- Thạc Trân, là em đây... _ Cậu dè dặt nói vào điện thoại, cậu sợ rằng mình đang làm phiền y vì hiện tại mới có 4 giờ sáng.
"Ưmm... Chính Quốc, có chuyện gì hả?" _ Thạc Trân giọng ngái ngủ, nép mình trong lòng Kim Nam Tuấn.
- Xin lỗi, em chỉ muốn hỏi anh chút chuyện...Ừmm...Trẻ con thích quà gì vậy? Còn có, nên tặng gì cho các phu nhân? Tóm lại là...
"...Em muốn mua quà tặng ai sao?"
- Giáng sinh, các bác gái và gia đình của họ đều ở Kim gia đón Giáng sinh mà em vẫn chưa chuẩn bị được quà gì hết... Thật không phải đạo...
"Bọn họ khi dễ em sao?" _ Nói qua vài câu, cơn buồn ngủ của Thạc Trân dần tan biến, bộ não bắt đầu xử lí được thông tin đang tiếp nhận.
- Không phải, là em muốn tặng quà cho mọi người thôi mà... _ Cậu cố phủ nhận, nhưng nghe Thạc Trân nói như vậy, trái tim cậu chợt cảm thấy ủy khuất.
"Chính Quốc, đừng dối anh, làm bạn của Kim Thái Hanh, em nghĩ anh không biết sao? Có phải bọn họ so sánh em với Trịnh Thiên Mỹ không? Lại nói chuyện cô ta cùng Kim Thái Hanh đã đến nhà từng người để thăm hỏi? Em cứ mặc kệ họ đi, bọn họ ai cũng đều là phu nhân của tập đoàn này, công chức nọ, những món quà em mua liệu bọn họ có nhận hay không? Vấn đề không chỉ vì mấy chuyện cỏn con này, mà chính bọn họ chỉ muốn cậy thế mà làm nhục em thôi."
- Em... _ Tay siết chặt tay cầm điện thoại. Thật sự tiền trong tài khoản của cậu cộng với tiền Kim Thái Hanh chuyển vào hàng tháng của cậu hàng tháng, nếu đi mua những món quà đắt tiền, chắc sẽ đủ...
"Được rồi, lát 6 giờ anh sang nhà em, yên tâm ngủ tiếp đi, giờ vẫn còn sớm lắm...nha." _ Thạc Trân nói xong còn ngáp thêm một cái rõ dài, trực tiếp nhấn nút kết thúc.
...
Tôi không dám mơ mộng xa xôi.
Và vị trí đó...là nơi mà người ta gọi là trái tim.
Và có lẽ có người nào đó đang đứng.
Và dù cho không có ai ai đứng tại đó.
Thì tôi cũng biết rõ... Rằng tôi không thể đứng tại đó.
Chỉ có thể là người cuối cùng mà anh nhớ tới.
Trong khi tôi không nên bước vào.
Chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ với trái tim... Của tôi.
Chỉ có thể là người cuối cùng mà anh nhìn thấy.
Được ở trong ánh mắt lạnh nhạt.
Chỉ bấy nhiêu cũng đã là niềm hạnh phúc lớn lao hơn cả giấc mộng.
Biết... Biết ngôi sao thật xa xăm.
Và... Người như tôi...
Tôi không dám leo lên cao.
Và có lẽ là có người nào đó đang đứng.
Ở trên đó... Trên vì sao sánh đôi với anh.
Và dù không có ai lên trên đó.
Thì tôi cũng biết rõ... Rằng tôi vẫn không thể đứng tại đó.
Chỉ có thể là người cuối cùng mà anh nhìn thấy.
Được ở trong ánh mắt lạnh nhạt.
Ở tại đây cũng có được niềm hạnh phúc ngay dưới ngôi sao đó thôi...
[Chỉ cần là người cuối cùng mà anh nhớ tới _ OST 2 moons the series]
Đing doong
- Điền Chính Quốc, cậu làm gì trong đó vậy hả? Chúng tôi sắp đông chết rồi đây này... _ Tiếng Mẫn Doãn Kỳ réo ing ỏi ngoài cửa, khiến Chính Quốc chạy vội xuống lầu mở cửa.
- Doãn Kỳ, Thạc Trân, hai anh tới rồi... Mau vào nhà đi... _ Cậu nhích người sang một bên nhường lối cho hai con người đang co ro run lẩy bẩy như cầy sấy ngoài cửa.
- Ai, Chính Quốc à, tôi sắp đông cứng lại hết rồi đây này, trời ơi... Sống rồi... _ Mẫn Doãn Kỳ lom khom như một ông già, đi tới ghế salon ngồi xuống cuộn tròng người giữ ấm.
- Mẫn Doãn Kỳ, cậu nói gì nhiều thế, Chính Quốc, pha hai cốc sữa nóng đi em... Ai, biết vậy ngồi trong xe đợi cho ấm rồi. _ Thạc Trân cũng chẳng khá hơn là bao, đi tới nhặt hết đống gối ôm cùng chăn mỏng đắp kín lên người.
- Ây, Chính Quốc, đừng pha sữa cho tôi, cà phê đi... _ Mẫn Doãn Kỳ nhanh mồm nhanh miệng đính chính lại.
- Được được... Hai người đợi chút... _ Chính Quốc có chút khẩn trương đi nhanh vào bếp, đã lâu căn nhà này không được ồn ào náo nhiệt như vậy... Có người tới, căn nhà trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
...
- Chà chà Chính Quốc, cậu giỏi thật đấy, ban ngày cũng bận đi làm mà căn nhà này lại sạch sẽ đến vậy, tôi dọn ra ở chung cư, không gian nhỏ hơn mà không được gọn gàng như vậy đâu. Nhìn xem, không có chút bụi bẩn nào. _ Mẫn Doãn Kỳ nhâm nhi cốc cà phê nghi ngút khói mà cậu vừa pha cho mình, vừa tấm tắc khen sự gọn gàng sạch sẽ của cả căn nhà.
- Ai lại như cậu, chung cư như một bãi chiến trường chứ? À không, chuồng lợn mới đúng... _ Thạc Trân góp vui chèn thêm một câu, lập tức nhận được ánh mắt như muốn giết người của cậu ta.
- Haha, gì cứ, tôi cũng bừa bộn lắm, chỉ là một mình không bừa lắm nên dễ dọn dẹp thôi, công việc của hai người rõ ràng cũng rất mệt mỏi rồi. _ Chính Quốc cười xòa, giảng hòa cho hai bên mắt lớn mắt bé đang trừng nhau tóe lửa. Hai con người này cứ ở gần nhau lại như vậy.
- À, đúng rồi Chính Quốc, nghe Kim Thạc Trân nói cậu muốn mua quà giáng sinh tặng họ hàng, đừng lo lắng, Mẫn Doãn Kỳ tôi đây sẽ tận tình giúp cậu.
- Cảm ơn anh.
- Chính Quốc, anh nghĩ em không cần mua đâu, Kim gia nhiều người như vậy, đã thế các bác của Kim Thái Hanh đều được gả vào các gia đình quyền quý giàu có, em nghĩ nên mua gì cho hợp đây? _ Thạc Trân trầm ngâm nói, y rất bất bình thay cho cậu, nhưng lại không thể ngăn cản con người ngốc nghếch cam chịu này.
- Đúng đúng, Chính Quốc, hay để chúng tôi tới Kim gia cùng cậu? Tặng quà thì nên tặng trẻ con trong nhà trước, mua kẹo được không? Tôi thấy đám tiểu thư, tiểu thiếu gia kia nếu mua đồ chơi tặng thì chỉ để chúng nó vứt bỏ đi thôi.
- Như vậy thì không hay cho lắm,...chuyện của tôi lại để hai người đích thân tới Kim gia thì... _ Cậu lưỡng lự.
- Không vấn đề gì đâu, giáng sinh năm nào chúng tôi chẳng tới Kim gia chơi chứ, lần này không có Kim Thái Hanh thì chúng tôi đi theo bảo vệ cậu vậy... Cậu cứ tin tôi và Thạc Trân đi haha...
- Cảm ơn hai người...
- Haha, không có gì, không có gì...
"Ring ring"
Cùng lúc điện thoại của Thạc Trân vang lên âm báo tin nhắn. Mở ra thì thấy tin nhắn của Kim Nam Tuấn, hắn nói đang ở bên ngoài đợi y, muốn 3 người ra ngoài nhanh một chút.
- Chính Quốc, Nam Tuấn đang ở bên ngoài, chúng ta đi thôi...
Ba người đứng dậy, Điền Chính Quốc đã chuẩn bị sẵn đồ trước, nên chỉ cần khóa cửa là có thể đi ngay.
Sau đó, Thạc Trân đi cùng Kim Nam Tuấn tới Kim gia trước, cậu cùng Mẫn Doãn Kỳ tới rất nhiều cửa hàng bán bánh kẹo nổi tiếng, đặt mua một lượng lớn bánh kẹo gửi tới Kim gia.
Nguyên ngày hôm đó, nhờ có đám người của Kim Nam Tuấn, Kim Thạc Trân và vợ chồng Kim Thái Phong luôn ở ngoài phòng khách trò chuyện, Điền Chính Quốc trải qua một ngày Giáng sinh ấm cúng, tuy vẫn không thoát khỏi những ánh mắt khinh thường nhưng cậu cảm thấy như vậy là hạnh phúc rồi.
...
Ngày 29 tháng 12 năm...
- Chính Quốc, nghe Kim Thái Minh nói mai cậu đi Mĩ sao? Làm gì vậy? _ Phác Chí Mẫn lau lau bàn của khách vừa rời đi, vừa quay sang hỏi cậu đang dọn dẹp bàn bên cạnh.
- Có chút chuyện thôi... _ Chính Quốc nhạt nhẽo trả lời, có trời mới biết, hiện tại cậu háo hức vui vẻ đến chừng nào.
Hắn... Tới Mĩ đã khá lâu rồi...
Trong đầu không ngừng nghĩ đến khoảnh khắc nhìn thấy hắn sau mấy tháng trời, cậu... Phải làm thế nào? Khẽ nhẩm trong miệng địa chỉ của hẳn, không để ý đến ánh mắt kì quái mà Phác Chí Mẫn đang nhìn mình....
Thái Hanh, liệu anh có vui khi em đến tìm anh bất ngờ như vậy? Thái Hanh, em rất nhớ anh...
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
29 chương
19 chương