Kim Thái Minh đau đầu tỉnh dậy, đêm qua uống quá nhiều rượu đến nỗi bản thân bất tỉnh, may mà còn có người đưa về nhà. Sau khi vệ sinh cá nhân, anh lại thay đồ chuẩn bị tới Kim thị làm việc. - Nhị thiếu chuẩn bị đi làm sao? _ Quản gia nhìn anh chậm rãi bước xuống cầu thang. - Ừm. - Lúc nãy, đại thiếu gia có gọi tới, nói cậu khi tỉnh dậy thì đi tới tổng bộ gặp cậu ấy. - Vậy sao? - Vâng. Vậy nhị thiếu có ăn sáng ở nhà không? Tôi sẽ gọi đầu bếp chuẩn bị. - Không cần, bác đi làm việc đi, tôi sẽ tới chỗ anh ấy. - Vâng. ... Kim Thái Minh lái xe tới tổng bộ, Kim Thái Hanh đã chờ sẵn ở đó. Vừa mới tới, hắn đã đưa cho anh một sấp tài liệu. - Gì vậy? Vũ khí gì ở đây? Không phải đang tẩy trắng lại Kim bang sao? - Kim Thái Hùng cho người vào tấn công đảo S, người trong khu huấn luyện của chúng ta bị khống chế. Lần trước tiêu hủy hết vũ khí rồi, người vẫn chưa đưa rời đảo được nên ông ta đã tấn công vào đó. - Ông ta muốn làm gì? - Cướp người. _ Kim Thái Hanh lạnh mặt. - Đảo S là chỗ nghiên cứu chế tạo, ông ta muốn cướp người của chúng ta. Đồng thời muốn ta đưa ra công thực điều chế thứ thuốc kia. Thuốc nổ được đưa lên đảo rất nhiều, trên đó còn có dân thường sinh sống. Còn có tin nhắn này được gửi tới, nếu không tới giao công thức, người trên đảo sẽ thành tro... - Kim Thái Hùng điên rồi, lần này ông ta muốn một bên sống thì bên kia phải chết. - Cậu ở nhà cùng Nam Tuấn xem Kim thị mấy ngày, anh phải tới đó xem thế nào, trên đó còn nhiều người vô tội. - Chuyện này anh khoan hãy vội, chúng ta cần lên kế hoạch. - Kế hoạch đã tính xong cả rồi, chỉ cần tập trung một số người tinh anh trong chúng ta nữa là được. - Khi nào thì xuất phát? _ Kim Thái Minh nghiêng đầu. - 3 ngày nữa, cảnh sát không thể biết chuyện này, nên... Âm thầm mà hành động. "Cọc cọc cọc" Có tiếng gõ cửa. "Lão Đại, người đã tới rồi." _ Bên ngoài thông báo. - Cậu về Kim thị trước đi, Kim Thái Hùng từ lâu đã là kẻ điên dại, khéo léo một chút... Không thành vấn đề. _ Kim Thái Hanh trầm giọng. - Anh tưởng em là đứa con nít sao? Anh cứ chuẩn bị trước, em đi cùng anh. Em tới Kim thị trước đây. _ Kim Thái Minh vỗ vai anh trai, xoay người ra khỏi phòng. Bên ngoài đã có một nhóm người đợi, đều là thành phần tinh anh, họ cúi đầu khi anh bước ra ngoài. - Vào trong đi. _ Để lại một câu, Kim Thái Minh đã sải bước đi tiếp. ... Bước vào phòng làm việc, không thấy bóng dáng người kia cặm cụi sắp xếp tài liệu. Anh xoay người ra ngoài. - Thư ký Yên đâu? - Phó tổng, thư ký Yên xin nghỉ một tuần, nghe nói là bị ốm ở nhà dưỡng bệnh. _ Nữ thư ký bên ngoài nghiêm chỉnh báo cáo. "Là em không muốn nhìn thấy tôi đến vậy?" Kim Thái Minh không nói gì nữa, quay về làm việc. ... Yên Vũ đứng dựa vào ban công nhìn chằm chằm điện thoại đang nắm chặt trong tay. Người kia hai ngày nay không có gọi điện tới, trước đây sau khi về tới nhà, người kia đều gọi điện tới làm phiền, hiện tại không còn gọi tới... có chút không quen như vậy, có lẽ, đây đúng là trò đùa. Kim Thái Minh không gọi điện tới, thay vào đó, là những cuộc điện thoại hỏi han của người khác, những dòng tin nhắn ngọt ngào của cô gái hiện tại đã là bạn gái cậu. Yêu đương phiền phức như vậy sao? Gọi điện thoại đã nhiều, nay còn phải trả lời tin nhắn trong khi, cậu không thấy có cảm giác gì thoải mái. Hai ngày này, trôi qua thật lâu. Không biết, Kim Thái Minh đang làm cái gì đi... Tối hôm đó, cậu quá lời rồi nhỉ... Yên Vũ tát mạnh vào hai má mình rồi lại ôm chặt lấy lồng ngực đang đập rộn lên. Vội vàng trở về giường ngủ, cố gắng nhắm chặt mắt, chiều mai Ly Minh không có tiết, có lẽ nên rủ cô ấy ra ngoài chơi, tránh cho những suy nghĩ về Kim Thái Minh cứ luôn luẩn quẩn trong đầu cậu. ... Kim Thái Minh im lặng, ngồi nhìn điện thoại trên tay, thật muốn gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại, một nghe giọng cậu ấy một chút. Chiếc điện thoại kia đã bị ném xuống sông nhưng thư ký nói cậu vẫn dùng số cũ để xin nghỉ, có lẽ đã làm lại số điện thoại cũ rồi. Thế nhưng hai người hôm đó căng thẳng như vậy, cậu ấy cũng chủ động tránh mặt, thật không biết, cậu ấy có nhận điện thoại hay không, hay chỉ càng thêm chán ghét? Yên Vũ có người yêu rồi, sẽ tốt hơn nếu anh cố gắng quên đi cậu... ... - Anh cả, ngày mai cứ để em đi, em không biết quản lý Kim thị tốt như anh, dù sao anh cũng đã có gia đình, hai đứa nhóc còn nhỏ... Đừng để bọn họ ở nhà lo lắng. - Anh yên tâm, em chỉ cần một tuần thôi, sau đó sẽ trở về ngay. - Được, anh nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ giao cho em là được. - Được. Kim Thái Minh cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm mở nước. Kim Thái Minh để nước lạnh dội vào người, thân thể lạnh buốt khiến đầu óc tỉnh táo để không ít, anh thầm ước dòng nước này có thể cuốn trôi đi hình ảnh người kia, giúp anh quên đi khoảnh khắc người kia đồng ý hẹn hò với người khác nhưng tim lạnh đến đau nhức, nụ cười của người kia lại càng in rõ trong đầu. ... Lăn lộn một tuần ở nhà cuối cùng Yên Vũ cũng đã quay lại làm việc, thế nhưng đến gần trưa Kim Thái Minh vẫn chưa xuất hiện. - Thư ký Tần, phó tổng đi công tác rồi sao? - Không rõ, nghe nói anh ấy sẽ vắng mặt trong mấy ngày tới. Kim tổng nói thư ký Yên có thể nghỉ dưỡng bệnh cho tới khi Phó tổng quay trở lại. - Em ở nhà một tuần là quá đủ rồi. _ Yên Vũ xoa xoa thái dương. ... Yên Vũ không xin nghỉ, Kim Thái Hanh gọi cậu lên làm thư ký tạm thời, suốt hai tuần trôi qua đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ. Về tới nhà sẽ bị đẩy ra ngoài hẹn với Tạ Ly Minh, cuộc sống nhàm chán nhạt nhẽo, cậu cảm giác như cuộc sống của cậu đã thiếu mất một thứ quan trọng. Kim Thái Minh vẫn chưa xuất hiện... Cậu ngập ngừng gọi điện cho anh, thế nhưng, hoàn toàn không kết nối được, giống như anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu vậy... ... - Đã hai mươi ngày rồi vẫn chưa tìm thấy??? _ Giọng Kim Thái Hanh trong phòng làm việc vang lên. Yên Vũ cầm tập tài liệu, nghiêm chỉnh đứng đợi bên ngoài. Trong phòng lại xuất hiện thêm một giọng nói, là Kim Nam Tuấn... - Trước đó, Thái Minh ra điều kiện với Kim Thái Hùng, đưa toàn bộ người rời khỏi đảo. Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, mới đồng ý nói ra công điều chế loại thuốc kia. Kim Thái Minh! Yên Vũ kinh ngạc, cái tên trong suốt thời gian qua luôn quanh quẩn trong đầu cậu. Anh ta rốt cuộc đang ở đâu? - Đảo nổ tung rồi, còn xác hai người bọn họ lại không tìm thấy! "Rầm" Kim Thái Hanh tức giận đạp đổ bàn làm việc, khuôn mặt vặn vẹo đến khó nhìn. - Tôi nên cùng đi với Thái Minh, nếu tôi đi cùng nó, nó sẽ chẳng thể phá nát kế hoạch đã bàn trước đó. Hiện tại, nó sống hay chết, tôi còn không biết rõ được. Mắt Yên Vũ trừng lớn, không dám tin vào thứ mình vừa nghe thấy. Kim Thái Minh gặp chuyện rồi!? Sao có thể như vậy được? Kim Thái Minh... không rõ sống chết... Cậu hoảng hốt, nghiến chặt răng cố lắng nghe người bên trong nói tiếp. - Thái Hanh, cậu bình tĩnh đi, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Chưa tìm thấy gì thì càng phải tìm kiếm, đẩy mạnh tìm kiếm, nhất định sẽ tìm thấy cậu ấy mà... ... Yên Vũ thất thần trở về phòng làm việc của Kim Thái Minh, căn phòng lạnh ngắt, ghế làm việc không nhìn thấy chiếc áo vắt trên đó, bàn làm việc đã không còn bừa bộn giấy tờ, ở đây cũng chẳng có ai ngồi lại cùng cậu nữa... Tầm mắt Yên Vũ nhòe đi, tim cảm giác đau đến không thở được. Cậu không biết vì sao mình lại nhớ Kim Thái Minh đến thế, thân thể không một chút sức lực trượt xuống theo cánh cửa gỗ trơn bóng. Kim Thái Minh có lẽ nào... Cậu sẽ không còn được gặp lại nữa? Yên Vũ không oà khóc, cậu ngồi lưng tựa vào cửa, nhìn chằm chằm sàn nhà mặc kệ dòng nước mắt kéo dài trên má đã ướt đẫm. Đột nhiên Yên Vũ nở nụ cười chua chát, mắng bản thân hiện tại ngồi đây rơi nước mắt? Tỏ ra thông minh làm gì chứ? Nếu biết chấp nhận trước cảm xúc thật của bản thân có phải sẽ không xảy ra chuyện này rồi? Thông minh đến mức ngu ngốc, cuối cùng tình cảm chân thật nhất cũng bị cắt đứt... ... Vài ngày sau đó, Yên Vũ tìm thấy một mảnh giấy kẹp trong quyển sách cậu vẫn luôn để trên bàn của Kim Thái Minh. Nét chữ quen thuộc, gọn gàng hiện ra trước mắt. "Yên Vũ, em thật sự rất ghét anh sao? Anh thật muốn cùng em nói chuyện, thế nhưng không biết như vậy có làm em chán ghét anh hơn không. Nếu em thực sự thích Tạ Ly Minh, anh cũng nên vui mừng cho em vậy. Anh đã tìm hiểu kĩ về cô gái này rồi. Cũng được. Chúc em hạnh phúc vậy. Những lời này không biết em có phát hiện ra hay không? Nếu em không phát hiện ra, hoặc là anh trở về giấu nó đi, hoặc tệ hơn, nếu không thể trở về, có lẽ cả quyển sách này sẽ bị đem đi đốt mất. Xin lỗi vì trước đây đều gây chuyện với em nhưng nhìn khuôn mặt bất lực của em, tôi lại thấy thật thú vị. Yêu em rồi, tôi lại bắt đầu sợ hãi, nhìn em cười vui với tên chủ quán cà phê đó, tôi lại sợ em sẽ thích anh ta mất. Nhưng mà tôi nhầm rồi, Hàn Lập thì tôi có thể đổi phó, còn với một cô gái thì tôi hoàn toàn thua cuộc. Một cô gái ngoan hiền xinh đẹp sau này có thể cùng em sinh ra những đứa trẻ, có thể làm bà em yên lòng. Tôi thì không thể. Yên Vũ, hạnh phúc nhé, chúc em và cô ấy có thể như vậy, bình yên yêu nhau, bình yên cùng nhau kết hôn, bình yên cùng nhau sống đến răng long bạc đầu. Tạm biệt. Anh yêu em." Yên Vũ nhắm chặt mắt, dòng nước mắt kia vẫn chảy, tim đau thắt. - Kim Thái Minh, xin anh đó, trở về đi được không?