Tổng thể chuyến đi lần này nói ra cũng coi như là khá tốt, Tô An Ninh cảm thấy những tháng năm này của cuộc đời cô có lẽ chính là để cho mấy ngày này chơi điên cuồng một chút. Hai người vốn định đi du lịch quanh hồ, xong rồi thì quay về thành phố C luôn. Nhưng lúc chuẩn bị ra cửa thì Tô An Ninh nhận được một cú điện thoại làm thay đổi cả hành trình của hai người. Trên máy bay, Tô An Ninh cảm thấy toàn thân lạnh run, trong lòng rất khó chịu, một lòng lo lắng chỉ muốn mau mau quay về mà thôi. Cố Thời Cảnh nắm lấy hai tay lạnh buốt của cô đặt vào trong lòng bàn tay, thấp giọng an ủi, “Đừng quá lo lắng, bác trai nhất định sẽ không sao đâu.” Giọng nói của Tô An Ninh mang theo chút run rẩy, “Nhưng mà em sợ quá, lỡ như ba em bị làm sao thật thì em phải làm gì bây giờ?” Mặc dù cô có từng bực dọc vì ông cứ sắp xếp cuộc đời cô, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy ông bị tai nạn xe, trong lòng nhất thời trở nên hoảng hốt. Cô không ngừng cầu nguyện rằng ông sẽ không gặp chuyện gì xấu cả. “Tin tưởng anh, bác trai sẽ không sao cả.” Cố Thời Cảnh đặt đầu cô dựa lên vai mình, thấp giọng nói, “Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ một giấc là đến.” Tô An Ninh không muốn để cho anh phải lo lắng theo, tựa trên vai anh nhắm mắt lại, trong đầu loạn cào cào, hoàn toàn không thể tĩnh tâm nổi. Hai giờ rưỡi, máy bay đáp cánh, Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh vội vàng chạy đến bệnh viện Lúc đi đến trước cửa phòng cấp cứu hỏi thăm bác sĩ thì mới biết được một tiếng trước bệnh nhân đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi rồi. Tô An Ninh nghe thấy tin này, dây thần kinh căng cứng mới nới lỏng. Theo như sự chỉ dẫn của bác sĩ, hai người lên tầng ba, Phương Hành Chu đang ngồi ở ngoài phòng bệnh trên hành lang, cầm di động trong đây. Nghe được có tiếng động thì anh ta nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy Tô An Ninh đi đến cùng với một người đàn ông khác thì lập tức nhíu mày. Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh dừng lại trước mặt Phương Hành Chu, cô không chú ý tới vẻ mặt không dễ nhìn của Phương Hành Chu, lo lắng hỏi, “Phương Tiểu Chu, ba em không có sao chứ?” Ánh mắt Phương Hành Chu rời khỏi người Cố Thời Cảnh, giống như an ủi mà vỗ vỗ bờ vai cô, “Đừng lo lắng, bác sĩ nói chú Tô đã qua thời kỳ nguy hiểm nhất rồi, anh tin là sẽ sớm tỉnh lại thôi.” Trong lòng Tô An Ninh thả lỏng, “Vậy là tốt rồi,bây giờ em có thể vào thăm ba không?” “Bác sĩ nói cố gắng không quấy rầy chú Tô nghỉ ngơi.” Phương Hành Chu thấp giọng nói, “An Ninh, em vội vàng chạy tới đây nhất định là mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay có anh ở đây trông coi là được rồi.” Tô An Ninh không đồng ý, “Như vậy sao được, anh mới nên đi nghỉ ngơi đi, em có thể mà.” Phương Hành Chu cũng không khuyên cô thêm gì, nhưng anh cũng không đi. Trong nhất thời, ba người họ giằng co ở giữa hành lang, ánh mắt của anh ta lại rơi xuống trên người Cố Thời Cảnh. Vừa rồi họ nắm tay đến, quan hệ thân mật như vậy, còn thân thiết hơn so với quan hệ thanh mai trúc mã của hai người. Cố Thời Cảnh nhìn thẳng ánh mắt Phương Hành Chu, khẽ gật đầu ra hiệu xem như chào hỏi. Tô An Ninh cũng không rảnh rang giới thiệu, tâm tư của cô đã không đặt ở đây nữa rồi. Phương Hành Chu muốn hỏi nhưng lại cũng không mở miệng, anh ta sợ mình nghe được đáp án mà anh ta không muốn nghe nhất. Tô An Ninh để Cố Thời Cảnh về trước, còn mình thì ở trong bệnh viện chờ đợi đến trưa, Phương Hành Chu ở bên cạnh cô. Xoắn xuýt đến trưa, Phương Hành Chu đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì đúng lúc hai y tá nữ đẩy xe thuốc tới thay thuốc cho Tô Triết Hoa. Tô An Ninh đứng dậy theo họ đi vào, Tô Triết Hoa nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, trên mặt còn đeo bình dưỡng khí, hô hấp rất yếu. Người cha như núi hóa ra cũng có những giây phút yếu ớt như vậy, Tô An Ninh nghiêng đầu lau nước mắt. Phương Hành Chu vỗ vỗ cô, “Đừng như vậy, chú Tô nhìn thấy sẽ đau lòng.” Tô An Ninh hít mũi một cái, gật đầu. Y tá đổi thuốc xong thì đẩy xe thuốc đi ra, đồng thời nói hai người không được ở lại quá lâu, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của bệnh nhân. Tô An Ninh gật đầu đồng ý. Buổi tối Phương Hành Chu phải tham gia một bữa tiệc, người đại diện đến thúc giục mấy lần, anh ta không nỡ rời đi. “An Ninh, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ mau đến thôi.” “Ừm, trên đường đi nhớ cẩn thận.” Tô An Ninh căn dặn. Chưa đến sáu giờ bên ngoài trời đã tối rồi, Tô An Ninh đứng bên cửa sổ nhìn sao trời bên ngoài. Nhiệt độ ở thành phố C hơi thấp, cô mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào, cả người đều nổi da gà. Cô lập tức đưa tay đóng cửa sổ lại, điện thoại di động vang lên, cô lấy ra thì thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Bạn trai”*. *Bạn trai: trong tiếng trung là “nam bằng hữu” – 男朋友. Vốn dĩ cô lưu tên của Cố Thời Cảnh là thầy Cố, trước đó vẫn luôn gọi anh là thầy Cố, cũng lưu tên như thế cho anh. Có hôm anh nhìn thấy, dường như không được hài lòng lắm. Dưới sự dạy bảo liên tục của anh, cuối cùng Tô An Ninh cũng sửa lại tên ngay trước mặt anh. “Alo, anh đang bận gì thế?” Tô An Ninh ra khỏi phòng bệnh, tìm một chỗ vắng người nghe. Cố Thời Cảnh cầm di động, thấp giọng nói, “Đang nhớ em.” Tâm tình Tô An Ninh vốn đang nặng nề, bị anh chọc ghẹo như thế thì cũng dễ chịu hơn chút, cô nở nụ cười, “Nghiêm túc vào.” Cố Thời Cảnh cười khẽ, “Anh rất chân thành.” Sau đó hỏi, “Bác trai thế nào rồi?” “Ừm…” Tô An Ninh hít sâu một hơi, “Tình huống trước mắt thì ổn định, hẳn là không có chuyện gì” “Vậy là tốt rồi.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Bây giờ em đang ở đâu?” “Đang ở bệnh viện đó.” Tô An Ninh không hiểu lắm. “Ra đi, anh không tìm thấy em.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói. “Anh chờ chút.” Tô An Ninh cứ tưởng Cố Thời Cảnh dưới tầng, ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy anh mặc chiếc áo khoác vải nỉ màu vàng nhạt đứng ở ngoài phòng bệnh. Trong tay còn cầm một túi đồ. Tô An Ninh nhìn thấy anh, trong lòng ấm áp, nói với thoại di động nói, “Quay đầu đi ạ.” Dứt lời. Cố Thời Cảnh xoay người, giây phút thấy được cô đó, trong mắt hiện lên ý cười. Hai người tay trong tay đi ra ban công, bên ngoài ánh đèn sáng chói, bầu trời mờ tối thỉnh thoảng hiện lên một vài tia sáng. Đêm nay nhiệt độ hơi thấp, trong không khí đều là từng chút khí lạnh. Hai người tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống, Cố Thời Cảnh mở hộp cách nhiệt ra, một mùi thơm nức mũi bay ra. Tô An Ninh hít sâu một hơi, “Thơm quá đi.” “Vậy thì ăn nhiều một chút.” Cố Thời Cảnh múc một chén canh cho cô, “Cẩn thận bỏng.” Tô An Ninh nhận lấy, ngọt ngào nói một câu cảm ơn. “Ngon không?” Cố Thời Cảnh nhìn cô, trong mắt đong đầy cười. “Ừm, rất thơm ạ.” Tô An Ninh múc một thìa canh, hỏi, “Anh muốn uống không?” Cố Thời Cảnh không do dự đưa đầu sang, Tô An Ninh đưa đến bên miệng anh. Cố Thời Cảnh uống canh, liếm liếm môi, “Thế mà xưa nay không phát hiện ra canh mình nấu ngon như thế.” Tô An Ninh cười nhìn anh, “Đúng là dát vàng lên mặt mình mà.” Cố Thời Cảnh hỏi lại, “Chẳng lẽ không phải?” Tô An Ninh liên tục gật đầu, “Vâng vâng vâng, thầy Cố nói gì cũng đúng hết.” Cố Thời Cảnh cười sờ đầu cô, “Ngoan quá.” Cả buổi chiều Tô An Ninh đều nơm nớp lo sợ, thật sự rất đói bụng, giải quyết hơn nửa phần canh gà. Cô sờ cái bụng đã hơi phình lên, ca thán, “Xong rồi, đợt này lại lên cân cho xem.” “Dù em biến thành hình dáng gì thì anh cũng thích hết.” Cố Thời Cảnh dọn hộp cách nhiệt, nghiêng đầu, trong đôi mắt chỉ có cô. Tô An Ninh đưa tay nhéo nhéo mặt anh, “Thầy Cố, anh thế này sẽ làm hư em mất thôi.” Cố Thời Cảnh thuận thế nắm tay cô, hôn một cái lên mu bàn tay cô, mặt mày đong đầy ý cười “Vậy thì sao? Anh cứ thích cưng chiều em thế đấy.”