... - Kim tổng, cô Cindy đã tới rồi, cô ấy đang đợi ngài ở ngoài... - Cho cô ấy vào đây đi, sau đó đừng để ai vào đây... _ Người đàn ông ngồi trên ghế bành đắt tiền đang cầm xem một xấp ảnh dày của một người nào đó nhướng mày trả lời, gương mặt lạnh lùng thường ngày hiện tại lại có thể nhìn thấy một chút ôn nhu mỏng manh. Đặt xấp ảnh xuống bàn quay ghế hướng ra lớp kính thủy tinh đằng sau, nơi có thể nhìn thấy bầu trời xanh và những tòa nhà khác nở một nụ cười, tuy nhiên nữ thư kí chắc chắn sẽ không nhìn thấy cảnh đó, nghe xong mệnh lệnh từ tổng tài cô đã vội vàng rời khỏi phòng. Sau khi cửa phòng đóng lại không lâu nó lại được mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào. - Thái Hanh... _ Giọng nói dịu dàng vốn có đánh thẳng vào trái tim người đàn ông đang ngồi ở đằng kia. - Thái Hanh à... _ Cô nhanh chân chạy đến bên hắn, ôm hắn từ đằng sau, lúc đi qua bàn làm việc, nhìn thấy xấp ảnh toàn là hình ảnh của cô thì hài lòng mỉm cười... - Em rất nhớ anh... _ Nũng nịu dụi đầu vào cổ hắn khi không thấy hắn phản ứng gì. - Thái Hanh, anh giận đúng không? Khi em rời, anh giận em đúng không? Em xin lỗi, em sai rồi, em sai rồi Thái Hanh, em nhớ anh... _ Nước mắt rưng rưng muốn khóc, Trịnh Thiên Mỹ liên tục nhận lỗi về mình, thành công lấy được một cố đau xót dâng đầy trong trong mắt Kim Thái Hanh. - Thiên Mỹ, không phải như vậy... Đừng khóc mà, mau để anh ôm em một chút. _ Hắn mỉm cười ôn nhu dỗ dành cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng mình. - Đúng là anh giận, nhưng không phải là anh giận em, anh giận người khiến em phải rời khỏi anh. Hiện tại, anh sẽ không để kẻ nào khiến em chịu ủy khuất, khiến em phải rời khỏi anh lần nào nữa... _ Hắn vỗ nhẹ lên lưng cô, nhỏ giọng an ủi. - Thái Hanh!!!... _ Trịnh Thiên Mỹ bỗng nói lớn, đẩy mạnh Kim Thái Hanh, đồng thời tự mình thoát ra khỏi cái ôm của hắn. - Anh đã kết hôn rồi Thái Hanh rồi, chúng ta... Chúng ta là không thể... - Đừng lo, em mới là người anh muốn cưới, người anh muốn chung sống chính là em chứ không phải Điền Chính Quốc... - Nhưng mà cậu ấy... Ưm _ Trịnh Thiên Mỹ tỏ ra do dự liền bị hắn ấn xuống một nụ hôn cuồng nhiệt, cô thỏa mãn đáp trả. Hắn không hề hay biết người hắn yêu trong lòng đang dâng lên một nụ cười quỷ dị, lạt mềm buộc chặt, chính là cách cô có thể giữ chặt Kim Thái Hanh bên cạnh mình. - Người ngoài không hề biết anh đã kết hôn, em xem, anh không hề đeo, trái tim anh là em nắm giữ, em còn không tin anh sao? _ Hắn nói thầm bên tai Trịnh Thiên Mỹ, sau đó điên cuồng hôn lên cổ của cô ta. - Ưm ư... Thái...ư... Trịnh Thiên Mỹ rên lên kiều mị, khơi lên dục vọng đang dần bốc cháy trong người Kim Thái Hanh. Đôi tay đã sớm luồn lên chiếc váy trắng rộng rãi của Trịnh Thiên Mỹ mà cởi bỏ hết nội y, thỏa mãn nhào nặn. Trịnh Thiên Mỹ cũng không vừa, vội vã cởi quần áo trên người Kim Thái Hanh xuống, bỏ qua dáng vẻ hiền lành ngây ngô do dự, hiện tại là người đàn bà phóng túng mong muốn giải tỏa ngọn lửa dục vọng do Kim Thái Hanh châm lên. - Thái...Ưm ư... Mau vào... Cầu anh...ư a... _ Trịnh Thiên Mỹ với đôi mắt bị tình dục bao phủ, rên rỉ hướng Kim Thái Hanh cầu hoan ái, đôi tay mảnh mai xinh đẹp cầm lấy phân thân đã cương cứng đặt trước cửa hoa huyệt giữa đôi chân thon dài trắng nõn đã tự động dang ra, chà xát trước cửa huyệt cầu xin hắn. Kim Thái Hanh không nhiều lời, trực tiếp đặt Trịnh Thiên Mỹ xuống chiếc ghế bành làm việc của hắn, bắt đầu cuộc hoan ái cuồng loạn. ----Cắt! Cắt! Cắt! Ta chịu đủ rồi---- Choaangg Ly nước thủy tinh vừa được đặt bên mép bàn của Chính Quốc không rõ lí do bỗng nhiên rơi xuống sàn đá... Vỡ tan... Chính Quốc bị giật mình vội chạy đi tìm dụng cụ quét dọn, lúc đem đồ quét dọn quay trở lại, không cẩn thận giẫm phải vết nước lênh láng trên sàn lúc chiếc li bị vỡ mà ngã xuống. - Ah... _ Chỉ kịp hét lên một tiếng, đau đớn lan ra khắp cơ thể, vì cú ngã rất mạnh nên Chính Quốc cảm thấy bản thân đau đến mức không thở nổi nữa rồi. Muốn bật khóc thật to như đứa trẻ, nhưng như vậy lấy ai dỗ dành cậu đây? Cố kìm nén cơn đau ít thở thật sau để lấy lại hơi thở cùng bình tĩnh, sau đó mới phát hiện tay phải của mình đang chảy máu rất nhiều bởi vì lúc bị ngã đã vô ý chống tay phải đống vụn thủy tinh. Nhăn mặt dùng sức đứng dậy, men theo bức tường đi tìm dụng cụ y thế, tay trái lành lặn đôi lúc lại đưa lên đặt trên ngực trái vô cớ ẩn ẩn đau đớn. Nhẹ nhàng gắp các mảnh thủy tinh ra khỏi cánh tay cùng bàn tay phải, sau đó xử lí qua loa vết thương một chút. Điền Chính Quốc bỗng nhiên bật khóc, nghĩ tới những lúc nhìn thấy Kim Nam Tuấn ôn nhu quan tâm Kim Thạc Trân, chỉ cần Thạc Trân sơ xảy để dao cắt phải tay, hắn sẽ nhăn mặt lo lắng đòi đưa y tới bệnh viện kiểm tra, hay những lúc nhìn họ ngọt ngào nói chuyện cùng nhau... Điền Chính Quốc cực kì ganh tị với y. Lén lúc tưởng tượng ra nếu như cậu và Kim Thái Hanh cũng như vậy, trái tim lại ấm áp, hạnh phúc biết bao... Nhưng đến lúc thoát ra khỏi những ảo cảnh kia, trái tim ban đầu ấm áp bao nhiêu lại trở nên lạnh lẽo đau đớn bấy nhiêu. Đau đến tâm tê phế Hưởng... Hiện tại cảm thấy nhớ Kim Thái Hanh vô cùng... Không biết hắn có khỏe hay không? Giờ này đang làm gì? Cả người bỗng chốc cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn cùng cực, vốn dĩ mười mấy năm nay vẫn có thể sống tốt một mình nơi xứ người, vậy tại sao hiện tại lại cảm thấy cô đơn đến vậy? Thái Hanh... Em nhớ anh... Thái Hanh...? Trái tim của em thực đau... Làm sao đây?