Điền Chính Quốc đang nấu ăn thì nghe tiếng cửa mở, biết là Kim Thái Hanh đã trở về, liền nhanh chóng ra ngoài đón lấy áo khoác như mọi khi, mang theo cả suy nghĩ nghi hoặc khi Kim Thái Hanh lại đột nhiên trở về sớm như vậy.
- Thái Hanh, anh... Hôm nay không cần cùng đối tác đi uống rượu sao? _ Cậu thắc mắc hỏi hắn, chậm rãi bước theo bóng lưng lạnh băng của Kim Thái Hanh.
- Ah... _ Vừa khi nghe cậu hỏi như vậy, cơn giận không tên trong lòng Kim Thái Hanh lại bùng lên, lập tức đứng lại, khiến cậu không để ý mà đâm xầm vào tấm lưng rộng của hắn, cậu khẽ kêu lên.
- Điền Chính Quốc... _ Hắn trầm giọng gọi, trong âm lộ ra không ít sự tức giận.
- ...Có chuyện gì sao?
Nghe cậu trả lời như không có chuyện gì xảy ra, hắn lại trở nên nóng máu hơn. Vài giây sau lại bật cười giễu cợt, xoay người lại đối diện với cậu.
- Điền Chính Quốc, coi cậu trả lời như vậy, có vẻ tự nhiên đến vậy, là quá quen rồi đi...
- Anh... Đang nói gì vậy? _ Cậu khó hiểu.
- Hừ... Trong lúc tôi không có ở đây... Có phải, cậu cảm thấy quá cô đơn đến mức, đi tìm đàn ông... Ngay cả em trai ruột của tôi cũng không ngại? _ Hắn chậm rãi nói, cúi sát tai cậu mà phà hơi thở nam tính, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt cậu.
- Anh... Đang nói gì vậy? _ Cậu khó khăn hỏi, cố gắng tránh né hơi thở từ hắn. Cậu đã làm gì khiến hắn giận sao?
- Đã muốn làm người của tôi, tôi còn chưa đủ thỏa mãn cậu sao? _ Hắn vừa dứt lời, môi lưỡi hôn lên cổ và tai cậu, khiến cậu không tự nhiên mà rụt cổ lại. Hắn như vậy khiến cậu lo lắng vô thức muốn giãy giụa đẩy hắn ra khỏi mình. Nhưng hành động này của cậu càng làm hắn chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn.
- Sao? Lên giường cùng Kim Thái Minh rồi thì đến tôi cũng không đủ để thỏa mãn cậu rồi sao? Có cần tôi làm cậu cảm nhận lại cảm giác đó không? _ Dứt lời thì không nói thêm lời nào nữa mà áp cậu lên tường điên cuồng hôn.
- Thái... Thái Hanh, k...không phải vậy, em không có, Thái Hanh, để em giải thích, Thái Hanh.... _ Cậu sợ hãi la hét lên, cố gắng tránh né những nụ hôn từ con người phía trước.
- Giải thích? Chính tôi thấy cậu vào khách sạn cùng em trai tôi, còn muốn giải thích sao? _ Hắn tức giận quát lớn.
- Không phải vậy... Anh đã hiểu lầm rồi. Tin em được không? Em thực sự không như vậy mà... _ Cậu khóc, giọt nước mắt tủi thân không ngừng rơi xuống gò má.
- Hừ, cậu tham lam cướp đi vị trí của Thiên Mỹ, CÔ ẤY MỚI CHÍNH LÀ VỢ TÔI, cậu nghe rõ không? Hiện tại còn quyến rũ cả em trai của tôi, cậu thấy vậy vẫn chưa đủ sao? Cậu còn muốn gì nữa? Hay sợ rằng tài sản Kim gia không chiếm được toàn bộ.
Sững sờ
Đau đớn
Tuyệt vọng
Ngoài việc đứng trân trân nhìn hắn, cậu biết nói gì đây?
Trong lòng hắn, hóa ra, cậu vẫn vậy, vẫn không thể một lần làm thay đổi vị trí tốt hơn.
Thái Hanh, em đau lắm anh à... Tin em một lần thôi được không?
- Sao vậy? Không còn nói được gì nữa đúng không? Đừng dùng những giọt nước mắt giả tạo kia với tôi, tôi không dễ bị cậu qua mặt đâu. Cả người cậu... Tất cả đều giả tạo. _ Hắn cười lạnh, vùi đầu vào cổ cậu mà hôn, đôi tay bắt đầu cởi quần áo trên người cả hai.
Ngậm ngùi lặng lẽ rơi nước mắt, đôi vai không kìm được mà khẽ run lên... Mặc kệ hắn đang muốn làm gì với mình.
Hóa ra, những gì tôi cảm nhận được từ anh ấy... Vẫn chỉ là tôi tự tưởng tượng ra... Tôi vẫn vậy...vẫn là kẻ thứ ba thất bại...
...
- Điền Chính Quốc, cậu mau kêu lên cho tôi... Mau kêu lên cho tôi... _ Kim Thái Hanh tức giận quát lên. Từ lúc dục vọng của hắn tiến vào, Điền Chính Quốc nhất quyết nhíu chặt mày, hàm răng cắn chặt lại, cả cơ thể căng cứng lại nhắm mắt chịu đựng từng cơn đau cùng khoái cảm từ hắn. Nhìn cậu cứng đầu như vậy, dục vọng của hắn lại tăng cao, điên cuồng thúc mạnh hơn vào hậu huyệt.
- Ưm.ư.. Đừng... Xin anh... đừng... _ Từng cú thúc sâu của hắn giống như đang muốn đâm thủng người cậu, xáo trộn ruột gan. Gương mặt trắng bệch rịn ra mồ hôi lạnh, khó khăn nói ra lời cầu xin hắn.
- Gian phu dâm phụ các người, Điền Chính Quốc, tên dâm phụ cậu, mau rên rỉ cho tôi... _ Hắn tăng nhanh tốc độ, con dã thú trong người hắn đang phát điên. Hắn muốn người dưới thân phải rên rỉ vì hắn, từ trước tới nay hắn không muốn người nào phản bội lại mình, còn cậu, lại cùng em trai của hắn phản bội lại hắn.
- Không... phải như vậy...ưm... Không...phải... _ Cậu cố lắc đầu phủ nhận, cậu không như vậy.
- Còn cứng đầu phủ nhận? Được thôi, cậu xem, là Kim Thái Hanh tôi hay Kim Thái Minh làm cậu thích hơn? _ Hắn nở một nụ cười tuấn lãng mê người cúi xuống ngậm lấy đầu ti cậu mà cắn mút, bàn tay xoa nắn cơ thể mẫn cảm của cậu, bức cậu phải bật ra tiếng rên khoái cảm.
Căn phòng ngập tràn tình ái tình dục hòa lẫn âm thanh hỗn độn giữa sự tiếp xúc da thịt, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng, bỏ quên tất cả mọi thứ, quên cả bữa cơm chứa đầy tình yêu của cậu còn chưa được dọn lên bàn.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
248 chương
25 chương
2794 chương
210 chương