- Chính Quốc, ta nghe nói Thái Hanh giáng sinh này không về, công việc bận lắm sao? _ Người đang nói là bác Năm của Kim Thái Hanh, tên Hà Văn, là người phụ nữ ăn mặc giản dị nhất trong đám người xa hoa ở đây, dây chuyền, bông tai đá quý đeo lủng lẳng chói mắt. Bà chỉ khoác trên người tấm áo ấm đã hơi cũ, khuôn mặt phúc hậu, dễ gần ngồi xuống cạnh cậu.
- Bác, mời bác uống trà... _ Bà ngồi xuống cạnh cậu khiến cậu hơi bối rối. Từ khi dùng xong bữa trưa, ngoại trừ thỉnh thoảng nhận được những cái liếc xéo khinh rẻ thì không có gì hơn, lẳng lặng thi mình ở một góc ghế, nhìn những đứa trẻ vui đùa đuổi bắt nhau.
- À ừ, Chính Quốc, chắc cháu chưa biết ta nhỉ? Lễ kết hôn của cháu và Thái Hanh hồi đó ta không tới được. Ta tên Hà Văn, cháu cứ gọi ta là bác Văn như Thái Hanh Thái Minh nhé.
- Dạ, bác Văn.
- Tốt lắm, đứa nhỏ này, haha... _ Bác vui vẻ cười, sau đỏ hỏi han một chút chuyện học hành lúc trước của cậu, Kim Thái Hanh có đối xử tốt với cậu hay không? Có trách móc hắn một chút vì đã bỏ mặc cậu chạy sang Mĩ làm việc, nhưng cậu chỉ cười trừ cho qua chuyện.
- Aiyu, chị năm, chị có vẻ rất thích "cậu" cháu dâu này nhỉ? Cẩn thận bị cậu ta lợi dụng đấy. _ Giọng nói chanh chua từ đâu đi tới, đánh ngay vào lòng tự ái của cậu, chỉ có thể cúi gằm mặt, sẵn sàng nghe nhục mạ.
- Hà Nhu, em đừng nói như vậy chứ? Chính Quốc rất tốt, Thái Hanh cưới nó cũng được mà. _ Bác Văn cau mày, chỉ trích đứa em gái út của mình. Nhưng vẫn không chặn nổi cái giọng mỉa mai kia tiếp tục.
- Aiyu, chị à, chị nhìn xem, một năm chúng ta mới tụ họp tất cả ở Kim gia có vài ngày này thôi, cậu ta còn không biết chuẩn bị thứ gì cho các vị trưởng bối, không chuẩn bị gì cho mấy đứa nhỏ, đến tay không thì thôi, còn tới với cái dạng nhếch nhắc bẩn thỉu, chị xem, làm như vậy có được một điểm tôn trọng người lớn hay không? Lại nói, cậu ta là muốn để người ngoài nói Kim gia đối xử tệ bạc với cậu ta hay sao? Quần áo trên người thì không có gì đáng giá, aiyu... Thật là. _ Người phụ nữ tên Hà Nhu đánh giá một lượt trên người cậu, như chưa muốn dừng lại, tiếp tục bồi thêm.
- Thật kém xa với Thiên Mỹ ngày trước, con bé rất hiểu chuyện, nhà chúng nhiều người như vậy, con bé đã cùng Thái Hanh tới nhà từng người chúng ta chào hỏi, rất biết chọn quà tặng, nhanh nhẹn, dễ thương, xinh đẹp.
- Hà Nhu, đủ rồi, đừng nói nữa. _ Bác Văn vội ngăn cô em gái mình lại, nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của cậu, hàng mi rung rung bắt đầu ẩm ướt, làm bà lo lắng không thôi.
- Chị không nhớ 2 năm trước hai đứa nó đã không ngại xa xôi tới Vân Nam thăm chị sao? Chúng nó đẹp đôi như vậy, Thái Phong lại chọn cậu ta làm con dâu... Nhìn cậu ta có chỗ nào tốt chứ, chị nhìn lại xem, bộ dạng nhếch nhác chẳng ra gì... Đúng là không có cha có mẹ, cha mẹ nó, à nhất là mẹ nó, không phải do cô ta gây ra tất cả hay sao? Nay lại để đứa con của cô ta gây phiền toái đủ chuyện, luận điểm nào cũng không tốt.
Cam chịu nghe từng lời từng lời mà người kia nói, đầu óc chợt ù ù quay cuồng. Cậu không muốn nghe nữa, tại sao lại lôi thêm ba mẹ của cậu vào chuyện này, mọi chuyện cứ đổ cho cậu cũng chẳng sao, nhưng không được nói cả ba mẹ cậu. Uất ức đứng phắt dậy, hành động của cậu khiến mọi người không khỏi bất ngờ, ngay cả người phụ nữ lúc nãy lớn giọng mỉa mai khinh rẻ cũng phải kinh ngạc.
- Cậu...cậu muốn đánh tôi sao hả???
- Cháu...cháu xin lỗi các bác, hôm nay cháu không tiếp chuyện các bác được, cháu xin phép về trước, thứ lỗi cho cháu... _ Cậu cúi chào như giã gạo, vội vàng chạy ra khỏi Kim gia càng nhanh càng tốt. Bắc Kinh trời đã tối, tuyết lại rơi xuống dày đặc. Cậu không cảm nhận được cơn lạnh của băng tuyết, không cảm nhận được chính mình sắp bị đông thành tảng đá lạnh. Bước thật nhanh trên mặt tuyết dày đặc, cậu tủi thân vì những gì bà Hà Nhu đã nói. Mình thật sơ xót khi quên mất những điều này, đau lòng hơn là bà ấy đã nói xấu ba mẹ cậu. Nhưng cậu không thể phản kháng được gì. Lại nghĩ tới Kim Thái Hanh, giờ này hắn đang làm gì? Hắn có chút nào sẽ đau lòng vì cậu không? Hay vẫn là sự mỉa mai, căm hận cậu như những người khác? Chừng nào hắn mới hiểu được tình cảm thật sự của cậu, có lẽ là không một chút hi vọng nào...
Nếu vậu vậy, ông trời có thể để cậu ích kỉ một chút được không? Giúp cậu được sống bên hắn, sống cùng kẻ vô tâm ấy suốt một đời như vậy... Dù có chửi mắng đánh đập cậu ra sao, xin được thấp hèn ở cạnh người đó.
Không biết đi bao lâu, chỉ biết bản thân đã vấp ngã cả trăm lần mới trở về tới nhà, im lặng tắm rửa, im lặng nấu ăn, im lặng dùng bữa, rồi im lặng cuộn mình trên sopha phòng khách. Sự im lặng tĩnh mịch này, cậu đã quen thuộc rồi...
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
29 chương
19 chương