ngạc, còn ẩn giấu sự vui mừng. “Sao cậu lại ở đây? Trùng hợp quá, mấy ngày nay tôi cũng đang định đi tìm cậu”
“Quả nhiên rất trùng hợp, tôi đến đây với bạn”. Tần Mãn rút khăn tay ra, lau qua loa vài cái, nụ cười nhạt đọng trên môi anh. “Tìm tôi có việc à?”
“Đúng thế… Chuyện của nhà cậu, tôi rất lấy làm tiếc”. Ông chủ trẻ nhìn xung quanh một lượt, tuy rằng toilet không có nhiều người nhưng vẫn có vài con ma men lượn lờ quanh đây. “Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh để nói chuyện nhé?”
Tần Mãn từ chối, đáp: “Nói luôn ở đây đi, tôi còn phải quay về”
“Được rồi”. Ông chủ trẻ nói: “Tôi không vòng vo với cậu nữa. Tần Mãn, nhà cậu đã như vậy rồi, cậu có cân nhắc đến việc… Tới một môi trường khác để phát triển không?”
“Ở đây không tiện bàn bạc nên tôi sẽ nói ngắn gọn. Cuối năm nay, công ty của tôi có một dự án lớn, chỉ cần cậu bằng lòng đến thì nó sẽ là của cậu. Về chuyện trích phần trăm, tôi có thể cho cậu con số này”. Ông chủ trẻ đặt tay xuống dưới, nhẹ nhàng giơ ba ngón tay lên.
Tần Mãn đưa mắt nhìn thoáng qua. “Quý công ty hào phóng quá”
“Nào có, tôi biết rõ rất nhiều công ty muốn chiêu mộ cậu, như tôi đây vốn dĩ chẳng là gì”. Mắt của hắn ta sáng lên. “Vậy ý của cậu là…”
“Có điều, xin lỗi anh”. Tần Mãn cười. “Hiện tại tôi đã tìm được một công việc bán thời gian khá ổn, định nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời chưa cân nhắc đến chuyện đi làm chính thức”
Tần Mãn quay về dãy ghế thì nhận ra Kỷ Nhiên đã không còn ở đó.
Anh hỏi cậu trai vừa kính rượu mình: “Kỷ Nhiên đâu rồi?”
Cậu ta ngẩn người, vội vã giải thích: “Anh Nhiên bất ngờ nhận một cú điện thoại, hình như có việc gấp lắm nên đi luôn rồi. Sao thế… Anh ấy không nói với anh à?”
Gió đêm se lạnh.
Tần Mãn bước ra khỏi hộp đêm, tiện tay bắt một chiếc taxi.
Anh vừa nói cho tài xế địa chỉ khách sạn thì điện thoại bỗng hiện lên một tin Wechat.
[Bố Kỷ chuyển khoản cho bạn 1000 đồng]
Tiếp theo là một tin nhắn thoại vài giây ngắn ngủi, hình như bên kia đang mở cửa sổ, giọng nói của chàng trai hòa vào làn gió đang thét gào. “Ờ… Tôi có việc nên đi trước, anh lấy tiền này rồi tự gọi xe về đi”
Tần Mãn bình tĩnh nhận tiền, thuận tiện chuyển lại cho một người bạn trong Wechat thường xuyên giúp đỡ viện phúc lợi.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
52 chương
59 chương
10 chương
14 chương
15 chương
116 chương
30 chương