[Trên đường tới thành phố X, xe của Kim Thái Minh...] Từ lúc bắt đầu đi, trên xe hoàn toàn im lặng, Kim Thái Minh thì tập chung lái xe, vốn muốn nói chuyện với cậu, nhưng lúc quay sang thì thấy cậu tâm trạng nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe vẫn chạy tấp nập, cùng những tóa nhà thắp sáng lung linh rực rỡ... Muốn nói gì đó với cậu nhưng lại thôi... - Thái Minh?... _ Bỗng nhiên cậu lên tiếng, đôi mắt vẫn không chuyển dời... - Ừ... - Cậu có thể cho tôi biết, Thái Hanh... Anh ấy hiện tại có khỏe không? Hóa ra, em đang nghĩ về anh trai tôi? - Tôi... _ Anh lưỡng lự vài giây, thực ra, giữa anh và Kim Thái Hanh, mối quan hệ từ trước đến nay không mấy thân thiết với nhau, anh trai lạnh lùng khó gần, còn anh thì... Có chút đỡ hơn. Học tập từ bé đã xa nhau, trong khi bản thân phải trải qua đủ 12 năm đèn sách, thì Kim Thái Hanh chỉ cần 7 năm đã xong trung học, dư cả thời gian lăn lội trong hắc đạo, đến 18 tuổi lại đủng đỉnh cắp sách tới học đại học, có phải đã quá rảnh rỗi rồi hay không? Chuyện hắn tới Mĩ công tác, anh còn chưa hiểu hết tình hình bên đó, một năm gọi điện thoại với nhau không đủ năm lần thì làm sao anh biết hiện tại hắn thế nào? - Tôi... tôi cũng không rõ nữa, hay để tôi gọi anh ấy giúp cậu... _ Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, anh cũng không nỡ làm cậu mất hết hi vọng đành vội vàng tấp xe vào lề đường tìm điện thoại. - Thôi, không cần... Chính tôi mang tiếng làm vợ, mà còn không biết chuyện gì cũng đã xấu hổ lắm rồi... _ Cậu ngăn tay anh lại, môi kéo lên một nụ cười gượng. Hàng mi không che dấu được tia thất vọng trong đáy mắt. - Ngày mai tôi sẽ cho người tìm hiểu giúp cậu. _ Anh thở dài nhìn cậu một hồi, sau đó mới bắt đầu khởi động xe tiếp tục đi, tránh việc không đuổi kịp hai xe kia... ... - Chính Quốc, tuyết rơi rồi, khoác thêm áo đi... _ Nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng trong không trung, anh quay sang nhắc nhở cậu. Tuy trong xe có điều hóa nhưng thực sự, nên khoác thêm chút áo. - Tuyết rơi rồi... Đẹp thật đó... _ Cậu vô thức cười ngây ngô, vội hạ kính xe xuống hơi đưa tay ra hứng lấy tuyết. - Người ta nói, tuyết đầu mùa có thể ước một điều ước nhưng tôi không tin đâu... Nếu số phận đã là như vậy, cái gì đến sẽ đến, cái gì vốn sẽ không đến tuyệt đối dù có cưỡng cầu cũng không được, ước này ước nọ, nếu không thực hiện được càng khiến con người ta thất vọng hơn thôi... _ Chính Quốc nhìn ra ngoài, đôi mắt ánh lên sự bi thương. Kim Thái Minh không trả lời, mắt khẽ lướt qua cậu. Thật muốn ôm Điền Chính Quốc vào lòng, muốn được đường đường chính chính yêu thương, bảo vệ cậu,... Nhưng... Có phải xa vời quá không? ... Vài giờ sau đó, ba chiếc xe dừng trước cửa cô nhi viện, tại vùng ngoại ô vắng vẻ phủ đầy tuyết trắng, đống lửa cháy đỏ rực giữa sân cô nhi viện, cùng những đứa trẻ hồn nhiên, hò hét gọi nhau thêm củi vào, khiến lòng người lạnh băng dần trở nên ấm áp. - Mấy đứa ơi, xem ai về đây này. _ Chí Mẫn vừa bước ra khỏi xe đã lớn giọng thông báo. - Ah! Anh Chí Mẫn, anh về rồi! _ Lũ trẻ bỏ mặc sự giá lạnh của băng tuyết, cùng ùa chạy tới chỗ của cậu đang đứng, vui mừng ôm chầm lấy cậu. - Ừ, anh về rồi, nhớ mấy đứa quá đó. Đây, xem ai về cùng anh này. _ Chí Mẫn né sang một bên, từ đó lũ trẻ có thể nhìn thấy nhóm người đang đứng đằng sau. - Đó là? _ Lũ trẻ ban đầu cảm thấy tò mò không biết họ là ai, chỉ có thể nhìn nhau gãi gãi đầu. Bỗng nhiên, một đứa trẻ vỗ tay một cái, đôi mắt sáng lên như vừa phát hiện ra báu vật, có vẻ như nó là đứa lớn nhất trong đám. - A! Là anh Thạc Trân, là anh Thạc Trân đó! Anh Thạc Trân đã trở về rồi! Những đứa trẻ khác theo đó mà reo lên vui vẻ, người anh lớn của chúng nó đã trở về rồi. - Mấy đứa có vẻ quên anh rồi nhỉ? _ Thạc Trân bật cười, nhìn một lượt đám trẻ. - A!!! _ Chúng hét lên, đồng loạt nhào tới ôm lấy y. Y cũng rất vui vẻ ôm lấy chúng. - Làm sao quên anh được ạ? Đều do Thạc Trân ca của bọn em mấy năm nay đẹp trai hơn rất nhiều thôi. _ Lũ trẻ bắt đầu giải thích. - Đúng đúng, là do anh khác quá thôi. - Hừ, điều đó là tất nhiên rồi, còn phải để mấy đứa nói ra sao? _ Thạc Trân cười cười, làm bộ đưa tay lên vuốt vuốt tóc, ra vẻ kiêu ngạo. - Thạc Trân ca, họ là? _ Bọn trẻ thắc mắc chỉ những người còn lại. - Đây là anh Chính Quốc, đây là Thái Minh, đây là Kim Nam Tuấn,... ờm, là chồng của anh. Còn đây là Trịnh Hạo Thạc, bạn trai Chí Mẫn... _ Thạc Trân đứng lên giới thiệu, cũng không ngại nói ra quan hệ của mình và Kim Nam Tuấn, vì y biết, bọn trẻ sẽ không để ý chuyện này đâu. Nguyên nhân chính là vì cô nhi viện này nằm đằng sau một nhà thờ, tuy ở đây có chút vắng vẻ, nhưng nhà thờ đó thường được chọn làm nơi tổ chức kết hôn của các cặp đôi đồng tính, lũ trẻ đã chứng kiến nhiều rồi, nên chẳng có một tia kì thị nào, không những thế, mỗi khi có lễ kết hôn nào được diễn ra, chúng còn không ngại chạy tới quét dọn, trang trí lễ đường. - Bọn em chào các anh, cảm ơn đã đến với bọn em... _ Những đứa trẻ lễ phép cúi đầu. - Đều đã về cả rồi... _ Một người phụ nữ đã lớn tuổi mặc trên người trang phục nữ tu sĩ, bên cạnh có nhiều sơ trẻ tuổi hơn cẩn thận dìu từng bước đi... - Chào các sơ... _ tất cả đề cúi chào. - Sơ Hạ, sơ lại ốm nữa sao? _ Chí Mẫn lo lắng đi tới đỡ bà. - Đều là thời tiết như vậy nên có chút không khỏe thôi, đừng lo lắng, không sao cả đâu. - Sơ Hạ, con đã về rồi... _ Thạc Trân đứng lên, nở một nụ cười, cúi người với bà. - Xin lỗi các sơ, con đã lâu như vậy mới trở về... - Sao vậy hả? Đã về rồi, sao không mau vào trong đi? Ai cũng bận việc của mình, không sao cả... Về là tốt rồi... Mau mau vào trong... _ Sơ Hạ thúc giục bọn họ vào. - Thời tiết như vậy còn chạy về đây, ta còn chưa kịp trách mắng các con đâu... Còn đám nhóc này, mấy giờ rồi còn chưa chịu đi ngủ hả? _ Bà vừa đi vừa trách mắng họ. Suy cho cùng khi nghe tin bọn họ đang trên đường tới đây, bà đã rất lo lắng, sau khi nghe điện thoại, đã ở lì trong nhà thờ để cầu nguyện. .... Bởi vì thời điểm họ tới đã khuya, mặt đường phủ tuyết, trơn trượt, cho dù đều là ba chiếc siêu xe nhưng không thể liều mạng đi nhanh được, vậy nên lúc tới nơi mới phát hiện họ chậm hơn 3 giờ đồng hồ. Sơ Hạ trước khi họ tới đã cho các sơ khác chuẩn bị canh nóng đợi sẵn, lo sợ bọn họ sẽ bị nhiễm lạnh. Uống canh nóng xong, Chí Mẫn và Thạc Trân dìu sơ Hạ về phòng, còn những người còn lại chuẩn bị chỗ ngủ của mình trong xe. ... - Thái Minh, nãy tôi có mua chăn, đây là của cậu. _ Chính Quốc lôi một chăn trong bọc ra, đưa một tấm cho Kim Thái Minh đang chăm chú xử lí việc trên máy tính. - Cảm ơn cậu... _ Anh nhận lấy chăn từ cậu. - Tôi ngủ trước đây, cậu cũng nhanh chóng đi ngủ đi. _ Chính Quốc quấn chăn lên người, quay người ra ngoài cửa xe, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Kim Thái Minh khẽ mỉm cười, điều chỉnh lại điều hoà trong xe, cất hết công việc, cũng quấn chăn lên người, an tĩnh nhìn cậu ngủ, bản thân thấy hạnh phúc làm sao.