Nếu mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều được ngắm em ngủ như lúc này, dù có phải từ bỏ tất cả, tôi cũng can tâm. Không phải em muốn có được cuộc sống tự do, thanh thản, muốn cuộc sống hết sức bình thường sao? Tôi có thể đưa em đến sống ở một vùng quê hẻo lánh, cùng em sống cuộc sống tầm thường mà em ước ao, sáng thức dậy ăn bữa sáng của em, sau đó đi làm, tối đến, trở về ngôi nhà có em đang chờ. Cùng em nuôi gà, trồng cải, nhìn thấy nụ cười của em... Nhưng tất cả chỉ dừng ở chỗ nếu như mà thôi... Người em yêu lại chính là Kim Thái Hanh. Người mà mãi mãi tôi không thể đánh bại. Đúng vậy, nhìn bề ngoài, người khác sẽ cho rằng Kim Thái Hanh và Kim Thái Minh luôn lạnh nhạt với nhau, tuy ai làm việc nấy, không động chạm gì đến nhau nhưng Kim Thái Minh biết rõ, Kim Thái Hanh vẫn như bao người anh trai khác, bọn họ vẫn là anh em, tuy là lạnh nhạt xa cách, không thèm nói chuyện. Anh cũng biết, Kim Thái Hanh biết rõ tình cảm của anh với Điền Chính Quốc, bản thân nhiều lần còn trước mặt hắn ngầm khiêu khích, vô tình lại nhận ra... Kim Thái Hanh đối với Điền Chính Quốc hóa ra cũng có sự chiếm hữu. ... - Ưm... _ Chính Quốc vì tiếng ồn bên ngoài mà khẽ duỗi người, cả đêm ngủ trên xe nên có chút mỏi lưng một chút. Hé mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện Kim Thái Minh không còn ở trong xe. Dụi mắt ngồi thẳng người, nhìn bên ngoài toàn là tuyết trắng mà rùng mình, ngay cả bên trên mui xe cũng phủ tuyết mỏng, quan sát sát thì có thể thấy lớp tuyết kia ban đầu đã được dọn đi một lần rồi, phát hiện bản thân đã được đắp lên bao nhiêu là áo ấm, có cả áo Kim Thái Minh nữa. Không phải đêm qua cậu chỉ đắp một cái chăn thôi sao? Ngoài kia, lũ trẻ con không ngại trời lạnh, chơi đùa vui vẻ, đạn tuyết bắn qua lại không ngừng, có vẻ là đang chiến tranh đi, hai bên còn xây hẳn cho mình một bức tường thành bằng tuyết, cắm trên mỗi toà thành là một lá cờ. Cậu nhìn thấy, Thạc Trân và Chí Mẫn ở bên màu xanh, bên màu đỏ thì có Hạo Thạc và... Kim Thái Minh Cậu bật cười, nhìn bọn họ chẳng khác gì trẻ con cả. - Chính Quốc! Mau lại đây giúp anh đi! Yah, mấy thằng kia!!! _ Thạc Trân không ngừng dùng xẻng xúc tuyết ở xung quang vào trong xô cho mấy đứa trẻ đang ném tuyết phía trên. Chí Mẫn thì hoàn toàn chìm đắm trong cuộc chiến, được lũ trẻ đệ lên chức chỉ huy, miệng liên tục không ngừng truyền ra mệnh lệnh. - Chính Quốc! Qua đây giúp tôi đi!!! _ Kim Thái Minh ở bên kia cũng quay sang tìm đồng bọn mà gân cổ gào lớn. - Không được, cậu phải sang đây cho anh!!! _ Thạc Trân không vừa cãi lại. - Em sao? _ Cậu khó xử chỉ vào mình. Phát hiện Kim Nam Tuấn diện vô biểu tình, lạnh lùng cứng ngắc ngồi gần Thạc Trân, cậu mới vội thốt đại lí do. - E...em không muốn, lạnh lắm không chơi đâu. _ Nói xong chúi lại vào trong xe, quả thực, nếu vào chơi cùng không biết cậu sẽ lãnh được bao nhiêu đạn pháo đây... ... - Thái Hanh, anh xem, Bắc Kinh tuyết rơi rồi... _ Bên cạnh lò sưởi, Trịnh Thiên Mỹ thoải mái ngồi trong lòng Kim Thái Hanh để hắn ôm lấy mình từ đằng sau, trên tay cầm một ly cà phê nóng thỉnh thoảng nhấp một ngụm. Nghe người yêu nói vậy, hắn mới ngước lên nhìn, trên TV chiếu một bản tin, nói về trận tuyết đầu mùa đêm qua ở Bắc Kinh và tuyết lớn ở thành phố X... Tuyết rơi rồi, hắn cũng chẳng cảm thấy lạ lẫm gì bởi vì ở chỗ hắn hiện tại tuyết đã bao phủ khắp nơi rồi, nhưng chỉ là hình ảnh một người bỗng xẹt qua trong đầu hắn. Điền Chính Quốc... - Thái Hanh? Anh sao vậy? _ Không nghe hắn trả lời mình, Trịnh Thiên Mỹ khó hiểu hỏi lại hắn. - Không có gì, thời tiết lạnh như vậy, em phải luôn giữ ấm cho bản thân đấy. _ Bỏ qua hình bóng kia, hắn nhẹ hôn lên trán cô một cách yêu thương, khẽ siết chặt cô hơn vào lòng mình. ... - Điền Chính Quốc, trời lạnh như vậy, cậu phải biết giữ ấm cho bản thân chứ? _ Cả hai vừa mới đem thêm củi vào phòng của mấy đứa trẻ, hoàn thành công việc, dưới cơn mưa tuyết, Kim Thái Minh cùng Điền Chính Quốc đi từ hậu viện ra chỗ đậu xe. Cô nhi viện này đã cũ kĩ đến mức có thể nghĩ đến từ tồi tàn, nhưng mãi cũng không có đủ tiền để tu bổ sửa chữa lại, trong phòng cách nhiệt không tốt, cho dù có lò sưởi vẫn cảm thấy rất lạnh. Nghe nói trước đây Thạc Trân rời đi, Lộc lão gia đã cho cô nhi viện một số tiền lớn, vừa lúc trong cô nhi viện có một đứa trẻ bị bệnh nặng, số tiền kia vừa đủ để trị bệnh cho nó. Hiện tại so với việc ở trong nhà thì ngồi trong xe vẫn ấm hơn. Dưới làn tuyết, Kim Thái Minh cau mày, nhịn không được áp tay lên khuôn mặt trắng bệch sắp trở nên cứng nhắc vì lạnh của cậu. - Aizzz, tôi không sao, mặc tôi đi, tôi tự biết mà hìhì, các sơ cùng bọn trẻ còn chịu được, tôi là thanh niên khỏe mạnh lại không chịu được sao? Haizzz, đây mới chỉ là mới bắt đầu vào đông thôi. _ Điền Chính Quốc cười cười, gỡ đôi tay ấm áp của Kim Thái Minh khỏi má mình. - Đừng lo, mai tôi sẽ cho người đem thêm nhiều chăn cùng áo ấm đến cho họ, nếu có thể tôi cho họ sửa luôn... Mau mau đi vào xe đi, trông cậu sắp đông lại luôn rồi kìa. _ Kim Thái Minh lên tiếng thúc giục. Đến khi vừa vào trong xe liền vội vàng tăng nhiệt độ trong xe lên, khuôn mặt cậu mới dần hồng hào trở lại. - Người giàu như các cậu tiêu tiền không cần so đo gì hết... _ Chính Quốc đang khoác thêm áo lên người bâng quơ nói một câu. - Sao vậy, không thích à? _ Kim Thái Minh đem máy tính ra tiếp tục làm việc. Kim Thái Hanh cũng thật vô tâm, cư nhiên chạy sang Mĩ, để cho anh xử lí rất nhiều việc, may mắn còn có đám người Kim Nam Tuấn, không thì thật sự anh đã phát điên từ lâu rồi. - A! Thích chứ, cậu thật tốt, cảm ơn cảm ơn... _ Cậu cười tít mắt, sau đó lại lục đục muốn ra ngoài. - Cậu làm việc đi, tôi tới xe Thạc Trân ca đây, Chí Mẫn chắc cũng đang ở đó. _ Chính Quốc nói vài câu, không đợi anh trả lời đã nhanh chóng đi tới xe Kim Nam Tuấn, quả nhiên Chí Mẫn đang ở đây, còn có Trịnh Hạo Thạc nữa. - Chính Quốc, mau vào trong nhanh lên. _ Thạc Trân nhìn thấy cậu tiến tới liền gọi cậu nhanh chóng vào trong xe. - Mọi người đang nói chuyện gì vậy? _ Từ bên người đã nhìn thấy Thạc Trân cùng Chí Mẫn đang hứng thú nói về chuyện gì đó. Thạc Trân liên tục ra đề xuất mới, nhưng Điền Chính Quốc không lạ gì nữa, bởi vì đã nghe Thái Minh nói qua rồi. Chiều hôm đó, tuyết ngừng rơi, không khí có ấm hơn một chút, cả nhóm quyết định trở về Bắc Kinh, trở về với cuộc sống bận rộn thường ngày.