- Chính Quốc... _ Thạc Trân lo lắng nhìn cậu mê man trên giường, lúc nhìn cậu nằm bất động trên sàn nhà, quả thật, đã dọa y chút nữa là muốn ngất theo. - Haizzz, Điền thiếu gia vẫn chỉ là nguyên nhân cũ cộng thêm tinh thần giảm sút, hiện tại cậu ấy đang ngủ tránh quấy rầy cậu ấy, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lại, nhưng mà sẽ không nhanh như mọi lần n... À, Thạc Trân, cậu có thể nói dùm với người gây ra chuyện này hay không? Cứ như vậy thì không ổn đâu, liên quan đến thần kinh rất nhiều... _ Vị bác sĩ điều trị thường xuyên của cậu lo lắng dặn dò. - Vâng, bác sĩ Cao, cảm ơn anh... Những ngày này phiền anh chú ý chiếu cố cậu ấy một chút nha. _ Vị bác sĩ Cao kia cũng là người quen của Thạc Trân, tuổi tác cũng gần bằng y mà thôi nên có thể gọi là bạn bè. - Không có gì, đều là chỗ quen biết cả, cậu ấy là bạn cậu, vậy cũng là bạn của tôi rồi.... - Haha, cảm ơn cảm ơn, haha... - Ờm, hiện tại tôi phải tới phòng của bệnh nhân khác, khi khác gặp nhau uống nước trò chuyện... _ Bác sĩ Cao nâng tay lên coi đồng hồ, đẩy đẩy gọng kính. - Được, vậy không làm phiền anh nữa bác sĩ Cao. Bác sĩ Cao rời đi, Chính Quốc cũng vừa tỉnh ngủ. - Thạc Trân ca... - A... Chính Quốc, cậu tỉnh lại rồi, tôi làm ồn quá sao? - Thạc Trân ca, phá hỏng bữa cơm tối của anh rồi, thực xin lỗi... _ Khuôn mặt tái nhợt, vẫn rối rít nhận lỗi về mình. - Ai nha, lần trước tôi đã dặn cậu rồi, gọi tôi hai chữ Thạc Trân thôi không được hay sao? _ Thạc Trân vẻ mặt mếu máo, thiếu điều muốn rơi nước mắt nhìn người trên giường. - Haha, không thể không thể, anh hơn tôi những 2 tuổi cơ mà... _ Chính Quốc bật cười cố cãi. - Không sao không sao, tôi cho cậu coi tôi là bạn cơ mà... - Thạc Trân ca, ca nên chấp nhận sự thật đi... - Haizzz... _ Thạc Trân thở dài, ừ y thật sự chính là hơn cậu 2 tuổi, phải chấp nhận thôi... .... Lần này coi như Thạc Trân không muốn để ý chuyện giữa cậu và Kim Thái Hanh nữa, bởi vì y cho rằng tên họ Kim kia lại lên cơn thôi. Cho nên cho qua đi... ... - Bác sĩ Cao, tôi đã có thể xuất viện hay chưa? Tôi cảm thấy tôi rất rất khỏe... Hơn nữa tôi cũng không muốn nằm viện nữa. _ Chính Quốc nhìn bác sĩ và y tá đang kiểm tra cho mình e dè kéo góc áo của bác sĩ Cao đưa ra ý kiến của mình. - Cậu nghĩ thử nếu tôi đồng ý cho cậu xuất viện trước thì Thạc Trân có đồng ý hay không? - Tôi sẽ năn nỉ Thạc Trân mà... _ Giọng cậu hơi giống như đứa trẻ đang làm nũng, không khỏi khiến bác sĩ Cao phải đứng người. - Thạc Trân... - Ai nói tên tôi đó, gọi tên tôi làm gì? Nhớ tôi quá phải không? _ Thạc Trân cười tươi roi rói, hớn ha hớn hở xách túi to túi nhỏ toàn hoa quả cùng đồ ăn dinh dưỡng tiến vào. - Thạc Trân ca ca~ - Thạc Trân, Chính Quốc nói muốn xuất viện, tôi thấy tình trạng của cậu ấy không xấu, về nghỉ ngơi ở nhà tinh thần sẽ tốt hơn. - Thạc Trân ca, ở đây thực chán nha, anh lại bận công việc, mà em đã khỏe rồi... _ Chính Quốc ủy khuất nói, thiếu điều muốn rớt nước mắt. - Haizz, được thôi, tôi cũng không phải bác sĩ... _ Thạc Trân cảm thấy gần đây y thường xuyên luôn bất lực trước Điền Chính Quốc. - A, cảm ơn anh, Thạc Trân, vậy, anh đi làm thủ tục giúp em đi nha. Em sẽ thu dọn đồ ngay... _ Chính Quốc vui vẻ thu dọn đồ đạc của mình. - Haizzz... _ Y bất lực thở dài, theo sau bác sĩ Cao đi làm thủ tục xuất viện. Sau khi hai người kia vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Điền Chính Quốc thu lại gương mặt tươi cười, hàng mi u sầu rũ xuống. Nằm viện đã nhiều ngày như vậy, chẳng thấy ai khác đến thăm cậu ngoài bác sĩ Cao, Thạc Trân và y tá... Chạnh lòng một chút nhưng vì cậu không cho Thạc Trân nói với người khác nên chẳng ai biết cả. Thái Minh đã bận việc học tập còn phải lo chuyện hắc bang, còn ba mẹ Kim cậu không muốn bọn họ lo lắng. Ngoài ba người này ra vẫn còn Kim Thái Hanh, hắn là người cậu luôn ngóng trông chờ đợi, muốn hắn trở về, muốn hắn tới thăm cậu... Hai ngày trước bỗng nhiên sốt cao, là 41°C, con người ta khi bị ốm là lúc yếu đuối nhất, bao nhiên lớp vỏ bọc kiên cố đều bị phá bỏ, cậu cũng vậy, trong lúc mê man đã bật khóc gọi tên hắn, khiến bác sĩ cùng y tá đang vội vàng tìm phương pháp nhanh chóng hạ sốt cứu cậu một phen kinh ngạc cùng thương cảm cho cậu. Vì sao lại như vậy? Bởi vì cậu nhớ hắn... Bởi vì hắn là người thân duy nhất của cậu, là gia đình của cậu. Bởi vì, người cậu yêu là hắn, là Kim Thái Hanh. "Người đó... sẽ là của tôi chứ?" Tách Nhắm chặt mắt cho giọt nước mắt rơi xuống... Điền Chính Quốc đã trở nên yếu đuối từ khi nào? Là từ khi... Cậu gặp Kim Thái Hanh... ... - Chính Quốc, chăm sóc bản thân một chút, đừng coi bệnh viện như công viên, khu mua sắm cũng như nhà trọ mà cứ vài ba hôm lại đến đây trọ nhé, cơm bệnh viện không ngon chút nào đâu. _ Bác sĩ Cao mỉm cười dặn dò cậu, tay theo thói quen luôn đút trong túi áo. - Tôi biết rồi, bác sĩ Cao, cảm ơn anh những ngày qua đã giúp tôi. - Sức khỏe không bình thường thì gọi cho tôi, chúng ta là bạn, còn nữa, bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bản thân phải thương tổn. Tôi không biết cậu và người kia, ờm, xin lỗi, cậu và Kim Thái Hanh là quan hệ yêu đương hay tình nhân và tôi cũng không biết cậu có yêu anh ta sâu đậm hay bất cứ lí do nào thì cũng nên nếu có thể thì kết thúc với anh ta rồi tìm một người khác tốt hơn để yêu, bởi vì theo tôi nhìn thấy, Kim Thái Hanh là người không tốt một chút nào, đặc biệt là hắn đã khiến người tốt như cậu nhiều lần phải nhập viện đến vậy... - Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã quan tâm tôi, chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi biết làm như thế nào mà... Tạm biệt... _ Cậu mỉm cười trả lời sau đó xoay người ra khỏi bệnh viện. Đằng sau bác sĩ Cao chỉ có thể thở dài nhìn bóng lưng cô đơn của cậu. Trong những ngày qua, anh nhiều lấn nhìn cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng đôi mắt ngưỡng mộ để nhìn theo một vài cặp đôi đang đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, mà trong đó một trong hai người trongcác cặp đôi kia, một người đang là bệnh nhân... Anh nhìn thấy cậu trong cơn mê man vừa khóc vừa gọi đi gọi lại cái tên Kim Thái Hanh, cứ thắc mắc người khiến Điền Chính Quốc thành ra như vậy là tên khốn nào, hóa ra lại là Kim tổng tài của Kim thị... ...