Kim Thái Hanh kết thúc đống công việc, không hiểu sao bản thân lại đi lòng vòng lại đi ngang qua chỗ làm việc của Điền Chính Quốc vừa vặn nhìn thấy cậu chậm rãi bước bộ trở về nhà. Hắn chầm chậm lái xe theo sau, nhìn cậu bước từng bước trong lòng hắn dậy lên cảm giác khó tả. Tới một cửa hàng hoa, nơi hôm trước hắn dừng trước đèn tín hiệu, Điền Chính Quốc im lặng nhìn vào trong hồi lâu, hướng vào trong cửa hàng, qua một lớp kính, bên trong xếp đầy những chậu hoa nhỏ nhắn. Dưới ánh đèn đường và ánh sáng từ trong cửa hàng chiếu ra, Điền Chính Quốc đứng ở đó, khuôn mặt ngơ ngẩn. Giữa những chậu hoa cúc, hoa sen đá, và các loại cây nhỏ khác, Điền Chính Quốc nhìn thấy một chậu hoa xương rồng, bản thân thường ngày chăm sóc hoa hồng, có lẽ sẽ không rảnh chăm sóc những loại khác, cây xương rồng cũng là cây cậu thấy thích hợp với mình, huống hồ... Có lẽ cậu sẽ sớm ly hôn với Kim Thái Hanh, chỉ đợi cơ hội lựa lời nói với Kim Thái Phong nữa thôi. Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Điền Chính Quốc chần chừ một lúc mới quyết định đi vào trong cửa hàng mua chậu xương rồng đó mới chậm rãi trở về nhà. Một người đi chậm trên vỉa hè, ưu tư nhìn dòng xe vội vàng trên đường, cảm giác tiếc nuối bao trùm lấy, cũng không biết sẽ còn đi trên con phố này được bảo nhiêu lần nữa, cũng tiếc nuối cho số phận của chính mình. Một người chậm chạp điều khiển xe đi theo sau người kia, muốn gọi cậu dừng lại, thế nhưng chẳng thể lên tiếng, im lặng nhìn bóng lưng đơn độc phía trước, vài hôm nay thời tiết ấm áp, vài cây anh đào đã sắp nở hoa, một số lác đác nở ra một vài bông. Sáng nay khi đi làm, khi nhìn thấy hoa anh đào, trong đầu chợt lóe ra suy nghĩ, chợ hoa đào nở rộ, hắn sẽ đưa Điền Chính Quốc đi ngắm hoa. Hiện tại, suy nghĩ lại, may mắn, đó chỉ là ý định nhất thời, người hắn đưa đi, hẳn nên là Thiên Mỹ của hắn mới đúng. Nhìn thấy Điền Chính Quốc tiến vào cổng của Trung Hải Điện, hắn chợt vòng xe rời đi, không có ý định vào cùng. ... Tiến vào một quán bar lớn của thành phố, bên trong tiếng nhạc xập xình, hắn chọn một vị trí ngồi vào quầy bar. Hắn gọi một chai rượu mạnh, muốn đánh tan khó chịu trong lòng mình. Hắn và Trịnh Thiên Mỹ có con, lí ra hắn phải thật vui vẻ hạnh phúc, tại sao lại có cảm giác thứ gì đó nghẹn lại trong lòng? Nhìn thấy bộ dạng cô độc một mình của Điền Chính Quốc, hắn lúc đó chỉ muốn gọi cậu lại, chính hắn cũng không biết mình tại sao lại không thích nhìn bóng lưng của cậu như vậy, nhưng kết quả chẳng thể thốt lấy một câu hoàn chỉnh. - Kim đại thiếu gia, anh lâu rồi đã không ghé sang đây uống rượu, em thực rất nhớ anh a. _ Một cô gái ăn mặc nóng bỏng giọng nói uyển chuyển từ đâu đi tới quấn lấy người hắn. - ... _ Hắn liếc nhìn một cái, sau đó mặc kệ không để ý đến cô ta. - Ai nha, Kim thiếu gia, anh có chuyện không vui sao? Em giúp anh giải tỏa nhé? _ Người phụ nữ như một con rắn, ngồi hẳn vào lòng hắn, ôm chặt lấy cổ Kim Thái Hanh cọ cọ bộ ngực lớn của mình lên người hắn ra sức mời mọc, khơi lên dục vọng của hắn. - Tô tiểu thư, cô như vậy không sợ hôn phu của cô biết hay sao? Nghe nói, ngày mốt là ngày cưới của cô nhỉ? Hắn lãnh đạm nói, bình thản nâng ly rượu lên uống cạn. Tô Lâm chỉ khẽ cười quyễn rũ, bàn tay đang vuốt ve cổ hắn dời tới giật lấy ly rượu của hắn đặt lên bàn. - Anh ta???... Cũng không bằng anh, anh ta dù biết cũng chẳng dám nói gì đâu. - Dâm phụ. Hắn nhếch môi cười, đẩy cô ta đứng dậy khỏi người mình, thô bạo kéo tay ả tới khu vực phòng nghỉ của quán bar. Trong phòng nghỉ dành cho VIP, áo váy bó chặt của người phụ nữ bị kéo xuống tới mắt cá chân, cả cơ thể trắng nõn lộ ra ngoài không khí để mặc cho người đàn ông mặc sức nhào nặn. Hắn đẩy ả ngã trên giường, bắt đầu cởi bỏ đai lưng, kéo xuống khóa quần lộ ra cự vật căng cứng, thời điểm tiến vào được một nửa, hắn như bừng tỉnh. Từ lúc bắt đầu trong đầu của hắn chỉ xuất hiện hình ảnh Điền Chính Quốc, một mình Điền Chính Quốc. - Không... không phải... _ Hắn rút ra khỏi cơ thể Tô Lâm, người phụ nữ chưa được thỏa mãn dục vọng cơ hồ kinh ngạc không kém, đôi mắt nhắm hờ mù mịt sương mù chợt khẽ trừng lớn. Cơ thể không kiên nhẫn ngồi dậy, trong lúc Kim Thái Hanh vẫn ngơ ngác mất hồn, tự mình ngồi lên cự vật vẫn đứng thẳng của mà ngồi xuống, tự mình đưa đẩy. Khi Kim Thái Hanh thoát ra khỏi suy nghĩ hỗn độn, mạnh tay đẩy ả ra khỏi người mình. Nhanh chóng chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người rồi tiến vào phòng tắm tẩy rửa. - Tô tiểu thư, cô vẫn là nên gọi hôn phu của cô tới giúp đi. _ Hắn chỉ để lại một câu như thế, rồi một mạch bỏ người phụ nữ kia vẫn đang sốc không biết đang xảy ra chuyện gì, bỏ ra ngoài. Vì trong quán bar người đông có chút hỗn loạn cùng với ánh sánh không đều, ngoại trừ những người phụ nữ xứng quanh vẫn bị thu hút bởi khuôn mặt đẹp trai của hắn, cũng không ai để ý được vấn đề của hắn bên dưới. Một đường nhấn ga phóng đi, đôi mắt ẩn ẩn hiện lên tơ máu cùng hơi thở ẩn nhẫn nặng nề. .... Điền Chính Quốc vừa tắm rửa xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, liền xuống nhà bếp mở tủ lấy dâu tây vừa hôm qua. Vừa đưa quả dâu tây thứ 3 lên miệng đã nhìn thấy Kim Thái Hanh đi vào nhà. Thấy hắn bước thẳng tới nhà bếp, cậu đành dừng lại động tác, muốn hỏi han hắn một chút, thế nhưng môi vừa hé ra đã bị bịt lại, môi lưỡi quấn quýt không rời. Kim Thái Hanh càng hôn càng hung hăng, vị dâu tây cùng sữa đặc còn lại trong miệng Điền Chính Quốc kết hợp với mùi hương sữa tắm dịu mát nhẹ nhàng trên người cậu như muốn bức hắn nổ tung. - T... Thái Hanh, an...anh có chuyện... gì....sao? _ Đôi môi bị cắn xé đến sưng đỏ, khó khăn hỏi hắn. Kim Thái Hanh không trả lời, động tác gấp gáp thoát li quần áo trên người cả hai, lúc hắn nâng người cậu lên bàn ăn làm công tác chuẩn bị tiến vào đã bị cậu ngăn lại. - Thái Hanh, nơi này... không được... A... _ Thế nhưng ngăn cản thất bại, hậu huyệt nới lỏng chưa được bao nhiêu đã phải tiếp nhận vật to lớn đi vào. Kim Thái Hanh thỏa mãn hừ một tiếng, cảm nhận mật động ấm áp bao lấy cự vật cứng rắn trướng đến sắp hỏng của mình. - Thả lỏng... _ Hắn nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu, đôi môi chuyển tới gặm cắn cần cổ của cậu, hắn hôn qua đâu, nơi đấy hiện lên những hôn đỏ bắt mắt. Kiên nhẫn đợi Điền Chính Quốc dần quen với dị vật, Kim Thái Hanh bắt đầu đưa đẩy thân dưới, chưa được bao lâu, động tác dần trở nên mạnh bạo điên cuồng. Điền Chính Quốc ngồi trên cạnh bàn, đôi tay ôm chặt lấy cổ hắn vì sợ bản thân sẽ bị đẩy ngã ra bàn, đôi chân kẹp bên hông Kim Thái Hanh lắc lư theo từng đợt ra vào của hắn. Đèn điện trong nhà vẫn còn bật sáng trưng, phơi bày rõ ràng toàn bộ hành động của hai người trong phòng bếp, không khỏi khiến khắp người Điền Chính Quốc da liền ửng hồng. Nhắm chặt mắt không dám nhìn gì nữa. Kim Thái Hanh mạnh mẽ luân động phía dưới, phút chốc nhiệt độ tăng cao, Điền Chính Quốc lúc đầu còn cố nhịn nhất quyết không để tiếng rên của mình lọt ra khỏi miệng, hành động này giống như chọc giận Kim Thái Hanh, liền liên tiếp thúc mạnh vào điểm mẫn cảm của Điền Chính Quốc, khiến cuối cùng cậu cũng không nhịn được nức nở rên rỉ bên tai hắn, không ngờ càng khiến động tác trở nên kịch liệt hơn. Nhiều lần đâm vào điểm mẫn cảm bên trong cùng với kích thích do Kim Thái Hanh tạo ra bên ngoài, không lâu sau cậu run lên, bắn một dòng chất lỏng trắng đục lên trên bụng hắn. ... Qua một thời gian vật lộn, bàn ăn lộn xộn đầy những vết tinh dịch, Kim Thái Hanh miễn cưỡng đưa Điền Chính Quốc đã mệt mỏi nhắm mắt mệt mỏi gục trên vai hắn nghỉ ngơi, đặt cậu trên sofa ngoài phòng khách tiếp tục giải quyết dục vọng bản thân vẫn còn hừng hực khí thế chưa có dấu hiệu giảm bớt. Kim Thái Hanh 21 tuổi, độ tuổi có nhu cầu sinh lý cao, sức khỏe cường tráng, lại đặc biệt có tính dục cao, trong lòng dạo động, lửa tình đối với Điền Chính Quốc lại khó dập đến kì lạ, chỉ cần bị thổi cháy sẽ kéo dài thật lâu. Thời gian đã là 1 giờ sáng, Kim Thái Hanh bắn cỗ dịch nóng vào trong Điền Chính Quốc, lần thứ ba xuất tinh đều là bên trong, lúc hắn đem thứ kia rút ra, tinh dịch trắng đục tràn đầy từ hậu huyệt thảm hại chảy ra theo khe mông chảy xuống giường trắng tinh, trên mặt giường còn dính một ít máu do Kim Thái Hanh không thể kiềm chế gây ra. Sau khi bôi thuốc cho cậu, hắn mệt mỏi kéo chăn đắp cho cả hai, kéo Điền Chính Quốc ôm vào trong lòng, trong cơn buồn ngủ, hắn vô tình làm rơi ra một câu nói khẽ khẽ. - Điền Chính Quốc, hình như tôi thích cậu mất rồi. Thế nhưng thời điểm Kim Thái Hanh biết được như vậy, có lẽ đã là muộn rồi...