Lúc Nam Nhã đến sân bay thành phố C thì đã rạng sáng rồi, Tô An Ninh và Phương Hành Chu đã chờ bên ngoài sân bay được một lúc lâu. Nam Nhã mặc một chiếc áo khoác vải nỉ màu xanh nhạt, tóc dài đến eo, đuôi tóc hơi uốn cong, tùy ý xõa tung trên vai. Bà mang giày cao gót, dáng người duyên dáng, người qua đường đều không hẹn quay lại liếc nhìn. Nam Nhã đeo kính râm, trên mặt rất đỗi ôn hòa, ra sân bay. Nhìn thấy ở bên ngoài có một chiếc xe đang đậu, con gái bảo bối của bà đứng trước xe, vẫy tay với bà. Bà cười cười, kéo vali đi ra đó. Tô An Ninh chạy tới, nhận vali trong tay Nam Nhã rồi tặng cho bà một cái ôm, “Mẹ, hoan nghênh trở về ạ.” “Ừm.” Nam Nhã vỗ vỗ phía lưng cô, “Bên ngoài lạnh, vào trong rồi nói.” Tô An Ninh gật đầu, kéo cánh tay bà, Phương Hành Chu xuống xe nhận lấy vali, gật đầu chào hỏi Nam Nhã, “Chào dì Nam ạ.” “Ừ.” Nam Nhã cười nói, “Một năm không gặp, Tiểu Chu lại cao lớn hơn rồi nhỉ.” Phương Hành Chu cười một tiếng, “Dì Nam mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm ạ.” Anh ta đặt vali vào sau cốp xe, rồi cũng lên xe. Tô An Ninh bám dính lấy Nam Nhã, Nam Nhã duỗi tay vuốt tóc cô, đau lòng nói, “Con bé này, gầy như thế này rồi, có phải là không được ăn cơm ngon không?” Phương Hành Chu vừa lái xe vừa nói, “Dì Nam, dì phải quản lí em ấy đi ạ, em ấy thích ăn nhất là mấy cái thực phẩm rác kia, hoàn toàn không vệ sinh tẹo nào. Cháu nói mà em ấy còn không chịu nghe.” “Phương Tiểu Chu, anh không nói lời nào cũng không ai bảo anh bị câm đâu.” Tô An Ninh hung dữ nói, lại quay đầu nhìn Nam Nhã, “Mẹ, mẹ đừng nghe anh ta nói bậy, gần đây còn đều có cơm ngon ăn đó ạ.” “Được rồi, con thì mẹ chỉ tin được một nửa thôi.” Nam Nhã xoa lưng cô, “Ba con không sao chứ?” “Tình hình vẫn đang ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh ạ.” Nhắc đến cái này Tô An Ninh rất lo lắng, “Bác sĩ nói có khả năng ngày mai sẽ tỉnh lại.” “Ừm, đừng lo lắng, ba con sẽ ổn thôi.” Nam Nhã giống như trấn an mà vỗ vỗ lưng cô. Rất nhanh đã đến bệnh viện, ba người cùng đi vào phòng bệnh, Nam Nhã ngồi tại bên giường, kéo chiếc chăn của Tô Triết Hoa. Tô An Ninh đứng một bên nhìn, hơi bối rối, Phương Hành Chu đi tới, nhỏ giọng hỏi, “An Ninh, em có muốn về nhà nghỉ không?” “Không sao.” Tô An Ninh lắc đầu. Nam Nhã đứng lên, “An Ninh, con và Tiểu Chu đi nghỉ đi, ở đây có mẹ trông nom là được rồi.” “Mẹ, mẹ vội từ nước ngoài về thì nhất định là rất mệt, vẫn là mẹ đi nghỉ đi ạ, để con trông cho.” Tô An Ninh ráng chống đỡ mí mắt đang nặng trĩu. “Không sao, trên máy bay mẹ đã ngủ đủ rồi.” Nam Nhã ra hiệu với Phương Hành Chu, “Tiểu Chu, cháu đưa An Ninh về đi.” “Được ạ, dì Nam.” Phương Hành Chu gật đầu, cúi đầu nhìn Tô An Ninh, “An Ninh, đi thôi.” Tô An Ninh thấy Nam Nhã kiên trì như thế, cuối cùng cũng gật đầu. Trên đường ngồi xe trở về, Phương Hành Chu vẫn không nhịn được hỏi, “An Ninh, người hôm nay cùng em đến bệnh viện là ai thế? Bạn của em à?” “Ừm, là bạn.” Tô An Ninh dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, hữu khí vô lực trả lời. “Bạn gì? Quen lúc nào? Anh có biết không?” Phương Hành Chu hỏi liên tiếp mấy vấn đề, không nghe thấy câu trả lời, anh ta nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Tô An Ninh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Anh ta thở dài một hơi, có lẽ trong lòng anh ta đã sớm biết đáp án rồi, nhưng vẫn không thể từ bỏ ý định mà hỏi một lần. * Sáng ngày tiếp theo Tô Triết Hoa tỉnh, ông nhìn dáng vẻ bận rộn của Nam Nhã, đáy mắt mang theo ý cười. Nam Nhã buông bữa sáng Tô An Ninh vừa mang tới, vịn ông ngồi dậy, “Chậm một chút.” “Em về lúc nào thế?” Giọng Tô Triết Hoa hơi khàn, sắc mặt cũng tái nhợt. “Đêm qua.” Nam Nhã đặt một cái gối đầu vào sau lưng ông, “Có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Triết Hoa lắc đầu, nhìn quầng mắt thâm đen của bà, nói, “Nhã, vất vả cho em rồi.” “Giữa em với anh mà còn cần nói những lời khách sáo này à.” Nam Nhã hỏi, “Đói bụng không?” Tô Triết Hoa cười gật đầu, “Ừm.” Nam Nhã cầm bát cháo đặt ở một bên, dùng thìa quấy quấy rồi múc một thìa cho ông ăn. Tô Triết Hoa hé miệng, ăn miếng nhỏ. Nam Nhã rút một tờ giấy ra lau khóe miệng của ông, hỏi, “Ngon không?” “Ừm, vị rất thơm.” Tô Triết Hoa gật đầu. “Cháo này là do con bé An Ninh kia sáng sớm dậy nấu đấy, đương nhiên thơm rồi.” Nam Nhã lại múc một thìa cháo, nhìn sắc mặt của Tô Triết Hoa. “Đứa bé An Ninh kia từ nhỏ đến lớn đều chưa từng để chúng ta phải bận tâm, con bé thích âm nhạc thì cứ để con bé làm. Người làm ba như anh lại không ủng hộ con bé, đúng là không nói nổi mà.” Tô Triết Hoa thở dài một hơi, “Con bé muốn làm âm nhạc, anh tự nhiên là ủng hộ con bé rồi. Không trực tiếp đồng ý chẳng qua là muốn xem xem con bé có thể vì giấc mộng của mình mà bỏ ra bao nhiêu, có phải thật sự muốn làm hay không. Mấy năm thanh xuân như thế, anh không muốn thấy con bé lãng phí một cách vô ích.” “Thế này còn tạm được.” Nam Nhã nhét bát cháo vào trong tay Tô Triết Hoa, “Tự ăn.” Ai bảo ông hại con gái bảo bối của bà chịu nhiều khổ cực như vậy. “An Ninh, con nghe được cả rồi chứ? Ba con đồng ý cho con làm âm nhạc rồi, sau này cũng sẽ không quản con nữa.” Tô An Ninh từ ngoài cửa đi vào, dừng ở trước giường, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn ba ạ.” Tô Triết Hoa bất đắc dĩ nhìn hai người họ, cười nói, “Hai người đúng là.” Tô An Ninh ngồi ở bên giường, “Ba, con đã nói là sẽ không để cho ba mất mặt mà, con nói được làm được, sau này ba đừng nói con không làm việc đàng hoàng nữa nhé.” Tô Triết Hoa bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Đoạt được giải rồi cũng không nên quá kiêu ngạo, lúc này con cũng chỉ mới bắt đầu thôi, con đường về sau còn rất dài.” “Dạ ba, con biết rồi.” Tô An Ninh cười gật đầu, “Ba, vậy con đi làm việc, đây tối nay con lại đến thăm ba.” “Mẹ, mẹ chăm sóc ba nhé, con đi trước đây ạ.” Tô An Ninh ra khỏi phòng bệnh. Giải quyết được mâu thuẫn giữa mình và ông rồi, tâm tình cô rất tốt. * An Nại Nhĩ nhận cho Tô An Ninh làm đại ngôn* của một nhãn hiệu nước hoa, từ sáng đã thỏa đàm xong, quay chụp ở thành phố B. *Đại ngôn: Đại diện thương hiệu. Tô An Ninh ngồi xe bảo mẫu* mà công ty sắp xếp cho đến thành phố B. Thành phố B cách thành phố C cũng không xa, khoảng chừng một hai tiếng là đến nơi. *Xe bảo mẫu là loại xe có thể chở đồ hoặc chở rất nhiều người, bình thường đều có bảy chỗ trở lên; xe cũng chuyên môn dùng để nấu cơm, trang điểm, tạo hình cho các minh tinh, bởi vì xe có thể cung cấp cho các minh tinh các việc cần thiết thường ngày giống như bảo mẫu, nên được gọi là xe bảo mẫu. Xe bảo mẫu có thể tùy lúc mà làm phòng nghỉ, phòng thay quần áo, phòng trang điểm. Chủ yếu là ô tô do công ty đặt làm. (theo baike) Tô An Ninh đeo tai nghe nghe nhạc, nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài cửa sổ. An Nại Nhĩ quay đầu, hắng giọng một cái nói, “An Ninh, đại ngôn lần này là cho một nhãn hiệu quốc tế, có thể sẽ khá nhiều yêu cầu, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.” Tô An Ninh gật đầu, cười nói, “Được ạ.” An Nại Nhĩ thấy cô ôn hòa như thế cũng yên lòng. Số lần anh ta gặp Tô An Ninh không nhiều, không tính là rất hiểu tính tình của cô. Cũng nghĩ kiểu ngôi sao nhí như cô ít nhiều cũng có chút tính cáu kỉnh khó ưa. Xem ra là anh ta lấy góc nhìn tiểu nhân rồi. Đến thành phố B thì đúng vào mười giờ sáng, An Nại Nhĩ dẫn Tô An Ninh đến cao ốc của nhãn hiệu nước hoa đó. Trong đại sảnh có người đứng chờ, thấy bọn họ liền tiến lên trước chào hỏi, sau đó đưa họ đến nơi quay chụp. Quay chụp đại ngôn ở bên ngoài, sân khấu ở đằng kia cũng đã dựng lên hoàn thành rồi. Tô An Ninh đi vào hậu trường, có người lại gần giúp cô trang điểm, thay quần áo. Làn da của cô rất đẹp, trang điểm lên cũng rất dễ dàng, thợ trang điểm gần như không chút phí sức đã trang điểm xong rồi. Thợ trang điểm cầm trong tay chiếc đánh má, nhẹ giọng nói, “Tô tiểu thư, trang điểm mặt đã xong rồi, cô nhìn thử một chút xem có nơi nào không được ổn không, để tôi đổi lại ạ.” Tô An Ninh nhìn mình trong gương, một khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, bởi vì được vẽ mắt nên đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô càng lộ vẻ đen nhánh có thần. Cánh môi đầy đặn được tô son đỏ cũng càng toát ra vẻ kiều diễm ướt át. Cô lắc đầu, “Không cần, như vậy là được rồi ạ.” “Được.” Thợ trang điểm thở dài một hơi, “Tô tiểu thư bây giờ đi thay quần áo nhé?” Thời gian quay chụp là mười hai giờ, bây giờ đã hơn mười một giờ, Tô An Ninh gật đầu, “Đi thôi.” Thay quần áo ra, Tô An Ninh khoác áo khoác ngồi trên ghế sofa, trong phòng có hơi ấm, cũng không phải rất lạnh, bên ngoài thì lại không được thư thái như thế. An Nại Nhĩ ôm theo một túi cơm hộp đi vào, để lên bàn, “An Ninh, ăn cơm trước đã.” Tô An Ninh ngồi ngay ngắn, gật đầu, “Được ạ, cảm ơn anh An.” “Không phải khách khí.” An Nại Nhĩ lắc đầu, “Vậy em ăn trước đi, lát nữa tôi đến tìm em.” “Được.” Tô An Ninh gật đầu, An Nại Nhĩ đi ra ngoài rồi cô mới mở ra hộp cơm. Bên trong là một phần ăn rất dinh dưỡng, phối hợp đồ ăn mặn, màu sắc ngon miệng, nhìn cũng không tệ. Tô An Ninh hơi bất ngờ một chút, cô còn tưởng An Nại Nhĩ sẽ nghiêm ngặt khống chế việc khẩu phần của cô cơ, không nghĩ đến sẽ cho cô ăn thịt. Hơn nữa còn cho một phần lớn như thế. Tô An Ninh ăn một miếng, nghĩ đến Cố Thời Cảnh liền nhắn cho anh một tin, hỏi anh ăn cơm chưa. Cố Thời Cảnh rất mau đã nhắn tin, “Chưa ăn, vẫn còn ở công ty”. Tô An Ninh, “Nhớ ăn cơm đúng giờ đó.” Cố Thời Cảnh, “Được, đợi anh làm xong việc sẽ đi ngay.” Tô An Ninh, “Vâng, ăn ngon một chút ạ.” Cố Thời Cảnh, “Công việc của ngày đầu tiên em cảm thấy thế nào?” Tô An Ninh, “Còn chưa bắt đầu cơ, hẳn sẽ đơn giản hơn so với quay phim.” Cố Thời Cảnh, “Ừm, tiểu cô nương nhà anh rất thông minh mà.” Tô An Ninh, “Ai là nhà anh chứ.” Cố Thời Cảnh, “Em chứ ai, sớm tối đều là nhà anh.” Tô An Ninh không đáp lại, cầm điện thoại di động cười cười. Cố Thời Cảnh, “Em ăn cơm ngon nhé, anh còn phải làm việc.” Tô An Ninh, “Vâng, được ạ.” Tô An Ninh giải quyết một nửa phần cơm, còn lại một nửa thực sự ăn không vào. Quần áo thay ra để quay chụp đại ngôn ;à một bộ váy liền áo bó eo, giờ nhìn xem thì thấy hình như hơi trướng lên. Ăn nhiều quả nhiên là không được. Tô An Ninh đứng lên, vận động trong phòng mấy vòng. “An Ninh, sắp bắt đầu rồi.” An Nại Nhĩ vào cửa thông báo. Tô An Ninh nhìn thoáng qua điện thoại, mười một giờ năm mươi lăm. Sân khấu ngoài trời đã được dựng xong, thảm, ánh đèn, nước hoa đều đã chuẩn bị xong. Phó đạo diễn đi đến đọc mấy lời thoại với Tô An Ninh, quay chụp liền chính thức bắt đầu. Nhiệt độ ở thành phố B còn thấp hơn thành phố C, Tô An Ninh vừa cởi áo khoác đã lập tức cảm nhận được khí lạnh bức người, cánh tay lộ ra ngoài nổi lên một tầng da gà nhỏ. Cô chà xát cánh tay, lúc lên sân khấu thì khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Diễn tập quay chụp lần thứ nhất đạo diễn cảm thấy không tệ lắm, thế là bắt đầu quay chụp như thường. Mấy kiểu đại ngôn như thế này Tô An Ninh cũng nhận mấy lần rồi, công việc cũng coi như là thuận lợi. Định ra trước là phải quay chụp hai tiếng, nhưng chỉ một tiếng đã hoàn thành quay chụp rồi. Mặc dù như thế nhưng Tô An Ninh vẫn lạnh đến độ chịu không nổi. An Nại Nhĩ thấy cô đi xuống, vội vàng cầm áo lên đi đến, Tô An Ninh nhận lấy mặc vào, nói một tiếng cảm ơn. An Nại Nhĩ lại cho cô một cốc nước nóng để ấm tay, “Không sao chứ?” “Không sao ạ.” Tô An Ninh lắc đầu, bàn tay lạnh cóng cũng được nước nóng làm ấm áp. An Nại Nhĩ nói, “Lượng công việc sau này có thể sẽ tăng hơn nữa, nên cho em một trợ lý rồi.” Anh ta không chỉ là người đại diện của riêng mình Tô An Ninh, không thể lúc nào cũng cùng cô tham gia hoạt động được. Nếu anh ta có chuyện không đi được, hiển nhiên sẽ phải có người đến thay anh ta chăm lo cho cô.