Chính Quốc nằm im trên ghế sô pha, mắt chăm chú nhìn tấm lịch trên tường, lòng không khỏi bối rối không ngừng lâu lâu lại thở dài nhìn chiếc hộp giấy trên bàn. Còn một tuần nữa là sinh nhật Kim Thái Hanh, quà tặng hắn cậu đã chuẩn bị xong hết cả, nhưng vẫn không biết phải làm sao để đưa quà chúc mừng tới hắn, chuyển phát nhanh cậu lại lo sợ chính mình hơi thiếu chân thành, hơn nữa, cậu muốn được nhìn thấy hắn, đã hơn một tháng khi hắn rời đi, một chút tin tức nhỏ về hắn cậu còn không biết, bản thân là vợ hắn, không ít lần cậu phải nghe những lời trách móc của Kim phu nhân. Lăn lộn vài giờ, cuối cùng cũng đưa ra kết luận, đó là, cậu sẽ tới Mĩ tìm hắn để chúc mừng, nghĩ thôi đã cảm thấy ấm áp, nhưng khi gặp được hắn rồi, bản thân sẽ nói gì đây? Băn khoăn mãi cho đến nửa đêm thì ngủ quên mất, trong giấc mộng cậu lại nhìn thấy hắn, mỉm cười hướng về cậu, xung quanh mây khói mù mịt, chỉ có nụ cười của hắn, nụ cười ôn nhu cậu chưa từng nhận được từ hắn. Cậu mỉm cười đáp lại hắn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi ấy, con tim sau đó lại lần nữa bị hung hăng rạch nát, nụ cười chua chát ngâm trong nước mắt khi cậu phát hiện ra, nụ cười kia vẫn không dành cho mình... - Thiên Mỹ, anh yêu em _ Hắn cười nói, nụ cười của hắn bỗng nhiên thật chói mắt, đau thật đau. - Thiên Mỹ, mau lại đây... _ Hắn vẫy tay về phía cậu, một cô gái xinh đẹp mặc trên người chiếc váy trắng, chạy qua bên cạnh cậu, chạy tới chui vào lòng hắn nghịch ngợm cựa quậy. - Chúng ta đi thôi, trở về nhà, anh đói rồi... _ Hắn khoác vai cô xoay người rời đi, đi xa dần, chỉ còn lại bóng lưng của hắn, bóng lưng lạnh lùng... Đừng đi, đừng đi mà, đừng đi, Thái Hanh, đừng rời bỏ em, xin anh... Khóc trong câm lặng, dù cậu có gào lên như thế nào, hắn vẫn rời đi... Cùng người đó. - Thái Hanh, đừng... _ Bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, phát hiện ra mình ngủ quên, trên ghế đã ướt một mảng lớn. Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, hiện tại đã là 2 giờ sáng, cũng chẳng muốn trở về phòng ngủ tiếp, cậu sợ sẽ lại phải chìm vào giấc mộng ấy, liền lục đục ngồi dậy đi vào bếp, dọn dẹp, nấu nước, làm thức ăn cho buổi trưa... Sáng sớm, khi mới lờ mờ sáng, cậu đã rời khỏi nhà đi đến cửa tiệm làm việc. Được chủ quán tín nhiệm, nên cậu và Chí Mẫn mỗi người được phát một chiếc chìa khóa. Mùa đông lạnh như vậy, chẳng ai lại rời nhà sớm như cả. Một mình lặng lẽ bước đi trên tuyết, trái tim nặng nề lạ thường... Có thể là vì tôi có giác quan thứ 6 như phụ nữ chăng?" Nhiều năm về sau khi nghĩ lại, cậu chỉ có thể bật cười trả lời bâng quơ với bản thân như vậy. ... - Chính Quốc nấu ăn là ngon nhất!!! _ Kim Thái Minh đút một thìa cơm lớn vào miệng, vừa không để ý hình tượng, vừa nhét đầy miệng cơm, vừa vui vẻ nói chuyện với cậu. Từ lúc trở về từ cô nhi viện, à không, phải nói là đã từ trước đó rất lâu nữa, ngoại trừ những lúc phải đi xử lí công việc trong bang hội, còn không, anh sẽ mặt dày tới ăn ké cơm trưa của cậu mang tới, đã vậy còn ăn rất nhiều. Cho nên, mỗi ngày trước khi đi làm, cậu sẽ đều làm sẵn thức ăn trong hộp đựng to, làm luôn hai phần cho Chí Mẫn ăn, nhưng hôm nay thức ăn có vẻ sẽ thừa lại nhiều, bởi vì Chí Mẫn cùng Trịnh Hạo Thạc đã đánh lẻ ra ngoài ăn. - Ngon thì ăn nhiều vào... Hôm nay tôi nấu nhiều lắm, vậy mà Chí Mẫn và Hạo Thạc lại ra ngoài rồi... _ Chính Quốc vừa ăn xong, khoanh tay đặt lên bàn, mỉm cười đưa tay hơi đẩy khay đựng thức ăn tới gần Kim Thái Minh hơn. - À, Chính Quốc, sắp tới Giáng Sinh rồi, có kế hoạch gì không? Ba mẹ nói cậu về Kim gia một chuyến, đêm Giáng Sinh cả dòng họ Kim đều tụ họp ở Kim gia, anh cả đi Mĩ, có thể sẽ không về, cậu một mình ở Trung Hải Điện sẽ buồn lắm. - Tôi sẽ về... _ Cậu đang nói bỗng chợt nhớ ra một điều gì đó. - Thái Minh, tôi muốn tới Mĩ thăm Thái Hanh, cậu, cậu có biết địa chỉ nhà anh ấy hay không? - Cậu định... _ Kim Thái Minh nhất thời mất hứng, nhưng không biểu lộ ra ngoài. - Tôi tới chúc mừng sinh nhật anh ấy, có được không? Nếu anh biết thì nói cho tôi đi? _ Thấy anh hơi ngập ngừng, cậu trở nên khẩn trương hơn. - Ừm, để tôi hỏi giúp cậu cho chắc chắn... _ Nhìn sự khẩn trương và chờ mong trong mắt cậu, anh không nỡ làm cậu thất vọng. Đành rút điện thoại ra, hỏi thư kí của hắn địa chỉ chính xác nhất. Sau khi biết được địa chỉ, anh lặng lẽ lấy giấy bút trong cặp ra, ghi địa chỉ vào đó rồi mới đưa cho cậu. - Cảm ơn cậu, Thái Minh... _ Cậu mừng rỡ nhìn địa chỉ được nghi trên giấy, đôi mắt cong cong vui vẻ, khuôn miệng nở nụ cười rạng rỡ, cẩn thận gấp mảnh giấy lại cất vào túi... Cả buổi chiều hôm đó, trên môi Điền Chính Quốc đều rạng rỡ nụ cười, giống như thời tiết nhiều ngày mưa tuyết, lại được một ngày mặt trời chiếu sáng trở lại, khiến mọi vật đều trở nên tươi tắn, tràn đầy sức sống.