Ngày 15 tháng 9, trời quang.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không bị lạc đường, không làm chuyện ngốc ngếch, cũng không bị bố mẹ và em gái mắng, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp. Nhưng việc tốt nhất phải kể đến là hôm nay khi ở trường Liêu Úc học trưởng đã hôn tôi, làm tôi vui chết đi mất!
Còn có, ngày mai sẽ dọn đến nhà học trưởng rồi, thật chờ mong ~ xin lỗi bố mẹ vì ý nghĩ thế này thật tốt của con…
Hy vọng ngày mai thời tiết cũng đẹp như vầy!
Quý Kha Tây cắn đầu bút, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc lại viết thêm một câu: Chuyện của ngày mai nhất định phải thành công! Không thể lại thành trò cười nữa!
Cậu nghiêm túc viết xuống câu này rồi nhìn chằm chằm vào tờ giấy mấy giây, sau đó yên lặng đỏ mặt.
Ngày mai là ngày dọn sang nhà Liêu Úc học trưởng rồi.
Cậu và Liêu Úc quen biết chín năm, yêu nhau hai năm, cuộc tình của hai người trải qua biết bao khó khăn thử thách mới được người nhà chấp nhận, bố mẹ hai bên đồng ý xong thì quyết định cho hai người chính thức ở chung. Cũng chính vì chuyện này mà mọi người bắt đầu mua vật dụng trong nhà, bận rộn gần một tháng mới xong,rồi lại bị mẹ ép phải chọn ngày xuất hành, ngày dọn nhà, ngày cưới gả, mọi việc đều phải thật tốt thật tốt để cuộc sống sau này được hạnh phúc viên mãn.
Sau này hai người ở chung rồi, sinh hoạt cùng dưới một mái nhà, ấm áp và thoải mái, giường ngủ của cả hai là giường lớn, đèn ngủ sẽ phát ra ánh sáng màu cam nhu hòa. Mà quan trọng nhất là mỗi ngày Liêu Úc học trưởng luôn dịu dàng với cậu sẽ vào bếp nấu cơm, cùng cậu trò chuyện, cũng không cười nhạo suy nghĩ ngốc nghếch của cậu.
Quý Kha Tây cảm thấy mình bị hạnh phúc chôn vùi mất rồi, đối với chuyện này mai thì vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.
Hưng phấn, là bởi vì được sống chung với người mình yêu. Còn lo lắng là vì khi ở chung hiển nhiên sẽ gặp phải một vấn đề quan trọng, chính là, ừm, khi ở chung nhất định phải làm một chuyện – chính là “ấy ấy.”
Cùng Liêu Úc yêu nhau hai năm rồi, cậu cũng không biết là sức quyến rũ của mình không đủ hay Liêu Úc không có nhu cầu, hai người ngay cả hôn môi còn rất hiếm chứ nói chi đến chuyện tiến thêm bước nữa, mà cậu cũng không có ý muốn chủ động bắt anh lăn giường với mình, vì vậy giữa hai người chỉ tồn tại tình yêu trong sáng suốt hai năm trời. Nhưng mà ngày mai là bắt đầu ở chung rồi, nếu cùng một chỗ mà cái gì cũng không làm thì quan hệ giữa hai người có khác gì với bạn cùng phòng, cho nên Quý Kha Tây đối với ngày mai không có mong chờ gì hơn là hai người có thể hài hòa thuận lợi mà “ấy ấy” một chặp.
Nhưng mà cái chuyện lăn giường này chỉ suy nghĩ một chút thôi mà đã thấy xấu hổ lắm rồi, còn phải trần truồng mà như này như này như này nữa…
Quý Kha Tây không thể tránh né mà nghĩ tới trước kia cùng Liêu Úc tắm chung ở nhà tắm công cộng, nhớ đến dáng người cân đối của anh, sau đó lại xấu hổ mà phát hiện ra mình, ừm, cứng lên rồi.
“Chỉ mới suy nghĩ một chút mà đã thành như này, nếu lăn giường thật không biết sẽ mất mặt thế nào nữa.”
Cam chịu nghĩ như thế, sau đó cậu liền dùng tư thế ngồi trên ghế, hai tay kéo khóa quần mò vào bên trong, đôi má nóng đến dọa người.
Nhắm mắt lại, thời điểm ngón tay chạm đến cậu em đã nóng hổi, cậu nhịn không được mà toàn thân run lên một cái. Quý Kha Tây do dự một chút, ngẩng đầu lên thở ra một hơi nặng nề, sau đó nhẹ cắn môi, bàn tay nắm chặt thằng em đang hưng phấn đứng thẳng của mình mà bắt đầu chuyển động lên xuống.
Bởi vì nhắm mắt nên cảm giác thân thể càng thêm mẫn cảm.
Cũng bởi vì nhắm mắt, nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh Liêu Úc không một mảnh vải càng thêm tươi sáng rõ nét, bờ vai rộng, lồng ngực rắn chắc, cái eo nhỏ mà khỏe khoắn, còn có bên dưới…
“Ưm… học trưởng…”
Bàn tay chuyển động càng nhanh, da thịt toàn thân Quý Kha Tây đều căng cứng, cũng quên phải cắn môi không để phát ra âm thanh mà ngay lập tức đạt tới cao trào…
“Rầm!” Cánh cửa bị đạp không chút thương tiếc.
“Quý Kha Tây! Anh ngủ…” Cô út Quý gia lại một lần nữa mạnh mẽ đá văng cửa phòng bé nhỏ mong manh, liếc thấy sắc mặt anh trai vẫn còn sắc xuân phơi phới, lại nhìn đến quần áo trên người không được chỉnh tề, còn có một tay đang đặt trong quần lót, rất rõ ràng là đang vận động đen tối rồi.
Em gái: “…”
“Hay là ngày mai hẵng nói, anh hai ngủ ngon…” Bà Quý vừa đi tới cửa, lời còn chưa kịp nói đã phải chứng kiến cảnh tượng vô cùng chấn động.
Mẹ: “…”
Quý Kha Tây: “…”
Em gái: “…”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
58 chương
34 chương
15 chương
10 chương
30 chương