Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, mối quan hệ giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tuy không có chút tiến triển nào khá hơn, theo cậu là vậy, bởi vì hắn nói chuyện với cậu rất ít, vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng mà ít nhất, cậu vẫn có thể được đợi hắn đi làm trở về hằng ngày, sau đó đưa hắn ly nước, nhìn hắn tập trung làm việc trong thư phòng. Tự tay làm bữa sáng cho hắn, giúp hắn thắt cà vạt, trong lúc rảnh rỗi sẽ dọn dẹp nhà cửa, là ủi quần áo cho hắn... Chỉ vậy thôi cậu cũng cảm thấy hạnh phúc, bởi vì ít nhất, đây là mái ấm của cậu và hắn...là người nhà của cậu...
Thời tiết mùa thu với những cơn gió se se lạnh, trên mạng tràn ngập phong trào đan móc các loại khăn mũ, Điền Chính Quốc cũng có chút hứng thú với việc này, liền nhân tiện những lúc rảnh rỗi sẽ lên mạng xem các video hướng dẫn đan móc, rồi mua ngay một bộ đầy đủ kim đan cùng rất rất nhiều len để tập.
Reng...reng...
- Thái Minh?...
"Chính Quốc, đã lâu không gặp..." _ Kim Thái Minh giọng ôn nhu nhẹ nhàng nói qua điện thoại, hiện tại anh đang vừa học đại học vừa giúp Kim Thái Hanh quản lí hắc bang, tuy rằng hắn thường cúp tiết, nhưng đều vì chuyện trong bang nên cũng không có thời gian gọi cậu.
- Học hành thế nào? Tốt không? _ Cậu cười nhẹ, khóe miệng nâng lên nụ cười hiếm hoi đẹp tựa đóa hoa nở trên tuyết.
"Ừm, rất tốt... Cậu hiện tại thế nào? Anh Thái Hanh với cậu... À, ý tôi là, theo như tôi biết hiện tại Kim thị rất bận rộn..."
- Rất tốt, chúng tôi hiện tại rất tốt...
"Ừmm... Nhưng mà Chính Quốc à... Dù sao tôi biết hôm nay cậu ở nhà một mình, đúng lúc chiều nay không có tiết, rất rảnh... Lát nữa... Có thể hay không cùng tôi ăn trưa? Sau đó đi dạo một chút? Đã lâu như vậy..." _ Tiếng Thái Minh ngập ngừng, trái tim đập rộn lên khẽ thầm rủa trái tim hiện tại như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Đây là yêu chứ đâu? Anh khẽ mỉm cười với suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình.
- Hôm nay sao? Ừmm... _ Do dự nhìn đống len trong giỏ.
"Nếu cậu không muốn cũng chẳng sao, xin lỗi... Không làm khó cậu..." _ Thái Minh đầu bên kia giọng hơi lặng xuống, có thể cảm nhận được có chút rầu rĩ trong đó.
- Ah... Không sao... _ Cậu vội vã ngăn anh lại.
- Vậy... Cậu qua đón tôi đi...
- Được, cảm ơn, tôi qua ngay đây. Hơi tiếc nuối liếc nhìn lại len trong giỏ, nhưng tính cách của Điền Chính Quốc không cho phép cậu khiến người khác thất vọng, với lại, dù sao cũng đã lâu không gặp Thái Minh, đi ăn trưa, tiện thể tới siêu thị vài vòng tiếp tục chọn len, dự định sau khi khả năng đan móc tốt lên một chút sẽ tự tay đan cho Kim Thái Hanh một cái khăn quàng cổ, dù sao hắn sinh vào cuối tháng 12, lúc đó vừa trùng hợp là mùa đông. Hay mua chút đồ ăn về làm món mới cho Kim Thái Hanh?
Nghĩ tới đây, đột nhiên cao hứng trở lại. Mau chóng lên lầu thay đồ.
15 phút sau, Thái Minh đã xuất hiện ngay trước cửa nhà Điền Chính Quốc, còn vui vẻ huýt sáo, khiến cậu không khỏi bật cười.
- Chính Quốc, nhà hàng này làm đồ ăn rất ngon, lâu ngày không gặp tôi lại thấy cậu gầy như vậy, ăn nhiều vào nhé! _ Thái Minh đối diện nhẹ nhàng nói với cậu, đồng thời đem một cái đùi gà vào bát của cậu. Tất cả món anh gọi đều là những món ăn bồi bổ sức khỏe, sau khi nhìn thấy cả người cậu đã gầy hơn trước rất nhiều của cậu.
- Thái Minh, tôi có thể tự lấy, cậu như vậy làm tôi không được tự nhiên cho lắm.
- Gì chứ? Chúng ta không phải là bạn sao? Đừng ngại, vì muốn ăn trưa cùng cậu hôm nay mà tôi đã cố gắng đẩy nhanh công việc đó, cậu đừng như vậy được không? _ Anh giả vờ trách móc cậu.
- Ah, xin lỗi... _ Cậu cúi đầu.
- Nếu cảm thấy có lỗi thì nên ăn nhiều vào cho tôi, rõ chưa? Nào, nếm thử cái này đi... _ Anh mỉm cười, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu, còn chủ động róc xương trong thịt ra giúp cậu...
Tuy vậy, tất cả hành động thân mật này đều đã thu hết vào ánh mắt lạnh lẽo của một người.
Trong tâm không rõ nguyên do nổi lên giông bão.
Kim Thái Hanh cùng đối tác ra ngoài ăn trưa, trùng hợp lại vào nhà hàng mà Chính Quốc cùng Thái Minh đến. Bởi vì nhà hàng có thiết kế đặc biệt, cả nhà hàng chia ra rất nhiều gian nhỏ mà vách tường đều là thủy tinh, vậy nên khi hắn nhìn thấy cảnh tượng thân mật kia, cả Thái Minh và Chính Quốc đều không nhận ra. Cho nên suốt cả bữa ăn, tâm trạng Kim Thái Hanh thực sự không tốt chút nào.
Một giờ sau, hắn cùng đối tác cũng đã ăn uống, bàn việc xong xuôi.
- Kim tổng, hợp tác lần này đều là nhờ ngài đã chiếu cố tập đoàn chúng tôi. _ Vị giám đốc đối tác kính cẩn, cười tươi như hoa, sau khi có thể kí được hợp đồng với tập đoàn lớn như Kim thị, quả thật ông ta còn đang nghĩ mình đang nằm mơ đi.
- Giám đốc Trương đã quá khách sáo rồi, chúng tôi chỉ là nhận ra tiềm năng khi đầu tư vào dự án của các vị mà thôi... Hiện tại tôi còn việc bận, nếu có vấn đề gì các vị có thể liên lạc với thư kí của tôi, tôi đi trước... _ Hắn nói xong cúi nhẹ đầu, liền xoay người rời đi, tính khí và quyền lực của Kim Thái Hanh, người trong thương trường đều biết, hắn rời đi như vậy, mấy vị giám đốc kia không những không cảm thấy khó chịu với cách cư xử với tiền bối như thế, mà còn cảm động đến muốn cảm ơn, trong lòng như đang bắn pháo hoa, khẽ thở phào một cái sau khi phải chịu đựng khí áp lớn từ hắn tỏa ra, có người còn vội đem khăn trong túi lau vội mồ hôi trên mặt.
Yên lặng ngồi trong xe, đúng lúc nhìn thấy Chính Quốc cùng Thái Minh đi ra bãi đậu xe, mà ở góc độ từ hắn lại nhìn thấy Chính Quốc được bọc trong áo khoác của Thái Minh, Kim Thái Minh còn ôm vai Chính Quốc từ trong nhà hàng ra tới xe, bộ dạng vội vàng rời đi khiến Kim Thái Hanh cảm thấy máu như đang nóng lên, liền nhanh chóng khởi động xe bám theo xe của họ.
Xe của Thái Minh rất nhanh đi vào một khách sạn, Kim Thái Hanh đợi bên ngoài mười mấy phút không thấy họ trở ra. Lòng như muốn nổi điên, muốn phát tiết. Đơn giản hắn nghĩ... không cho phép người của mình tên đàn ông khác bên ngoài...
Cơn giận không biểu bộ ra ngoài nhiều nhưng không phải không có, đôi mắt lạnh lẽo của hắn là một ví dụ.
Khởi động xe trở về Kim thị với tốc độ kinh người. Sau khi tới phòng làm việc liền mạnh mẽ kéo thư kí mới đang đợi trong phòng làm việc vào phòng nghỉ, không nói năng một lời xé rách chiếc váy ngắn của cô ta ra, trực tiếp đâm mạnh vào cơ thể cô ta mà điên cuồng phát tiết.
"Điền Chính Quốc, hóa ra cậu cũng chỉ như vậy, lâu ngày không làm cậu liền muốn tìm đàn ông?"
Cô thư kí mới ban đầu đau đớn muốn chết đi, nhưng khi định thần lại, liền biến đổi trạng thái, thoải mải rên rỉ tận hưởng khoái cảm, thậm chí tự mình cởi nốt chiếc áo sơ mi phía trên, cầu hắn xoa nắn bộ ngực căng tròn vẫn chưa được thỏa mãn... Đau đớn cùng khoái cảm khiến cô ả không biết xấu hổ mà còn to tiếng rên la, may mắn phòng tổng tài cách âm rất tốt.
Kim Thái Hanh điên cuồng phát tiết, nghĩ tới Điền Chính Quốc cũng đang trong tình trạng dâm đãng như ả thư kí kia, lửa giận lại bùng lên mà tăng thêm sức lực. Muốn dùng dục vọng để xóa đi những ý niệm kia, nhưng cơ hồ hiện tại, dục vọng của hắn không được thỏa mãn... Hắn muốn Điền Chính Quốc.
Và chắc chắn hắn không biết rằng, sau khi hắn rời đi, Chính Quốc cùng Thái Minh cũng vừa đi ra, trong khi khoác trên người Chính Quốc là chiếc áo mới.
Nguyên nhân chính là, trong lúc ngồi đợi tính tiền, nhân viên đi qua vô ý vấp ngã làm đổ nước lên người cậu, khiến cậu toàn thân ướt nhẹp. Bởi vì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, khi nước đổ lên sẽ dán chặt lên cơ thể làm hiện lên làn da trắng bên trong thu hút bao nhiêu ánh nhìn sắc lang, cộng với thời tiết lạnh, nên Thái Minh đã không chậm trễ đem áo khoác của mình khoác cho cậu, thanh toán tiền rồi lái xe đưa cậu tới khách sạn gần đó, đặt vội quần áo mới cùng áo khoác để thay. Không ngờ dẫn đến khiến Kim Thái Hanh hiểu lầm.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
248 chương
25 chương
2794 chương
210 chương