Mê man suốt mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Nhìn ra ngoài trời đã tối mất rồi. - Chính Quốc, haha, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, Nam Tuấn, Nam Tuấn... Chính Quốc tỉnh lại rồi. _ Thạc Trân vui mừng hô to. - Thạc Trân? _ Cậu mơ hồ gọi. - Ừ, Kim Thái Hanh có việc đột xuất, phải tới thành phố khác bàn chuyện làm ăn, nói chúng tôi tới chăm sóc cậu. Lúc nãy còn có thằng nhóc Thái Minh tới thăm cậu nhưng cậu chưa tỉnh nên cậu ta về rồi. Này, sao lại phải nhập viện như vậy? Mới gặp hôm trước mà sao giờ gầy thê thảm vậy, Kim Thái Hanh lại khi dễ cậu sao? - Không có, do thời tiết thôi. _ Cậu cố lắc đầu phủ nhận, nếu Thạc Trân biết chuyện Lệ Mẫn cùng Kim Thái Hanh, liệu y có chịu im lặng cho qua không? - Nói dối, cậu là đang che dấu cho Kim Thái Hanh! Không cần cậu nói tôi cũng biết rồi. _ Y nhăn mặt. - Tôi... Tôi xin lỗi. _ Cậu quay mặt sang hướng khác. - Cái gì? Là cậu đang che dấu cho Kim Thái Hanh sao? Nói, hắn đã làm gì cậu hả? Tôi chỉ đùa một chút, không ngờ cậu đúng là đang nói dối thật. - Hừm, tôi sẽ xử Kim Thái Hanh!!! Cậu ta đã nói sẽ đối xử tốt với cậu cơ mà. _ Thạc Trân hùng hổ xắn tay áo. - Không... không được, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, chỉ là tôi hay gây rắc rối cho anh ấy mà thôi, tôi... cậu đừng làm gì Kim Thái Hanh được không? _ Cậu giữ chặt lấy tay Thạc Trân, như thể bộ dạng của y hiện tại có thể chạy ngay tới chỗ Kim Thái Hanh. - Cậu... Haizzz, thật sự tại sao trên đời lại có một đứa ngốc như vậy chứ? - Thạc Trân, anh mua cháo về rồi, mua luôn đồ ăn cho em, mau lại đây ăn đi... Chính Quốc, cậu ăn chút cháo này đi. - Cảm ơn anh, Nam Tuấn... - Nam Tuấn, mệt mỏi cả ngày rồi đó, về nhà nghỉ ngơi đi, có lẽ Kim Thái Hanh tối nay sẽ không tới kịp, ừmmm, tối nay em ở lại đây cùng Chính Quốc. Đừng cố gắng quá như vậy, em đau lòng... _ Y nắm lấy tay Kim Nam Tuấn, ánh mắt thâm tình. - Ừmmm, thôi được rồi, anh sẽ dặn y tá tới đây thường xuyên hơn. Nghỉ ngơi sớm... _ Kim Nam Tuấn gật đầu dặn dò y vài câu. - Em tự biết mà, mau mau về đi, nhanh lên, đi đường nhớ cẩn thận nhé. _ Y đẩy hắn ra ngoài. - Chính Quốc, tôi đút cậu nhé, tay bị băng lại như vậy sẽ bất tiện lắm. - Vậy thì, cảm ơn cậu... _ Cậu gật đầu đồng ý, sau một hồi loay hoay tìm cách cầm muỗng nhưng không được. - Không có gì đâu... Sau khi ăn, Thạc Trân thì lo dọn dẹp, Chính Quốc ngồi trên giường Thạc Trân dọn dẹp, đầu suy nghĩ mông lung rồi vô thức cảm thán. - Ngưỡng mộ hai người thật đó. _ Điền Chính Quốc nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt ẩn ẩn một tia sáng của sự ngưỡng mộ, ganh tị. - Hả, Ai? À, đúng rồi Chính Quốc, chuyện gì tôi cũng có thể khiêm tốn được, nhưng mà riêng chuyện chồng tôi là Kim Nam Tuấn thì tôi phải khoe cho thiên hạ biết. Haha... Tôi nói cho cậu biết, Nam Tuấn anh ấy.... _ Y hào hứng kể say sưa. - Thạc Trân, tôi rất ganh tị với cậu, nếu không có cuộc hôn nhân này với Thái Hanh, tôi sẽ không biết anh ấy ra làm sao, dự định sau khi học xong đại học, sẽ tham gia các tổ chức nhân đạo, tới các nước Trung Á, nơi đó rất nhiều người gặp khó khăn, đặc biệt là có những đứa trẻ số phận giống như tôi vậy, nhưng chúng không được may mắn như tôi, tôi còn có ba Kim, chúng thì không. Tôi sẽ dùng số tiền tích góp từ việc làm thêm nhiều năm qua để giúp đỡ họ, tuy số tiền đó không nhiều. Và... chắc chắn nếu như vậy, tôi thực sự sẽ không cần phải làm việc mà trước đây tôi từng cho là ngu ngốc và tốn thời gian, đó là chờ đợi tình yêu của một người... _ Cậu nở nụ cười chua xót, kế hoạch của cậu đã bị đổ bể rồi. - Chính Quốc à, thực ra, ừmm, có vẻ như tôi cũng chỉ khá hơn cậu một chút,... trước đây tôi sống trong cô nhi viện, nói ra thực buồn cười, mẹ tôi sinh ra tôi khi còn là nữ sinh trung học, còn ba tôi... Ông ấy là người đàn ông thành đạt, ông ấy anh tuấn nhưng lại là người đàn ông đã có gia đình, nhưng lại nói yêu mẹ tôi, họ gặp nhau khi mẹ tôi giúp bà ngoại đem đồ ăn trưa tới cho ông ngoại làm việc ở công trường, cùng lúc ba tôi tới công trường thị sát. Tại sao chứ? Trong khi ông ấy đã có vợ, tại sao còn lừa gạt mẹ tôi? Để rồi, khi mẹ tôi biết sự có mặt của tôi, thì ông ấy lại lựa chọn thuận theo cha mẹ và công việc mà rời xa, để mặc mẹ tôi đối mặt với tất cả mọi chuyện. Ông bà ngoại sau khi biết chuyện cũng đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà bởi vì họ không hề biết ba tôi là ai. Khi tôi 4 tuổi, mẹ tôi vì chịu đau khổ cùng mệt mỏi kiệt sức mà rời bỏ tôi đi. Ông bà ngoại cũng đã mất, tôi trở thành cô nhi, được đưa đến cô nhi viện với cái cặp chứa vài bộ quần áo, cùng quyển nhật kí của mẹ và...sợi dây chuyền của ba đưa cho. Tôi sống ở đó, cho tới khi tôi 17 tuổi, ba tôi tìm ra tôi, tôi mới rời khỏi cô nhi viện. _ Thạc Trân lau mạnh giọt nước mắt, suốt bao năm qua chỉ có thể trốn ở một nơi khóc một mình. Giờ đây, có thể kể ra mọi chuyện như vậy, lòng cũng nhẹ đi rất nhiều. - Cậu lúc đó biết rõ ba mình ở đâu đúng không? - Đúng vậy, nhưng tôi không muốn rời xa mẹ tôi... Mộ của mẹ tôi ở gần cô nhi viện, tôi có thể đi bộ 5 là có thể tới chỗ của mẹ rồi... Sau khi đưa tôi về, ông ấy đã ra sức bù đắp, nhưng một năm sau đó tôi đã xin đi du học, rồi gặp tảng băng Kim Nam Tuấn... _ Thạc Trân nở nụ cười nhẹ, đủ biết gặp được Nam Tuấn, cuộc sống của cậu ấy đã được vẽ thêm rất nhiều màu sắc. - Còn cậu... Thực sự yêu Kim Thái Hanh lắm sao? -... - À, ý tôi là... Mà thôi nhìn mặt cậu là tôi biết rồi, muộn rồi đó, cậu ngủ đi, tôi mệt quá...oa~ _ Thạc Trân nói xong, vươn người một cái, dụi dụi mắt. Đi tới cái giường bên cạnh. - Thử cảm giác ngủ ở bệnh viện xem sao... Chính Quốc, ngủ sớm đi... - Ừm. _ Không gian chìm vào yên lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Tôi đã không còn sự lực chọn nữa rồi, trái tim này đã không còn là của tôi nữa. - Chính Quốc,cậu ngủ chưa? _ Sau một hồi im lặng, Thạc Trân lại lên tiếng trong bóng tối. - Sao vậy? - Tôi muốn nói cho cậu một vấn đề này, vấn đề mà tôi quên nhắc cậu. - Vấn đề gì vậy? - Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, trong khi cậu mới tốt nghiệp trung học, cậu phải gọi tôi bằng anh đi. Tôi đã 22 tuổi rồi. -... - Nghe rõ không? - Người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ chúng ta ngang tuổi thôi. - Không được, tôi không muốn ngang hàng với thằng nhóc như cậu, không nói nhiều, kể từ nay gọi tôi là anh đi, anh đây cũng sẽ chiếu cố cậu, haha... - Tại sao chứ? - Tại vì tôi lớn hơn cậu, tôi cũng muốn có em trai, vậy nên Điền Chính Quốc em trai à, ngoan ngoãn gọi "ca ca" đi. - Thực sự muốn vậy sao? - Đúng vậy a. _ Thạc Trân đắc ý nói. - Đại.... - Ừ... - ...Tỷ à - Cái gì? - Thạc Trân tỷ tỷ, ta muốn ngươi chiếu cố ta thăng tiến sau này... - Này, Điền Chính Quốc!!! Cậu chết chắc rồi! _ Thạc Trân đứng phắt dậy bật điện, đạp tung chăn hùng hổ tiến tới chỗ cậu. - Đại ca... Trân ca ca. _ Chính Quốc lo sợ thốt lên, bộ dạng của Thạc Trân bây giờ thật sự không thể đùa nữa rồi. - Tốt lắm, nghe rất êm tai, nhưng mà, vẫn phải phạt cậu vì tội chậm trễ. _ Nói xong xắn tay áo tới chọc lét cậu. - Ơ bình tĩnh, Thạc Trân ca, đây là bệnh viện, đi nhẹ nói khẽ, với lại, em là bệnh nhân. - Hả? _ Thạc Trân dừng chân, thu hồi móng vuốt. - À, ừ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thôi ngủ đi. Dứt lời quay lại giường tắt điện. Căn phòng lại một lần nữa chìm trong bóng tối. Ngoài phòng bệnh, bóng cao lớn lạnh lẽo sau khi đèn trong phòng bị tắt, cũng âm thầm bước đi. Giọng trầm khàn phát ra một câu ngắn ngủi. - Cậu ta đã tốt hơn rồi...