Giáng sinh cả dòng họ Kim đều tập trung ở nhà chính Kim gia, sau đó vài ngày, đúng chính xác là sau sinh nhật của Kim Thái Hanh chính là ngày giỗ của ông bà nội hắn, thời chiến loạn lạc, ông bà hắn ngày xưa rất thương những đứa trẻ mồ côi cha mẹ do chiến tranh, liền nhận về nuôi mặc dù đã sinh nhiều con, họ có những 10 người con, chỉ vì người xưa muốn có con trai để nối dõi, lại là vào thời chiến, ngay chính ông nội hắn cũng là con trai duy nhất, nên sau 8 đứa con gái họ mới sinh được hai người con trai. Lại nói, họ nhận thêm nhiều con nuôi mặc kệ gia đình mình cũng rất khó khăn. Tính ra các bác các cô của Kim Thái Hanh có cả gần hai chục người, duy chỉ có một người chú là Kim Thái Hùng...
Từ ngày tới Kim gia, trong nhận thức của cậu, tuy ở Kim gia nhiều người làm nhưng không bao giờ ồn ào náo nhiệt như cảnh tuợng trước mắt cậu. Kim gia rộng lớn đến choáng ngợp nay lại rất đông người, cậu biết họ đều là gia đình cô, bác, dượng của Kim Thái Hanh và còn có gia đình dì, cậu và gia đình anh chị em họ của hắn vì cậu đều đã gặp trong ngày cưới nhưng để nhớ hết tên và mặt của từng người trong họ thì là một vấn đề rất lớn với cậu.
- Con... Con chào mọi người. _ Đứng khép nép trước sảnh, cậu cúi chào một lượt những người đang ngồi tán gẫu và không một ai chịu để ý đến, có một vài ánh mắt khinh bỉ liếc qua rồi quay lại ngay.
- Chính Quốc, tới rồi sao? Lạnh lắm đúng không? _ Trong sảnh lớn đông người, Kim Thái Minh đi tới chỗ cậu đang đứng.
- Nhìn xem, ướt hết cả rồi này, ngoài trời tuyết lớn như vậy, cậu lại đi bộ từ trạm xe bus tới sao? Nếu biết cậu đến sớm như vậy tôi đã đi đón cậu rồi. Ba mẹ đã ra ngoài một lúc, cậu đã ăn gì chưa? _ Kim Thái Minh xót xa nhìn quần áo đã ướt hết cả vì cơn mưa tuyết ngoài kia, chắc chắn lại ngại đi taxi để dành tiền nữa rồi.
- Không sao, tôi muốn đến sớm một chút với mọi người thôi... _ Cậu cười gượng.
- Aiyô, không phải em dâu của tôi đây sao? Sao vậy, Thái Hanh em tôi không đến cùng cậu sao? Tình cảm vợ chồng kiểu gì vậy? _ Bỗng nhiên có người đi tới, giọng điệu chua ngoa cợt nhả.
- Chị Chung Ly, anh Thái Hanh đến Mĩ xử lí công việc, hiện tại chưa xong thôi. Chị đừng nói bậy bạ. _ Anh nhăn mày khó chịu. Người vừa tới chính là Chung Ly, người con của bác gái thứ ba của anh.
- Ờm, Chính Quốc à, đây là Chung Ly, con bác ba, cậu đừng để ý những chuyện chị ta nói.
- Yô, gì chứ, chị chỉ nói vậy để hỏi thăm thôi mà, hừ, đã vậy tôi sẽ nói thẳng. Không biết cậu Phong nghĩ ra sao, lại để Thái Hanh cưới một tên đàn ông về nhà, bề ngoài bình thường không nói tới tài giỏi ra sao không cần biết, cái chính, cậu ta vẫn vẫn là một tên đàn ông, cậu ta sinh nở được không?...
- Đủ rồi Chung Ly, chị đừng quá đáng, nể tình chị là con của bác tôi... Im đi! _ Kim Thái Minh gằn giọng, vẻ mặt kìm chế lại cảm xúc muốn giết người của mình.
- Hừ, gì chứ? Em sẽ giết chị sao? Trịnh Thiên Mỹ xinh đẹp nết na hiền dịu như vậy, lại còn rất hiểu chuyện, Thái Hanh với cô ấy yêu nhau như vậy, lại còn rất hợp đôi, cuối cùng lại vì một kẻ thứ ba, một kẻ đồng tính luyến ái như cậu ta lại phải đánh mất nhau. Cậu ta chính là nguyên nhân! Không phải vì Thái Hanh chán ghét cậu ta nên mới không chịu về chứ? Sao, nói đúng rồi đúng không? Không có gì để cãi được chứ gì? Nhìn thấy bản mặt của cậu tôi lại tức giận thay cho Thiên Mỹ, tôi sẽ... _ Chung Ly kia càng nói càng hăng, vẻ mặt đáng sợ, chỉ thẳng vào mặt cậu để nói, đã vậy còn có ý định giơ tay muốn tát cậu nhưng may mắn bị Kim Thái Minh ngăn lại, bị anh cho một cái tát.
"Chát"
- Chung Ly, chị đừng quá đáng! _ Anh tức giận nói lớn, theo bản năng kéo cậu đang ngơ ngác ra sau mình.
Cái tát vừa rồi thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong sảnh. Bọn họ chỉ trỏ xì xầm to nhỏ về cậu, loáng thoáng toàn là những lời lẽ khó nghe.
- Thái Minh! Em đánh chị? _ Cô ả bàng hoàng trước cái tát vừa rồi, hai anh em Kim Thái Hanh bình thường rất lễ độ với mọi người trong dòng họ, hôm nay lại vì Điền Chính Quốc mà đánh ả.
- Không nói Điền Chính Quốc trước đây là bạn của tôi, hiện tại đã là người Kim gia, chị là quá tùy tiện rồi đi... Tôi không những muốn đánh chị mà là muốn giết chị đó...
- Thái Minh, đừng như vậy... Tôi không sao... Chị Chung Ly, thực xin lỗi, là hiểu lầm thôi... _ Cậu rối rít kéo Kim Thái Minh ra, liên tục cúi đầu xin lỗi.
- Chậc chậc, chị coi cậu ta kìa, đây là muốn câu dẫn em chồng, muốn cắm sừng Thái Hanh sao?
- Đúng đúng, xem kìa, cậu ta làm sao cũng vẫn lòi ra cái đuôi hồ ly tinh... Tội nghiệp Thái Hanh cùng Thiên Mỹ quá...
- Nam nhân lại chịu làm vợ của nam nhân khác, hừ, tình cảm thì đừng nói tới, chắc chắn là vì tiền của Kim gia...
Tiếng xì xầm đằng sau lưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai cậu, nhưng cậu chỉ khẽ cắn răng, mặc kệ những lời nói đó, một mực muốn dừng Kim Thái Minh lại, nhìn anh hiện giờ chính là giống bộ dạng muốn giết người hồi cậu bị Kim Thái Hùng bắt đi.
- Chính Quốc cậu kệ tôi đi... Tôi phải cho chị ta biết cái thói chanh chua khinh người của chị ta sẽ giết chết chị ta ra sao, nhất là dám làm vậy với cậu... _ Kim Thái Minh vẫn không đổi, chỉ thẳng tay vào mặt ả.
- Làm gì vậy hả? Ồn ào như vậy không sợ người khác cười cho sao? _ Tiếng Kim Thái Phong hắng giọng từ đằng sau truyền tới.
- Ah! Cậu Phong... _ Chung Ly sợ hãi, lúng túng không biết phải làm sao...
- Ba! Chị ta rất quá đáng... _ Kim Thái Minh bất mãn lên tiếng.
- Hôn nhân của Thái Hanh là do tôi sắp xếp, các người nếu có ý kiến sao lúc đầu không trực tiếp hỏi tôi đi? _ Ông nghiêm nghị nhìn một lượt đám người đang nhốn nháo kia, không một ai dám thở mạnh một hơi nào.
- Chính Quốc, quần áo con ẩm ướt hết rồi, mau về phòng thay đồ đi...
- Vâng, thưa ba... Con xin phép... _ Cậu khép nét cúi chào mọi người, cúi đầu một mạch đi lên lầu.
Dù vậy vẫn còn cảm nhận được những ánh nhìn khinh bỉ ghê tởm chiếu vào mình.
"Tôi phải làm sao để họ hết ghét tôi đây?"
Bước vào phòng, căn phòng trước đây của Kim Thái Hanh cũng là phòng tân hôn của cả hai khi vừa mới kết hôn. Trong phòng còn treo một bức ảnh cưới của cả hai nữa... Nhìn vào bức ảnh đó cậu chỉ bật cười chua xót.
- Hai tên đàn ông lấy nhau đúng là thật kì quái, họ nói không sai một chút nào cả... Mình chính là kẻ phá đám...
Điều này không khỏi khiến trái tim lại quặn thắt đau đớn, nước mắt không kìm được lại lăn trên gò má.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
29 chương
19 chương