Điền Chính Quốc rời nhà tới chỗ hẹn, Tiểu Thái Quốc buổi sáng đã bị Chí Mẫn đón đi, nói rằng ở nhà rất chán, muốn bế thằng bé tới Kim gia chơi một ngày, ở bên kia Kim phu nhân cũng rất thích thằng bé nên rất nhanh đã thuyết phục được cậu rồi đưa thằng bé đi. Đợi không được bao lâu, Mẫn Doãn Kỳ đã tới, trên mặt cũng xuất hiện mệt mỏi. - Chào Chính Quốc, tới lâu chưa vậy? _ Mẫn Doãn Kỳ ngồi xuống ghế đối diện, người phục vụ nhanh chóng đi tới, Mẫn Doãn Kỳ dặn dò người kia một chút rồi ngồi thẳng người. - Chính Quốc, xin lỗi, lại gọi cậu tới vào giờ này. Đã phải một năm chúng ta chưa gặp nhau rồi nhỉ. - Ừm... Cậu, nhìn cậu có vẻ chững chạc hơn lần cuối chúng ta gặp nhau. _ Chính Quốc mỉm cười. - Trời đã sắp tối rồi, hay là chúng ta ăn cơm cùng nhau đi, chúng ta từ từ nói chuyện, vừa nãy tôi cũng đã gọi món, cậu không phải về sớm chứ? Con của cậu... - Không sao, bạn của tôi đã đưa nó về nhà của cậu ấy, cậu là muốn nói gì với tôi? Ly cà phê nóng của Mẫn Doãn Kỳ được đem tới, cậu ta uống một ngụm, nhìn ra không gian bên ngoài lớp kính trong suốt, bắt đầu thở dài. - Hoàng hôn đẹp quá, ngồi ở đây ngắm mặt trời lặn, cảm giác thật kì lạ, thấy rất buồn. Chính Quốc cũng nhìn ra ngoài, môi hơi mỉm cười, gật đầu tán thành. - Lâu như vậy, cậu lại học sáng tác văn chương sao? - Không phải, ngày trước, khi ba mẹ đặt tên cho tôi chủ yếu chính là muốn tôi sau này cho dù trong một ngày giá rét cũng có thể tức cảnh làm nên một bài văn. Nhưng tôi lại không muốn đi theo con đường văn vẻ đó, tôi lại thích công việc sử dụng máy tính nhiều hơn. Chính Quốc nhìn chân trời phía tây chiếu tới chỉ còn một vài tia nắng yếu ớt, lòng cũng bất chợt ảm đạm. - Nhưng mà, hôm nay tôi không phải tới nói cho cậu biết ý nghĩa tên của tôi thôi đâu. - ... - Sau khi cậu rời đi, Thái Hanh bỗng dưng cho xây tòa nhà này, ngoại trừ sàn nhà thì nó đều được bao bọc toàn bộ bằng kính cường lực, ngay cả bên trong, tất cả đều bằng kính, lần cậu ấy nhập viện vì dạ dày xuất huyết, tôi từng thắc mắc hỏi cậu ta khi không lại tạo ra một công trình như vậy, thiết kế rất đẹp, nhưng chi phí tốn rất nhiều, thương nhân đều rất chú trọng vào lợi nhuận, sẽ không đầu tư vào những thứ nhìn vào là đã biết biết sẽ lỗ. Thế mà Kim Thái Hanh lại nói, trong một lần lái xe đi theo cậu từ chỗ làm về nhà, cũng là lúc khắp nơi chỉ còn vài tia nắng yếu chiếu tới ảm đạm, cậu chậm rãi đi một mình, nhìn cậu, giống như thủy tinh dễ vỡ vậy, chỉ cần một chút va chạm sẽ nứt vỡ tan tành, cậu ta nói, không biết vì sao lại quyết định xây ra cái chỗ này, một tòa nhà tốn kém bên trong chỉ có kinh doanh cà phê bánh ngọt, khắp nơi bày biện toàn xương rồng... Đến bây giờ lợi nhuận thu lại chưa bằng 1/10 số tiền bỏ ra để xây... - ... - Chính Quốc, cậu thực sự là muốn kết hôn cùng với Thái Minh? - Tôi... - Dì của tôi nói, chuyện cậu và Thái Minh, Thái Hanh đã nói với bà ấy, còn khuyên bà ấy đừng nên cấm cản hai người, thế nhưng khi Thái Minh tuyên bố hai người sẽ kết hôn vào tháng 3, cậu ấy lại biến mất, đến giờ vẫn chưa trở về. Chính Quốc kinh ngạc, tâm khẽ động, nhưng cậu lại kiềm chế bản thân không thể phản ứng được trước chuyện này, Kim Thái Hanh... Hắn không liên quan tới cậu. - Thái Hanh hơn tôi một tuổi, tôi lại lớn hơn Thái Minh một tuổi. Thế nhưng thuở bé, lúc nào tôi cũng kè kè bám lấy Kim Thái Hanh, chơi cùng với cậu ấy, vì mẹ tôi là chị gái của mẹ cậu ấy, nhưng Kim Thái Hanh thì mãi không chịu gọi tôi là anh vậy nên chúng tôi đã thống nhất, coi nhau như bạn bè cùng trang lứa, mẹ của tôi cố tình cho tôi đi học sớm hơn một năm, cũng chỉ vì muốn hại chúng tôi có thể học cùng một lớp, gặp được Nam Tuấn và thế rồi cả 3 cùng nhau lớn lên. Thái Minh thì lại khác, cậu ấy lại có vẻ không thích chơi với chúng tôi cho lắm, nên chúng tôi cũng không quá thân thiết với cậu ấy. Có lẽ vì vậy nên tôi cũng không hiểu cậu ấy. - ... - Thái Hanh gần đây rất gầy, một kẻ như cậu ta ban ngày liều chết làm việc, đêm về lại uống rượu hút thuốc, cậu thấy tòa chung cư cao cấp ở bên cạnh không? Cậu ta lại chọn căn chung cư ở cao nhất, rộng nhất để sống. Tôi biết thừa cậu ta trốn trong đó hút thuốc uống rượu rồi, thế nhưng không thể nói với dì dượng được, cậu ta cũng sẽ không ngừng hút thuốc uống rượu mà chỉ làm ba mẹ cậu ấy lo lắng thêm thôi. Tôi lại còn chưa thấy Kim Thái Hanh thảm hại đến như vậy bao giờ. Ban ngày là tổng tài hết mực với công việc, bạn đêm lại chỉ là một tên nát rượu. - Như vậy thì có gì liên quan đến tôi chứ? Tôi và anh ta đã ly hôn rồi. _ Chính Quốc giọng run run, khó khăn nói hết câu. - Chính Quốc, cậu thật sự yêu Thái Minh, hay chỉ vì cậu ấy đã theo đuổi cậu lâu như vậy? Tôi không nói những thứ này để cậu biết Kim Thái Hanh bây giờ tệ hại ra sao. Tôi chỉ muốn cậu cẩn thận suy nghĩ lại... Thật sự là cậu yêu người nào. Dù sao tuần sau cậu cũng đi rồi nhỉ? Nếu cậu thật sự yêu Thái Minh và muốn sống cùng cậu ấy, tôi chỉ có thể chúc mừng cậu, không thể làm gì khác. Bởi vì, Thái Hanh trước kia đã tổn thương cậu... Mẫn Doãn Kỳ cười, gọi phục vụ đem món ăn lên. Bên ngoài trời đã tối, đèn điện trong thành phố đã bật sáng khắp nơi, lung linh tuyệt đẹp. ... Khi Mẫn Doãn Kỳ đưa Chính Quốc tới Kim gia để đón tiểu Thái Quốc, rồi đưa cả hai người về nhà an toàn, mới yên tâm lái xe rời đi. "Mẫn thiếu, lão đại đã về rồi, nhưng mà..." - Nhưng mà làm sao? _ Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày. "Lão Đại, ngài ấy tới tổng bộ, đã đi thẳng vào phòng luyện súng, đã 2 tiếng rồi..." - Được rồi, tôi qua đó liền... _ Mẫn Doãn Kỳ quay xe hướng tổng bộ Kim bang, lòng không ngừng mắng thầm tên Kim Thái Hanh. Đến nơi, Mẫn Doãn Kỳ hùng hổ xô cửa đi vào, chỉ bắt gặp Kim Thái Hanh đang thu dọn đồ đạc. - Kim Thái Hanh, tên khốn nhà cậu đầu năm lại trốn đi đâu vậy hả? _ Mẫn Doãn Kỳ quát lớn khiến cả căn phòng tập bắn vọng lại tiếng của mình. - Tôi chỉ lái xe tới thành phố K, ngắm biển vài ngày, cũng muốn yên tĩnh một thời gian. _ Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói. - Muốn yên tĩnh liền cắt đứt hết liên lạc sao? Biết mẹ cậu lo lắng như thế nào không hả? _ Giọng Mẫn Doãn Kỳ hơi dịu lại nhưng vẫn tức giận. - Xin lỗi, tôi cũng đã trở về rồi, bây giờ cũng sẽ về Kim gia nhận tội. _ Kim Thái Hanh cười nhạt toan tính bước ra khỏi phòng, nhưng Mẫn Doãn Kỳ lại nhíu mày không yên. - Thái Hanh, nếu không, cậu đi gặp Chính Quốc đi, cầu xin cậu ấy ở lại, cũng đừng ép bản thân như vậy, cậu như thế làm tôi rất sợ. _ Mẫn Doãn Kỳ kéo vai Kim Thái Hanh lo lắng nói. Nhưng người kia chỉ giữ nguyên nụ cười nhạt. - Tôi ổn... Cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đi làm. _ Kim Thái Hanh dứt khoát rời đi. Hắn nhìn cậu vui vẻ bên Kim Thái Minh có bao nhiêu rực rỡ, bản thân lại không nỡ làm tắt đi nụ cười của cậu, phá hỏng hạnh phúc của cậu.